Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo Ngọc! Bảo Ngọc... Đừng...đừng..."
Bảo Ngọc giật mình tỉnh dậy trong trạng thái ướt đẫm mồ hôi. Chiếc áo phông trắng đã thấm đẫm những giọt mồ hôi của cô đến mức lộ cả nội y bên trong.
Lại nữa, cô lại mơ thấy giấc mơ đó. Giấc mơ về người bạn thân đã khuất của cô; nhưng rõ ràng người bạn đó đã mất từ hai năm trước trong khi đang đi qua đường ray xe lửa.
Trong mơ, người bạn của cô đứng trước mặt cô, liên tục gọi tên cô với vẻ mặt lo lắng. Khoảng cách chỉ chừng một cánh tay nhưng cô không tài nào nghe được người bạn đó muốn nói gì với cô. Cô chẳng thể chạm và cũng chẳng thể nghe. Cứ vậy mà lặp đi lặp lại giấc mơ đó.
Cô vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh. Bây giờ mới chỉ là năm rưỡi sáng; việc này đã kéo dài liên tục trong ba ngày nay khiến cô rất mệt mỏi. Việc mơ cùng một giấc mơ và giật mình dậy lúc năm giờ sáng kéo dài liền mạch làm cô cảm thấy lo lắng.
Ngồi trên giường định thần lại tinh thần sau khi thức dậy. Cô cứ ngồi bần thần nhìn vào hư vô, không biết cô đang có suy nghĩ gì, hoặc có thể chỉ đơn giản là ngồi đó. Cứ như vậy một hồi lâu.
*tít tít*
Là tiếng chuông báo thức của cô. Bây giờ đã là bảy giờ sáng, tiếng chuông báo thức làm cô giật mình hoàn hồn lại.
"Gì chứ? Mới đó đã bảy giờ rồi sao? Mình chỉ mới ngồi được có năm phút thôi mà." - Bảo Ngọc nghĩ thầm, đối với cô thì khoảng thời gian một tiếng rưỡi đó chỉ như năm phút mà thôi.
Nhưng cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, cô phải chuẩn bị tư trang để đến trường. Hiện cô đang là sinh viên năm hai của khoa thiết kế trường đại học X.
Nhìn quanh, những người bạn chung phòng kí túc xá với cô đã đi ra ngoài từ sớm. Nói là "những" nhưng cũng chỉ có hai người. Một là cái Minh, và còn lại là cái Trân.
Hai đứa nó là bạn cùng khoa nên luôn đi cùng nhau và thường hay đi sớm về khuya. Mặc dù chín giờ mới cần đến lớp nhưng lúc nào hai đứa nó cũng ra ngoài từ sáng sớm tinh mơ. Không rõ là đi đâu nhưng cứ phải đến sát giờ kí túc xá đóng cửa mới thấy chúng nó mò về.
Lọ mọ trong phòng chừng nửa tiếng thì Bảo Ngọc cũng bước ra khòi phòng.
Bước ra thì thấy Thảo Anh đương đứng khoanh tay trước ngực đứng đợi cô từ bao giờ, gương mặt có chút giận dỗi nói :"Làm gì mà lâu thế không biết. Tao đứng đây đợi mày lâu muốn chết nè."
Nghe bạn mình nói vậy, Bảo Ngọc phì cười rồi lại khoác tay Thảo Anh, nói với giọng hối lỗi :"Rồi rồi xin lỗi được chưa. Mấy nay mất ngủ nên có quầng thâm, phải make up kĩ càng để che đi đấy. Lần sau không thế nữa được chưa."
Thảo Anh thở dài một hơi, thật bất lực với nhỏ bạn bánh bèo này. Giờ muốn đánh nó cũng không nỡ. Nhìn gương mặt bầu bĩnh kia, lại thêm đôi mắt long lanh kia nữa. Muốn đánh nó vài cái nhưng thấy khuôn mặt đó rồi thì sao mà nỡ đánh cơ chứ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thì từ đằng xa có một người con trai đi tới, đó là bạn trai của Thảo Anh - Đông. Thấy Đông từ đằng xa đi tới, Bảo Ngọc đã vừa chỉ tay vừa bĩu môi :"Kìa Thảo Anh! Chồng mày tới kìa."
Vừa dứt câu cũng là lúc Đông đi đến, đưa cho Thảo Anh một hộp sữa milo mà cậu mới mua ban sáng. Thảo Anh nhận lấy hộp sữa, quay sang bạn mình :"Đi ăn sáng không? Còn lâu lắm mới đến giờ lên lớp."
"Thôi thôi thôi. Vừa sáng sớm ăn cẩu lương đã đủ no rồi, làm gì còn bụng mà ăn cái khác nữa." - Bảo Ngọc đáp ngay bằng một vẻ mặt không thể dè bỉu hơn.
Thảo Anh bật cười, thốt ra một câu nói mà chắc hẳn ai cũng mong nó được thốt ra từ miệng của chính người bạn thân mình :"Tao bao." Nghe đến đó hai mắt Bảo Ngọc lập tức sáng như đèn pha ô tô.
