Heeyeon say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sao khi đứng lên Heeyeon vờ chỉnh lại cái váy để khỏi phải nhìn vào Junghwa vì  nhịp tim cô lúc này đập không được bình thường như lúc nãy nữa.

- Mình vào nhé – cùng với câu nói là bàn tay chìa ra trước mặt Heeyeon

Sau phút ngần ngừ Heeyeon cũng đặt tay mình lên tay em. Thế là Junghwa nắm lấy tay cô kéo đi về phía toà nhà cao tầng ngay trước mặt nơi buổi tiệc sẽ diễn ra tại đó. Khi cô và em vừa tới khu đại sảnh ở tầng trên của toà nhà, mới bước qua lần cửa kính, Heeyeon thấy có rất nhiều người ở trong này rồi tất cả họ đều là những ông giám đốc, bà giám đốc, tất nhiên Heeyeon thừa biết điều này nhìn vào bên trong cô hơi chùn bước, cô không thích tiệc tùng hơn nữa với bộ váy khá gợi cảm này làm cô thực sự không muốn vào đó. Chợt Junghwa quay lại hỏi:

- Heeyeon ! sao chị không đi ?

Lúc này Heeyeon kịp nhận ra tay Junghwa vẫn còn nắm lấy tay cô, có lẽ vì cảm thấy cô không muốn bước nên em đã quay lại hỏi. Heeyeon ngước lên nhìn em tính trả lời bỗng nhiên một cô gái ở đâu chạy đến ôm Junghwa, sau màn ôm là cô gái nhanh nhẩu câu hai tay vào cổ Junghwa và nhón chân lên đặt vào môi em ấy một nụ hôn. Nói sao nhỉ nó không phải là nụ hôn giao tiếp, Heeyeon hơi ngạc nhiên, Junghwa lấy tay kéo cô gái ra cùng với gương mặt nhăn nhó.

- Em không biết ở đây là chổ nào sao, Ami ?

- Hihi, lâu rồi không gặp, em nhớ honey mà. – cô gái có vẻ còn rất trẻ so với tôi và em...cô ấy mĩm cười rất tươi khi nói câu này với Junghwa.

Thì ra đây là người yêu của Junghwa thật tốt khi biết em ấy có người yêu, Heeyeon cảm thấy vừa vui lại vừa buồn, vui vì Junghwa vẫn sống vui vẻ sau cái ngày quyết định rời bỏ Hàn Quốc, Heeyeon biết nguyên nhân tại sao cô buồn và cô giật mình khi thấy ánh mắt cô gái tên Ami đang nhìn chầm chầm vào cái nắm tay của cô và Junghwa, rất nhanh cô rút tay mình ra khỏi tay em ấy đang nắm lấy tay tôi.

- Chị là gì của Junghwa ? – cô gái nhìn Heeyeon xét nét hỏi.

- Chị ấy là bạn tôi và cũng là đối tác của tôi, tôi thật sự không hiểu sao em có thể hành động như thế trong khi có mặt nhiều người ở đây, cũng mai là họ mãi lo nói chuyện nên không chú ý gì về hành động vừa rồi của em. Junghwa trả lời thay cho tôi kèm theo đó là sự tức giận.

 

- Bố em cũng là đối tác với Junghwa mà, em làm vậy có gì quá đáng, em đã nói với bố rằng em yêu Junghwa rồi, bố không nói gì với em hết điều đó có nghĩa là chấp nhận.

- Em có biết đang nói gì không, em vẫn còn nhỏ để có thể nói yêu là gì với bất cứ ai – Junghwa không lớn tiếng mà chỉ mắng nhẹ cô bé.

- Em không còn nhỏ nữa, em đã 17 tuổi rồi – cô bé ấy cố nhón chân lên cãi lại Junghwa.

- Em nếu còn bướng nữa, tôi sẽ nói chuyện với ba em không cho em đi theo ông ấy đến đây một lần nào nữa.

Nghe xong câu nói của Junghwa mắt cô bé long lên và bỏ đi nhưng cũng không quên tặng cho Heeyeon một ánh nhìn sắc lẽm khi quay mặt bỏ đi. Heeyeon bây giờ đang nhìn Junghwa nói.

