Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ chừng năm phút sau đã thấy Thảo Anh đến nơi.
Bảo Ngọc vừa đưa son cho Thảo Anh vừa ra vẻ thần bí. Bảo Ngọc đóng cửa một cách chậm rãi.
Bảo Ngọc lấy tay đập đập nhẹ vào giường ra hiệu bảo Thảo Anh ngồi xuống.
"Hình như...tao bị ma ám rồi hay sao ý" - Bảo Ngọc thì thầm
"Ma ám sao? Sao có thể như vậy được?"
"Dạo gần đây tao cứ mơ về Nhân ý. Mà nó lạ lắm"
"Lạ là lạ như nào?"
"Tao mơ thấy nó đứng ngay trước mặt tao, nó gọi tên tao với cứ nó đừng đừng cái gì đó. Rồi được một lúc thì tao giật mình tỉnh dậy."
"Có khi nào...nó đang cảnh báo mày chuyện gì đó sắp xảy ra thì sao?"
"Lúc sáng khi tao đang thiu thiu ngủ...thì tao gặp chiêm bao...nhưng mà..." - Bảo Ngọc chưa kịp nói hết thì cái Hân và cái Minh mở tung cửa.
"Bảo Ngọc! cưng ơi! Chế mua đồ về cho cưng rồi đây." - Trân hớn hở nói
Bảo Ngọc và Thảo Anh đều giật mình quay ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Minh và Trân.
Thấy hai người bạn cùng phòng về, Thảo Anh cũng đứng dậy xin phép về trước, lúc đi không quên dúi cho Bảo Ngọc vài tờ tiền. Bảo Ngọc định trả lại nhưng Thảo Anh đi quá nhanh, cô không kịp trả lại.
Cô liền lập tức nhắn tin cho Thảo Anh
Bảo Ngọc: Gì vậy? Sao đưa tiền cho tao làm gì vậy?
Thảo Anh: Không có gì đâu! Cuối tháng tao biết mày hết tiền. Mới bệnh xong nên đưa cho mày bồi bổ, nãy chưa kịp nói.
Bảo Ngọc: Thế còn mày thì sao?
Thảo Anh: Tao vẫn còn tiền mà! Mày cứ cầm lấy đi
Đột nhiên Trân đặt hộp cơm xuống trước mặt Bảo Ngọc rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Minh theo đó cũng kéo ghế ngồi xuống. Trân kể
- Nãy đi qua ngã ba, tao thấy cái Hồng đi với thằng nào ý. Ban đầu tao còn tưởng là bạn trai nó, nhưng nhìn kĩ thì không phải. Thằng đó dáng cao hơn, ốm hơn bạn trai nó. Nhìn sau lưng thì có vẻ đẹp trai lắm.
Minh cũng tiếp chuyện :"À tao có chụp lại nè." Vừa nói cô vừa đưa điện thoại ra.
Nhìn bóng lưng người con trai trong ảnh, Bảo Ngọc không khỏi hốt hoảng. Vì người trong ảnh không ai khác chính là Đông - bạn trai của Thảo Anh.
Cô nàng còn phải dụi mắt lại hai, ba lần vì sợ nhìn nhầm sẽ dẫn đến hiểu lầm Đông.
Nhưng người trong ảnh vẫn là Đông. Trong mắt của Bảo Ngọc, Đông là một người bạn trai ngọt ngào, điềm tĩnh, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu mỗi khi Thảo Anh cần. Vậy tại sao bây giờ cô lại thấy ảnh Đông đang tay trong tay cùng người con gái khác đi trên đường chứ? Nếu hình ảnh này mà để Thảo Anh thấy được thì cô nàng sẽ phản ứng như nào?
"Ngọc! Mày sao thế? Mày nhìn đi nhìn lại tấm ảnh này mấy lần rồi đó. Mày biết người trong ảnh này là ai sao?" - Cái Minh lay lay người Bảo Ngọc, hỏi
"Người con trai trong ảnh...là...là..."
"Là ai?" - cái Trân sốt sắng hỏi
"Là...bạn trai của...Thảo Anh" - Bảo Ngọc nói cho hết câu.
