Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo Ngọc! Mày sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Bảo Ngọc từ từ mở mắt ra, cơ thể cô cảm thấy thật mệt mỏi. Trước mặt là cái Trân và cái Minh nhìn cô đầy vẻ lo lắng. Cô mở miệng vừa định nói thì cái Minh lên tiếng :"Mày sao thế? Gặp ác mộng hay sao mà ngủ cứ rên rỉ thế? Nghe kinh chết đi được."
Cơ thể Bảo Ngọc bây giờ như thể rã rời vậy, không thể nhúc nhích được.
Cô dần mở miệng nói bằng giọng mệt mỏi :"Có...có...chuyện...g..gì vậy?"
Trân đưa tay lên trán Bảo Ngọc, nói :"Mày sốt rồi nè, trán nóng quá. Chắc cũng phải gần bốn mươi độ đấy. Đợi chút tao chạy ra hiệu thuốc mua cây nhiệt kế."
Trân quay sang nói với cái Minh :"Mày ở lại đây lấy khăn sấp nước để đắp lên trán nó đi. Tao đi tí rồi về." Nói rồi Trân chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, để lại Minh ở trong phòng cùng Ngọc.
Minh nhìn Ngọc rồi thở dài, nói :"Mày thấy trong người như nào rồi? Có bị đau hay gì ở đâu không?"
Ngọc trả lời bằng những từ ngữ rời rạc :"Ta...Tao...mệt...q...quá." Nghe vậy, Minh đứng dậy đi lấy khăn, sấp qua với nước lạnh rồi đắp lên trán Ngọc. Vừa làm cô vừa hỏi :"Tối qua mơ thấy ác mộng hay sao? Mày ngủ cứ giẫy giụa, lại còn rên rỉ nữa chứ."
  Không thấy Ngọc trả lời, Minh quay đầu lại thì phát hiện cô đã thiếp đi từ bao giờ. Minh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đắp chăn cho bạn rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Đương đi trên đường tìm Trân thì Minh gặp Thảo Anh đứng chờ Ngọc; không biết từ bao giờ nhưng trông cô nàng có vẻ khá khó chịu.
Minh bước đến gần, thông báo cho Thảo Anh rằng Bảo Ngọc đang sốt cao nằm trên giường, không thể đến lớp được.
Hay tin bạn mình sốt, Thảo Anh vô cùng lo lắng, dường như sự bực tức vì phải đứng đợi Bảo Ngọc quá lâu trong lòng cô cũng không còn nữa.
Trong phòng, Bảo Ngọc đang nằm thiu thiu ngủ thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Tuy mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng nói với ra :"A...ai...vậy?" Không có tiếng trả lời nhưng tiếng gõ cửa vẫn còn.
"A...ai...đâ..đấy?" - Bảo Ngọc hỏi thêm một lần nữa. Vẫn không có tiếng trả lời.
Bỗng nhiên cửa phòng mở tung khiến cô giật nảy mình. Cô cố gắng nhướng người dậy để nhìn xem là ai mà bất lịch sự vậy. Thế nhưng cảnh tưởng trước mắt lại khiến cô phải khiếp sợ. Đó là người bạn thân đã khuất của cô - Thiện Nhân, nhưng hình hài vô cùng kinh dị. Máu me be bét, hai hốc mắt trống rỗng, đầu lệch sang một bên, máu từ khóe miệng chảy thành dòng lại thêm hai tay lặt lìa. Nhìn kĩ có thể thấy hai con ngươi đang được hai bàn tay nắm trọn.
Bảo Ngọc muốn hét lên nhưng cổ họng cô nghẹn cứng, hét chẳng ra hơi. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn vùng dậy và chạy ra khỏi phòng; nhưng tay chân cô cứng đờ, không thể nhấc nổi dù chỉ một chút. Cô trân trối mở trừng mắt nhìn thứ đương đứng trước mặt mình đây, nước mắt dần chảy thành hai dòng dài trên má.
Cô vô tình ngước qua gương thì phát hiện thứ chảy ra từ mắt mình không phải là nước mắt, mà là máu. Hai dòng máu tanh tưởi chảy ra, rồi từ khóe miệng cô lại không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười.
Không!
Bảo Ngọc giật mình tỉnh dậy, bên cạnh là Thảo Anh đang gà gật.
Trán của cô đã ướt đẫm mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm vì nãy giờ chỉ là mơ.
Cái thở phào của cô đã khiến cho Thảo Anh tỉnh giấc, nó ân cần hỏi cô : "Dậy rồi à? Thấy trong người sao rồi? Đỡ hơn chưa." Sau đó còn đưa tay rờ lên trán Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc đã hạ sốt.
"Tốt rồi! Trán không còn nóng nữa. Nhưng vẫn phải kiểm tra bằng nhiệt kế cho chắc chắn." - Vừa nói, Thảo Anh vừa với lấy chiếc điện thoại nhằm gọi cho Đông mua đồ đến.
Chưa kịp gọi thì đã thấy Trân và Minh mở cửa bước vào, trên tay Trân là túi thuốc và nhiệt kế.