- Sao em không đuổi theo cô ấy đi ? để cô ấy giận thì phiền phức lắm đó, dù gì cũng là người yêu của nhau em phải nhẹ lời với cô ấy chứ?

Sau câu nói của Heeyeon, Junghwa nhìn cô một lúc rồi nói.

- Chị nói cô bé ấy là người yêu em sao ?

- Thì không phải lúc nãy cô bé gọi em là honey à ?

Junghwa nhìn đi nơi khác không đáp lại câu hỏi của Heeyeon, đột nhiên nắm tay cô rồi bảo: 

- Mình vô gần trung tâm đi. 

Heeyeon rút nhẹ tay ra và nói 

 - Chị không thích lắm, em đi một mình đi, chị ở vòng ngoài của tiệc được rồi, em là chủ bữa tiệc em nhanh vào trong đi"


- Vậy chị ở đây đợi em chút nhé, lát nữa phát biểu xong em sẽ quay lại nhanh thôi.

Heeyeon không chú ý lắm câu nói của Junghwa, đột nhiên Junghwa chỉnh lại bồ đồ trên người ghé sát tai cô mà nói thêm một câu với cô .

- Cô bé vừa nãy không phải là người yêu của em, người yêu của em là người khác. – nói rồi Junghwa quay đi vào trung tâm của tiệc. Để Heeyeon với nụ cười mĩm trên môi, Heeyeon cũng không hiểu tại sao cô laị cười trước câu nói đó của em.


Đây là một buổi tiệc đứng, mọi đồ ăn, thức uống đều để sẵn trên bàn, Heeyeon đi lòng vòng rồi vớ lấy cho mình một ly rượu nho, đang loay hoay thì có một vài người đến tiếp chuyện với cô. Họ điều là người làm ăn kinh doanh, thường nói chuyện xã giao.


Heeyeon không hiểu sao hôm nay có rất nhiều người lại bắt chuyện với cô, mỗi lần như thế, cô đều phải uống rươu mà tửu lượng của cô rất kém, chưa chi mà Heeyeon đã cảm thấy khó chịu, đứng không vững. Cô  xin phép những người đó để ra một chỗ trống thoáng hơn, bước chân Heeyeon hơi loạng choạng như sắp ngã thì lại có môtj cánh tay đỡ tôi từ phía sau.


- Sao em mới đi có một chút mà chị lại say thế này. – Junghwa đang nói trong khi cố đỡ cô, để cô dựa vào người để khỏi phải ngã.

- Junghwa hả ? chị không sao, chỉ hơn chóng mặt thôi.

- Thế này sao ở lại được ? em đưa chị về.

Nói rồi là Junghwa dìu tôi ra ngoài, đến chiếc xe em ấy để cô nằm ở băng sau và chở cô về khách sạn. Đầu óc Heeyeon bây giờ loạn cả lên, ngủ mà cũng không như ngủ, nhưng cũng không nhấc mình lên nổi, rượu này đúng là mạnh thật. Trông khi mê mang vì say, Heeyeon cảm giác mình bị nhấc bổng lên bởi một ai đó ra khỏi xe và đến đặt cô lên chiếc giường rất êm ái.

Căn phòng lúc này không có bắt đèn, khung cửa kính ở đầu giường đã để cho ánh sáng của mặt trăng chiếu vào phòng...nơi đầu giường Heeyeon đang nằm, trên chiếc ghế sofa đối diện giường là một bóng người vẫn ngồi đó nhìn về phía cô.

Người đó là Junghwa, chiếc áo vest ngoài đã được lột ra còn lại là chiếc áo sơmi với chiếc cút trên áo đã được chủ nhân của nó mở ra cho thoáng.

- Heeyeon ! hôm nay...chị đẹp lắm, lâu rồi em không được nhìn chị thế này – ánh mắt Junghwa di chuyển dần đầu tiên là mắt, mũi, miệng,  ánh mắt dừng lại thật lâu ở đó sau thì di chuyển dần xuống cổ và phía dưới cổ là một phần ngực lộ ra rất rõ vì chiếc váy quá gợi cảm ánh mắt đó liền quay đi nơi khác.

Rượu sẽ làm người ta mất kiểm soát.


-------------------------

có ai đợi H không??????????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro