Chương 2: Nàng vứt bỏ chiếc nhẫn kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ nhân lãng kêu tên của Tiết Ứng Chi, một lần lại một lần quanh quẩn ở toàn bộ ghế lô, khiến cho người ta da đầu tê dại.

Nam nhân đáp lại nàng, nhưng trong miệng lại kêu lên tên của một người khác.

Mấy cái đại nam nhân đứng đó cảm thấy hít thở cũng khó khắn, liền ngày hôm trước cầu hôn  thành công, ngày hôm sau liền cùng nữ nhân khác lên giường, càng sỉ nhục người ta chính là gì? Là hắn ta ở trên giường của một nữ nhân khác, kêu tên vị hôn thê của hắn

Không khí lạnh lẽo tựa như kết thành một tầng thật dày băng.

Giây tiếp theo _

"Ào" 

Một ly nước lạnh đổ xuống, đánh gãy trận rên rỉ đứt quãng này

Tiết Ứng Chi bị rót một đầu nước lạnh, phẫn nộ ngẩng đầu lên, khi đó trong ánh mắt là vẫn chưa rút đi động tình. 

Tầm mắt dần dần khôi phục thanh minh, Tiết Ứng Chi mở to mắt kinh hãi, không thể tin được, hạ thân liền mềm.

Trì Noãn Noãn trên cao nhìn xuống liếc hắn, đôi mắt đằng sau thấu kính đó không còn tình cảm như ngày thường, nàng nhìn hắn, như thể nàng đang nhìn một đống rác khiến người ta buồn nôn vậy

Quán bar cách âm không tệ lắm, đóng cửa vào, âm nhạc rung trời bên ngoài kia đã bị ngăn trở hơn nửa.

Bên trong ghế lô, nữ nhân mặc áo gió màu xanh lục đổ non nửa ly rượu, lòng bàn tay gõ vách ly, ban đầu còn có tiết tấu, dần dần sau đó càng lộ ra không kiên nhẫn, gõ không còn tiết tấu.

Chất lỏng màu vàng đi theo tiết tấu gõ nổi lên từng ngọn sóng, cho đến khi hai người chật vật bên kia sửa sang lại quần áo xong, nữ nhân đó ngửa đầu, đem rượu một hơi uống cạn sạch

"Phanh" , chén rượu dừng ở trên bàn 

Tiếng này như là phá tan tầng chốt mở nào đó, trong nháy mắt, Tiết Ứng Chi ngồi ở đối diện hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn không quan tâm nữ nhân vừa rồi, không hề còn tôn  nghiêm quỳ gối nữ nhân trước mặt, làm như sắp khóc tới nơi: " Noãn Noãn, không phải như em nghĩ đâu , anh...Anh cũng không biết chuyện là như thế nào, anh tuyệt đối không có ý định phản bội em, em nhất định phải tin tưởng anh" 

Ý tứ trong  lời nói của hắn đã rõ ràng : hắn chỉ là tới cùng anh em uống rượu, nhưng tại sao lại cùng nữ nhân khác ở bên nhau, hắn cũng không biết.

Đáy lòng Trì Noãn Noãn cười nhạo, mọi người đều nói nàng là thiên tài, chỉ có Tiết Ứng Chi, coi nàng như con ngốc mà trêu đùa.

Không đợi nàng vạch trần cái cớ sứt sẹo của hắn, nữ nhân ngồi ở đối diện đã hét lên : "Tiết Ứng Chi ý của anh là gì?" 

Tiết Ứng Chi hai tai ong hết lên, nhưng lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, hắn không thể ở thời điểm mấu chốt này lại cùng nữ nhân ở phía sau này có nửa điểm liên đới đến, hắn không thể vì một cái tùy tiện nữ nhân mà nam nhân nào cũng có thể lên giường cùng mà từ bỏ chính mình nửa đời sau danh dự và hạnh phúc của chính mình. 

" Mẹ nó cô câm miệng!" Tiết Ứng Chi vội vàng đứng dậy rống với nữ nhân kia, sợ nữ nhân này sẽ lỡ miệng nói ra điều gì đó, hắn mang lên uy áp, đôi mắt đỏ lên, trợn mắt nhìn," Hôm nay là ai đã động tay chân, tôi sẽ điều tra rõ, bây giờ cút xéo ngay cho tôi"

Cô gái bị Tiết Ứng Chi đột nhiên trở mặt đánh một cái tránh không kịp, người ngốc một chút, sau đó liền rớt nước mắt, " Tiết Ứng Chi, anh mẹ nó hóa ra là người kéo quần lên liền không nhận người? Vừa nãy còn..."

" Cô câm miệng"

Nữ nhân bị rống liền ngơ người, hơn nửa ngày sau, nàng nâng tay lên run run rẩy rẩy chỉ tay về Trì Noãn Noãn vẫn trầm mặc từ nãy giờ, trong mắt mang theo ác ý : " Anh chính là vì cô ta mà trở mặt với tôi? Anh rõ ràng nói là anh càng thích ..."

" Cô mẹ nó im miệng cho tôi!" Tiết Ứng Chi ngày càng luống cuống, hắn cho rằng nữ nhân này chính là cùng nàng gặp dịp thì chơi, hắn lén lút cũng chưa bao giờ cùng loại nữ nhân này động lòng, đời này hắn chỉ yêu Trì Noãn Noãn, những nữ nhân khác chỉ là công cụ phát tiết mà thôi.

Lời nói của nam nhân trên giường có thể tin sao?

Nhưng cố tình nữ nhân này lại tin

Hắn không cho rằng hắn thích nàng thật sự

Sợ Trì Noãn Noãn hiểu lầm càng nhiều, Tiết Ứng Chi vội xoay người, tưởng như thường lệ cầm lấy tay Trì Noãn Noãn, làm nũng lấy lòng nàng, để nàng tin tưởng chính mình.

Nhưng ngón tay hắn còn chưa đụng tới, đã bị Trì Noãn Noãn né tránh.

Tiết Ứng Chi miệng khẽ nhếch, nhìn chằm chằm tay mình bị né tránh, ngẩn người.

Trì Noãn Noãn ngồi ở tư thế cũ, sắc mặt bình tĩnh làm người không nhìn ra chút cảm xúc nào, ngay cả khi nói chuyện giọng nói cũng không mang theo chút nào phập phồng, " Tôi với cô ấy, anh chọn đi"

Tiết Ứng Chi mừng kinh, cho rằng Trì Noãn Noãn đây là cho hắn cơ hội, lập tức nắm lấy cơ hội này một cách chặt chẽ, hắn kích động tiến lên, " Noãn Noãn em đang đùa gì vậy, chắc chắn là em, anh làm sao có thể muốn nữ nhan khác". Hắn nghĩ đến vừa rồi bị đánh vỡ hình ảnh, lại giải thích: " Vừa rồi thật sự là hiểu lầm, về nhà anh giải thích cho em nghe  được không?"

Trì Noãn Noãn chưa nói được, cũng chưa nói là không được, nghe vậy, nàng chỉ bình tĩnh nhìn về nữ nhân hận không thể tiến lên xé xác mình ở đối diện : " Nghe xem, anh ấy chọn tôi"

Giọng điệu lại không có nửa điểm khoe khoang

Theo sau, Trì Noãn Noãn, rút nhẫn cầu hôn vừa đeo hôm qua, trước mắt của Tiết Ứng Chi và nữ nhân tràn ngập hoang mang kia, đem nhẫn ném vào chén rượu trên mặt bàn

"Đông_"

Nhẫn ở trong rượu quay cuồng, Tiết Ứng Chi gần như là tê tâm liệt phế kêu lên "Noãn Noãn"

"Noãn Noãn, em đang làm cái gì?"