"Tao nể mày nên mới đi thôi chứ không phải tại mày bao tao mới đi đâu đấy nhá!" - Bảo Ngọc biện hộ.
Câu nói đó khiến cho cả Thảo Anh và Đông đều phì cười thành tiếng. Bảo Ngọc bị hai người bạn cười vào mặt nên mặt đỏ bừng lên, tỏ vẻ giận dỗi. Nhưng rồi cả ba người vẫn nhanh chóng đi ăn sáng rồi đến lớp học.
Đến tối.
Đã tối muộn rồi, kí túc xá cũng đã sắp khóa cửa rồi mà vẫn không thấy cái Minh và cái Trân về nhà.
Vẫn như thường lệ, sợ bác quản sinh kiểm tra sẽ không thấy hai đứa nó nên Bảo Ngọc đã đặt gối ôm và chùm chăn lên đó. Như vậy khi bác quản sinh đi qua dò xét một lượt sẽ không thể nhận ra được.
Còn một phút nữa kí túc xá sẽ đóng cửa, vừa kịp lúc Minh và Trân chạy như bay vào phòng, thở hồng hộc. Sau đó hai đứa còn nhìn nhau bật cười trước sự chứng kiến của Bảo Ngọc.
"Gì vậy hai con điên này. Đi đâu mà về muộn thế, đã vậy còn cười ha hả như hai con điên ý." - Bảo Ngọc lên tiếng hỏi.
Câu hỏi của Bảo Ngọc cắt ngang tiếng cười của hai đứa nó. Cái Minh lên tiếng :"Mày mới điên ý. Ban sáng mày bảo hôm nay bọn tao đi về muộn chút, mày dẫn bạn bè về kí túc xá cơ mà."
"Lúc nào? Tao có nói vậy đâu?"
"Đừng có chối! Tao nhớ rõ ràng ban sáng trong lúc mày ngồi trên giường lúc chập choạng sáu giờ đó. Khi đó tao vừa thức dậy đã thấy mày ngồi một đống ở đó khiến tao hú vía còn tưởng mày là ma cơ mà. Chẳng nhẽ mày không nhớ gì cả sao?" - Cái Trân đáp
Quả thực, sáng sớm khoảng tầm sáu giờ. Khi Trân thức dậy đã thấy Bảo Ngọc ngồi trên giường, ánh mắt bần thần chỉ nhìn chăm chăm vào một chỗ. Chỗ đó vừa hay lại là phía giường của Trân nên cô gái có chút giật mình. Bạn hãy thử tưởng tượng bỗng một ngày nọ, khi vừa mở mắt ra đã thấy có người nhìn chằm chằm vào giường của bạn từ bao giờ bằng một gương mặt thất thần, không cảm xúc lại thêm đôi mắt vô cảm.
"Aizz! Bảo Ngọc! Mày làm tao giật cả mình. Tự nhiên ngồi đấy nhìn chằm chằm tao như vậy làm gì? Mới sáu giờ sáng thôi mà mày đã dậy rồi à?" - Trân đặt tay lên lồng ngực, thở dài một hơi nói với Bảo Ngọc.
Không nghe Bảo Ngọc trả lời, cô lại lên tiếng :"Bảo Ngọc! Mày nghe tao nói gì không vậy? Sao không trả lời tao?"
Lúc này, Bảo Ngọc mới mở miệng trả lời nhưng giọng nói không hề có chút cảm xúc nào trong đó :"Không có gì đâu."
Giọng nói có chút trầm trầm khiến Trân gai người, rùng mình.
Mặc kệ Bảo Ngọc vẫn ngồi thất thần ở đó, Trân bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Một lúc sau khi trở ra, Bảo Ngọc vẫn ngồi đó, vẫn tư thế đó, gương mặt và biểu cảm vẫn như vậy.
Gì vậy? Trong suốt hai mươi phút mình vệ sinh cá nhân Ngọc vẫn ngồi đó sao? - Trân tự hỏi trong lòng.
Vừa lúc đó cái Minh cũng dậy, nó cũng có cùng một biểu cảm giống cái Trân lúc mới thức dậy. Cả hai đứa thì thầm với nhau về Ngọc nhưng kì lạ là nó không có một chút phản ứng nào, ngay cả động đậy một chút cũng không.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cả hai cùng đi ra ngoài như thường lệ. Trước khi hai đứa ra khỏi phòng, Bảo Ngọc còn nói với theo :"Hôm nay hai đứa mày về muộn chút nhé! Tao mời bạn qua chơi." Bảo Ngọc vẫn ở trong phòng, cứ vậy cho đến khi chuông báo thức reo.
Trở về hiện tại, Bảo Ngọc được cái Trân và cái Minh thuật lại nhưng cô vẫn chẳng có chút kí ức nào. Ngẫm nghĩ một lúc, cô quay sang định hỏi gì đó thì thấy hai đứa bạn đã ngủ từ bao giờ. Đành vậy, cô mang theo những câu hỏi không có lời giải đáp mà đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tarnf