"Chẳng phải Minh nói là Trân đi mua nhiệt kế từ sáng sao? Sao bây giờ mới về chứ? Cũng phải gần trưa rồi đấy." - Thảo Anh thắc mắc.
Trân gượng cười, không biết phải giải thích như nào. Vì trên đường đi nó thấy vài anh đẹp trai nên đã lân la làm quen, đang nói chuyện hăng say thì Minh đi tới; chỉ có như vậy mới có thể ngăn được cuộc nói chuyện của nó với trai đẹp.
Sẵn trên tay Trân đang có nhiệt kế, Thảo Anh liền lấy rồi đặt vào miệng Bảo Ngọc, nhiệt độ bây giờ chỉ còn ba mươi tám độ.
Thấy vậy Thảo Anh chỉ dặn dò vài điều như uống thuốc đúng giờ, ăn uống đầy đủ rồi sau đó cầm túi xách rời đi luôn.
Vì Bảo Ngọc mà hôm nay cả ba người bạn đều không lên lớp.
Trân và Minh cũng ở lại một chút rồi hai đứa rủ nhau đi ăn trưa. Bỏ lại Bảo Ngọc một mình.
Bảo Ngọc vớ lấy chiếc điện thoại, cũng đã hơn mười một giờ trưa. Tự nhiên cô cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền nhắn tin nhờ Trân và Minh mua giùm đồ ăn trưa
  Bảo Ngọc: Đang đâu đấy
  Minh: Quán ăn chứ đâu
  Bảo Ngọc: Ăn quán nào?
  Minh: Quán cơm tấm ở gần trung tâm thương mại nè
  Bảo Ngọc: Thế sẵn mua cho tao một phần
  Trân: Hong pé ơi! Có tay có chân tự xuống mua he
  Bảo Ngọc: Nhưng tao là người bệnh mà
  Minh: Rồi rồi! Tí tao lấy tiền công gấp đôi tiền cơm đấy
  Bảo Ngọc: Cứ mua đi rồi tí có gì tao quỵt sau.
Đang nhắn tin vui vẻ thì cô chợt nhớ lại giấc mơ lúc nãy. Chợt có cảm giác rùng mình, cô hé mắt nhìn ra phía cửa phòng.
Không có gì, vẫn chỉ là phía cửa như thường ngày. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm giác rùng mình vẫn không mất đi.
Sợ quá, cô trùm chăn lướt facebook để giết thời gian.
                      *Cốc cốc cốc*
Tiếng gõ cửa vang lến khiến cô khựng lại. Nó giống hệt như tiếng gõ cửa mà cô đã nghe ở trong giấc mơ.
Cô hé một góc be bé để lén nhìn ra ngoài, không có gì cả? Không lẽ là do cô nghe nhầm sao?
                      *Cốc cốc cốc*
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên. Lần này không phải là nghe nhầm, thực sự là tiếng gõ cửa. Tay chân cô bủn rủn, mồ hôi bắt đầu tuôn ra như suối, hơi thở dần trở nên nặng nhọc hơn. Cô nuốt nước bọt để kìm lại sự sợ hãi, nhưng cơ thể cô vẫn run lân bần bật.
"Ngọc! Có trong đó không vậy? Tao Thảo Anh nè. Nãy tao có để quên đồ." - Tiếng của Thảo Anh vang lên, sự sợ hãi trong người Bảo Ngọc cũng vì vậy mà không còn nữa.
Thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn quanh thì quả thật Thảo Anh đã để quên cây son môi bản giới hạn ở phòng mình. Bảo Ngọc nói vọng ra :"Mày để quên son hả? Đợi đó tao mang ra cho."
Bước xuống giường, không quên cầm theo son và điện thoại.
Cửa vừa mở ra, còn chưa kịp thấy Thảo Anh thì Bảo Ngọc đã lên tiếng :"Cái tính quên trước quên sau của mày không bao giờ...b..bỏ..."
Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn, bên ngoài không hề có ai. Không lẽ Thảo Anh trốn ở góc nào đó để trêu cô?
Bảo Ngọc cảm thấy thật khó hiểu, đưa tay gãi đầu rồi quay vào trong. Cô lấy máy gọi cho Thảo Anh
*Tút tút tút...*
"Alo sao thế mày?" - Thảo Anh nghe máy
"Mày để quên son ở phòng tao nè. Mà sao nãy mày gọi cửa xong chạy đi đâu mất vậy?"
"Hở? Tao có đến phòng kí túc xá của mày đâu mà gọi?"
"Gì chứ? Rõ ràng lúc nãy mày gọi tao mà. Còn nói để quên son nữa chứ."
"Làm gì có! Chắc mày nghe nhầm rồi đó. Chứ thỏi son vẫn cò...Ể? Thỏi son của tao đâu?" - Thảo Anh lục trong túi thì không thấy thỏi son đâu.
"Tao đang cầm nè! Qua lấy đi. Rồi tao kể cho mày nghe cái này..." - Giọng của Bảo Ngọc đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc một cách kì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tarnf