Đáp lại hắn là tiếng chén rượu bị ném vào thùng rác

Rượu cùng với nhẫn cưới, cùng nhau vào thùng rác.

Trì Noãn Noãn bây giờ mới bình tĩnh đứng lên, đôi mắt sau thấu kính đó quét đến cái tay đang nắm chặt lấy bàn tay nàng kia, bỗng nhiên, nàng cười thanh, trong  tiêng cười mang theo lạnh lẽo :" Sao phải gấp ? Ta chỉ ném đi đồ rác rưởi thôi mà ". Ngay sau đó, nàng lại quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang ngơ người kia nói: " Anh ta chọn tôi, nhưng tôi ngại dơ, nếu cô muốn_"

"Đến đống rác mà nhặt"

Nàng không chỉ vứt bỏ chiếc nhẫn kia mà còn có tên rác rưởi Tiết Ứng Chi này.

.

Ánh đèn của quán bar sáng đến khiến người ta đau mắt, nam nhân không quá thoải mái thu lại ánh mắt, một đôi mắt đào hoa đen kịt hướng về phía người bạn tốt, không một tiếng động răn dạy hắn sao chọn cái nơi như vậy nói chuyện quỷ quái gì .

Triệu Thạch Sinh cười hai tiếng, sau đó che môi hạ giọng nói với nam nhân đó: " Lưu tổng chọn cái chỗ ngồi như vậy, mình cũng không có biện pháp"

Nam nhân không đáp lại lời hắn nói, ánh mắt từ nữ nhân đang nhìn một nam nhân trung niên dời đi, mày nhíu càng chặt.

Nam nhân trung  niên bị nhìn không mặn không nhạt như vậy, mắt nhỏ hơi hơi nhíu lại, nhìn nam nhân từ trên xuống dưới , rồi lại nhìn nữ nhân trong lồng ngực của mình, nhất thời chỉ cảm thấy người phụ nữ này trở nên tầm thường, vô vị lên.

Hắn từ trước tới giờ còn chưa bao giờ thấy nam nhân nào đẹp như vậy, so với nữ nhân còn đẹp hơn.

Nhưng mà đẹp như vậy không phải hắn có thể chạm vào.

Người đàn ông trung niên lại không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào nam nhân ngồi ở đối diện vài lần, giọng nói bắt đầu phát làm ( ad không biết dịch sao nên để nguyên vậy), nhưng mà ngay sau đó, khi mà nam nhân kia quét mắt tới hắn, ông ta giơ lên chén rượu ý bảo một chút, nữ nhân ở trong lồng ngực xoa nhẹ mấy cái, hỏa dục trong hắn dâng lên.

Triệu Thạch Sinh cũng chú ý tới ánh mắt không có hảo ý của nam nhân kia, nhưng đối phương là người cùng Lưu tổng đi đến, còn có việc chưa nói xong, bọn họ không thể nhân lúc Lưu tổng đi toilet liền chạy lấy người.

"Này Lưu tổng sao bây giờ còn chưa trở lại". Triệu Thạch Sinh oán giận nói, thấy bạn tốt đáy mắt sinh lệ khí, vội quan tâm nói:"Nếu không cậu về trước? Để tôi nói phần sau ?"

Hắn vừa dứt câu, Lưu tổng đã trở lại

Triệu Thạch Sinh nhẹ nhàng thở ra, "Lưu tổng, ngài xem khi nào rảnh, đem hợp đồng qua một chút?"

Lưu tổng vừa xem náo nhiệt xong, đang muốn tìm người để chia sẻ cho , " Hợp đồng trước đó không vội, ta vừa rồi thấy được một chuyện hay, nói cho các cậu nghe"

Triệu Thạch Sinh liếc qua bạn tốt của mình, quả nhiên nhìn đến sắc mặt của người nam nhân càng lúc càng không tốt.