Không phải nói cũng biết, hai cô nàng sau khi nghe xong đã bất ngờ như thế nào. Cả hai còn phải hỏi lại lần nữa để xác nhận thông tin động trời mà mình vừa nghe.
Ai mà có thể ngờ, một người đẹp trai, ngoan hiền, tốt bụng như Đông lại đi ngoại tình cơ chứ. Mà kẻ thứ ba ở đây không ai khác lại chính là em họ của cái Minh.
Khi hay tin em họ mình là tiểu tam thì cái Minh sốc lắm, nhưng chỉ một lúc sau cơn sốc đã chuyển hóa thành cơn tức giận.
Đối với cái Minh, Thảo Anh là một người bạn rất tốt tính. Rất nhiều lần khi Thảo Anh qua phòng chơi, thấy Minh đang gặp khó khăn về vấn đề gì đó; mặc dù không thân thiết gì nhưng Thảo Anh vẫn không ngần ngại giúp đỡ cô nàng. Đối với Minh, Thảo Anh như là quý nhân của cuộc đời nó vậy. Vậy mà bây giờ lại hay tin em họ của mình là tiểu tam xen vào chuyện tình cảm của người bạn mình quý mến.
Nếu như để cho Thảo Anh phát hiện người yêu ngoại tình, hơn nữa người thứ ba kia lại là em họ của bạn cùng phòng với bạn thân mình thì sẽ như thế nào? Minh rất sợ, rất lo lắng Thảo Anh sẽ vì thế mà ghét mình.
Bảo Ngọc vội vàng lấy máy gọi cho Thảo Anh :"Alo! Đang đâu đấy?"
"Đang trên đường về chứ đâu nữa. Mày nghĩ tao là The Flast hay sao?"
Bảo Ngọc ngập ngừng, không biết có nên nói sự thật cho bạn mình hay không.
"Sao? Gọi tao có chuyện gì?" - Thảo Anh sốt sắng hỏi
Bảo Ngọc ngước lên nhìn hai người bạn cùng phòng của mình, cả hai đều lắc đầu ra hiệu cho cô đừng nói.
"Không có gì đâu!" - Cuối cùng Bảo Ngọc vẫn quyết định không nói ra.
Bây giờ Thảo Anh đang trên chạy xe, nếu nghe được tin này rất có thể nó sẽ sốc và ngã xe.
"Ủa con này! Mày dở hơi hay sao mà tự nhiên gọi cho tao rồi nói không có gì."
                        *Bíp bíp bíp*
Thảo Anh tắt máy.
Cả ba ngồi trong phòng, không ai dám nói với ai câu nào. Một không khí nặng nề chưa hề có trong phòng của ba người.
Có lẽ người áy náy nhất chính là cái Minh. Mặc dù nó không phải là người cặp bồ với Đông, nhưng em họ của nó lại chính là thủ phạm.
Một lúc sau, Trân với Minh rủ nhau đi đâu đó. Nghe chừng thì có vẻ là đi tìm cái Hồng, nói chuyện cho ra ngô ra khoai. Để lại Bảo Ngọc một mình trong phòng, ăn nốt phần cơm đang dang dở kia.
Vì trót lỡ cúp tiết buổi sáng nên cả ba cúp luôn tiết học buổi chiều.
Đến tối, cái Trân với cái Minh về nhà với vẻ mặt cực kì mệt mỏi, thoáng có chút thất vọng.
Bảo Ngọc thấy hai đứa về, vội chạy ra hỏi :"Tình hình sao rồi?"
Cái Minh thở dài, lắc đầu :"Không được! Dù tao có khuyên thế nào nó cũng không chịu buông tha cho bạn trai của Thảo Anh. Không biết tao phải ăn nói thế nào với các bác đây."
Cả ba cùng thở dài thườn thượt, ngồi nói chuyện an ủi nhau rồi ai về giường nấy.
Giữa đêm, Bảo Ngọc từ từ mở mắt, bước xuống giường; lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Nhưng kí túc xá đã đóng cửa, cô trèo tường ra ngoài. Đến rạng sáng, Bảo Ngọc từ từ trở lại giường, ánh mắt thất thần, gương mặt không có cảm xúc. Nằm xuống và từ từ nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tarnf