Lưu tổng bên kia mặc kệ bọn họ có  muốn nghe hay không, lải nhải nói về chuyện vừa rồi hắn vừa chứng kiến, " Lúc tôi đi toilet, vừa lúc nhìn thấy một trò hay. Có một cô gái nhìn trông có vẻ yếu đuổi mong manh, thế mà một cái qua vai, liền quật ngã một thanh niên cường tráng nằm sấp. Ta còn tưởng rằng cô gái đó bị quấy rầy, sau khi nghe ngóng thì mới biết, các cậu đoán xe chuyện là như thế nào?"

Người đàn ông trung niên kia cười nịnh nọt:"Làm sao vậy làm sao vậy?"

Lưu tổng vỗ đùi đen đét: " Là ngoại tình, nam ngoại tình, bị con gái người ta bắt gian tại chỗ. Thật đã mà, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái quyết đoán như vậy, nói bỏ liền bỏ, không có chút níu kéo nào"

" Tôi còn nghe nói, kia tên nam đó mới cùng cô gái cầu hôn hôm qua, hôm nay liền đưa nữ nhân khác lên giường. Đàn ông bây giờ đúng là không tuân thủ nam đức gì hết "

Lưu tổng lắc đầu, bây giờ hắn đã tin lời vợ hắn hay nói rồi.

Nam nhân vẫn ngồi an tĩnh từ nãy giờ, nghe được chuyện hay mà Lưu tổng vừa hóng xong, mặt như cũ không có biểu tình gì ngồi ở chỗ kia.

Chỉ là đáy lòng hắn nổi lên chua xót

Ngày hôm qua, nàng cũng được cầu hôn..

Lưu tổng thấy nam nhân có vẻ buồn, liền chủ động hỏi hắn: "Yến tổng, cậu...cậu làm sao vậy?"

Nam nhân đột nhiên đứng lên, anh mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, như là cố gắng xác nhận điều gì, ngay sau đó, nam nhân ném một câu "Xin lỗi", liền chạy ra ngoài, để lại mấy người còn lại nhìn nhau ngơ ngác.

Triệu Thạch Sinh hoàn hồn đầu tiên, ngay sau đó đem rượu uống một hơi cạn sạch, xem như bồi tội, "Lưu tổng các người cứ uống trước, tôi đi ra ngoài xem tình hình ra sao"

Nói xong, vội vàng đi ra ngoài

Gần sáng, quán bar càng lúc càng nhiều người, sân nhảy trung tâm nhóm nam nữ vặn vẹo vòng eo, trầm mê phấn chấn theo điệu nhạc, liếc mắt nhìn lại, xung quanh tất cả đều là đầu người.

Nam nhân tim đập mạnh, hắn theo bản năng cảm thấy chính mình nhìn lầm rồi, nàng ngoan như vậy không thể nào có khả năng đến những nơi như này.

Nhưng vừa rồi hắn rõ ràng đã nhìn thấy.

Đột nhiên, tầm mắt của nam nhân ngưng lại.

Cách vài cái đầu người, Tiết Ứng Chi thấy được một nam nhân xinh đẹp dị thường.

Quán bar nhiều người như vậy, tầm mắt của nam nhân đó lại chặt chẽ đính trên người hắn, mang theo vài phần phức tạp.

Tiết Ứng Chi vốn đang đuổi theo người thì dừng bước một vài giây, chỉ là ngay sau vài giây đó, đã bị một nữ nhân cuốn lấy.

Nư nhân như cũ không bỏ không buông tay, nàng không tin nam nhân mà mình giao phó toàn bộ sẽ nhẫn tâm như vậy.

Ngay vừa khi nữ nhân dính sát vào người hắn một cái chớp mắt, Tiết Ứng Chi phía sau lưng cảm nhận một sự lạnh lẽo

Hắn theo bản năng nhìn về đám người vừa nãy, nơi đó đã không còn bóng dáng của nam nhân kia.

Hắn nghĩ là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, bằng không sao lại cảm thấy ở hướng đó có sát khí đâu?

Sờ sờ gáy của mình, Tiết Ứng Chi hơi có chút sợ hãi đem nữ nhân dính lấy lồng ngực mình rút ra :" Cô mẹ nó đừng đi theo tôi, tôi lặp lại lần nữa, tôi không thích cô"

Nữ nhân lại khóc lại cười ôm cánh tay hắn:" Ứng Chi anh đang đùa với em thôi đúng không, anh rõ ràng nói qua thích nhất bộ dạng của em trên giường,sao mà có thể không thích em đâu? Anh gạt em có phải không?"

Tiết Ứng Chi tức cười, hắn sẽ không lãng phí thời gian với nữ nhân mê muội vì tình này, Trì Noãn Noãn là tất cả của hắn, hắn sẽ không vì một công cụ phát tiết mà từ bỏ Trì Noãn Noãn mang lại tất cả cho hắn. 

"Đừng ngây thơ như vậy, lời nói của nam nhân trên giường có thể tin hay sao?" Tiết Ứng Chi đẩy nữ nhân một cách vô tình, xoay người muốn ra khỏi bar, nhưng trong  nháy mắt hắn xoay người, lại bị một quyền nện ở trên mặt đất. 

Vài giây sau, tiếng thét chói tai vang vọng ở toàn bộ quán bar.

.

" Cậu cũng thật là, nhìn người không vừa mắt liền đánh? Cậu khi nào mà thích làm người tốt đến vậy?" Triệu Thạch Sinh cạn lời.

Hắn liền đuổi theo kịp chậm vài phút, Yến Bạch liền ở quán bar đánh người.

Nghe Lưu tổng nói, người bị đánh là tra nam xuất quỹ mà bọn họ vừa nói?

Trong ấn tượng của hắn, Yến Bạch không phải người thích xen vào việc của người khác, hôm nay phản ứng của hắn có chút kì quái.

Cũng may là đánh không nghiêm trọng, hơn nữa ông chủ quán bar là người quen của Lưu tổng, việc này liền giải quyết riêng, nếu không đã bị áp đến cục cảnh sát rồi.

Triệu Thạch Sinh lại một lần nữa đánh giá người bạn tốt của mình, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra điểm gì đó.

Dưới ánh đèn đường, khóe miệng của Yến Bạch hồng đến ghê người. Làn da của hắn không giống người thường, rất dễ lưu lại dấu vết, vừa rồi Tiết Ứng Chi đánh trả hắn né tránh hơn nửa, chỉ trúng vài phần lực ở trên mặt, nhưng cũng đã rất nghiêm trọng.

Làn da trắng đến phát sáng điểm xuyết vài điểm hồng, thoạt nhìn có chút kinh diễm.

Tuy là Triệu Thạch Sinh là thẳng nam nhưng cũng không nhịn được mà thấy ngại ngùng.

Bạn tốt này của hắn, lớn lên thực hại người mà

" Được rồi, cậu ở trên xe đợi chút, tôi đi mua thuốc". Triệu Thạch Sinh đem chìa khóa xe ném cho hắn, tiềm thuốc ở đầu đường đối diện.

Kết quả là, chìa khóa vừa mới bị Yến Bạch tiếp được, Triệu Thạch Sinh liền không khống chế được mà kêu "Mẹ nó" 

"Ha ha ha ha ha, Porsche này làm sao thế này???" Lúc hắn đi vào không phải như vậy đi?

Nghe vậy, Yến Bạch quay đầu lại, liền nhìn đến xe bên cạnh xe hắn đang ngồi, không chỉ bị dỡ kính chiếu hậu xuống, mà 4 cái xăm lốp của xe cũng bị xì hết hơi rồi.

Trụi lủi chỉ còn lại một cái thùng rỗng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro