Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Bảo Ngọc thức dậy trong tình trạng mệt mỏi, toàn thân đau nhức dữ dội. Cô phải nằm trên giường một lúc mới có thể ngồi dậy được.
Cảm giác đau nhẹ phần bụng này...chẳng lẽ nào...là đến ngày sao?
Bảo Ngọc vội ôm bụng chạy vào trong phòng vệ sinh, quả nhiên là đến ngày. Nhưng cô tính tới tính lui thì phải một tuần nữa mới đến, sao tháng này lại đến sớm vậy chứ?
Lúc Bảo Ngọc quay trở ra, nhìn lên giường đã thấy máu nhuốm đỏ một vùng loang lổ trên giường. Cô nàng thở dài, đành ôm chăn, ga đi giặt.
      *Xin tự giới thiệu tên chị là...*
Đó là tiếng chuông điện thoại của Bảo Ngọc mỗi khi có người gọi đến. Cô nàng vội chạy ra vớ lấy điện thoại. Là cái Thảo Anh gọi đến, nó gọi để giục Ngọc ra ngoài nhanh nhanh. Nó đứng chờ đã gần mười lăm phút rồi
Bảo Ngọc mở cửa ra cho Thảo Anh vào phòng, cười hì hì :"Xin lỗi! Tao quên mất là mày đang chờ ở ngoài... Tại nay bà dì đến nên hơi mệt xíu."
Cái Thảo Anh nghe thế thì hết sức ngạc nhiên :"Tao tưởng một tuần nữa bà dì của mày mới đến mà?"
"Tao cũng tưởng thế! Mà ai ngờ tháng này lại đến sớm như thế. Cũng may trong phòng còn mấy miếng băng dùng thừa từ tháng trước, nếu không thì chẳng biết làm sao." - Bảo Ngọc đáp trả.
Sau một hồi vừa nói chuyện vừa chuẩn bị đồ thì cả hai cũng đã ra khỏi phòng kí túc xá.
Vừa đúng lúc cái Trân và cái Minh từ đâu hớt hải chạy đến, hai đứa nó dù thở không ra hơi nhưng vẫn thông báo cho Bảo Ngọc và Thảo Anh một tin quan trọng:
- Cái...cái Hồng...c..chết...rồi
- GÌ CƠ?
Thảo Anh và Bảo Ngọc cùng lúc thốt lên. Còn cái Minh thì vừa lấy hơi vừa kể tiếp
- Sáng nay trong lúc bọn tao đi đến trường thì thấy có nhiều nhóm người tụm năm tụm ba lại nói chuyện, bọn tao muốn ra hóng xem chuyện gì. Thì hay tin cái Hồng đêm qua bị người ta dùng dao đâm đến chết. Lục phủ ngũ tạng bị moi hết ra ngoài, nhưng lạ cái là không thấy tim đâu, nhiều người nói rằng tim của nó bị tên sát nhân kia ăn mất rồi. Ở trường hiện đang nháo nhào vì chuyện này.
Nghe xong, cả bốn đứa cùng chạy lên trường một lần nữa. Ai mà ngờ được rằng, người hôm qua chúng nó gặp vẫn đang tay trong tay với người đàn ông khác, đến hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy chứ.
Trong lúc chạy, Bảo Ngọc không ngừng quay sang nhìn cái Minh. Nó tự hỏi không biết tâm trạng của Minh giờ đây như thế nào? Hồng là em họ của nó mà, nhưng sao trông nó có vẻ là không hề buồn bã chút nào vậy? Biểu cảm trên gương mặt nó chỉ có hoang mang và hoang mang. Chỉ có vậy.
Chạy một hồi cũng đến sân trường, học sinh vây quanh trước cổng trường rất nhiều, xung quanh cũng cũng có vài nhóm người túm năm tụm ba lại nói xì xầm to nhỏ. Bất chợt có một cô gái từ trong đám đông len được ra bên ngoài, cô ta lập tức khụy xuống đất nôn thốc nôn tháo. Chắc hẳn cô ta phải thấy một thứ gì đó kinh khủng lắm.
Cảnh sát mặc dù đã làm mọi cách để ngăn cản những sinh viên khác nhưng vẫn không thể ngăn được tính tò mò của những người đó.
Một vị cảnh sát trong đó đã thấy bốn người đứng từ xa, Bảo Ngọc chỉ thấy rằng anh ta nhìn chằm chằm vào mình, thấy một cái gì đấy rất đáng sợ. Rồi anh ta chạy lại nói gì đó với cấp trên.
Một người đàn ông trung niên sau khi nghe anh chàng kia thì thầm liền quay lại nhìn cả bốn người. Nói là cả bốn, nhưng thực chất ông ta chỉ nhìn mỗi Bảo Ngọc mà thôi. Ông ta thấy có một thứ gì đó toát ra từ Bảo Ngọc nhưng chẳng thể biết chính xác nó là gì.
Trong lúc những viên cảnh sát tất bật làm việc, cái Thảo Anh vô tình nhìn được qua cái lỗ hổng từ đám đông. Đập vào mắt nó là cảnh tượng kinh hoàng nhất từ trước đến giờ nó có thể thấy được. Nằm trên mặt đất chính là thi thể cái Hồng bị khoét một lỗ ở phần thân trên, máu me be bét, thịt đã nát bấy hết cả, không những vậy cái xác còn không nhắm mắt; ánh mắt của cái xác mở trừng trừng nhìn về phía Thảo Anh. Ngay lập tức nó liền nôn thốc nôn tháo trước cảnh tượng ấy.
Ba đứa kia thấy cái Thảo Anh nôn hết mật xanh mật vàng ra như vậy cũng không khỏi bàng hoàng, trước khi cái Thảo Anh ngồi khụy xuống đất thì cái Minh nhanh tay nhanh mắt đỡ được nó. Sau đó cả ba đứa cùng dìu Thảo Anh về kí túc xá.
Bảo Ngọc lấy điện thoại của Thảo Anh gọi cho bạn trai nó đi đến để chăm sóc nó. Nhưng kì lạ là đã gọi hơn chục cuộc nhưng Đông vẫn không nghe máy, rõ ràng bình thường nếu là điện thoại của Thảo Anh gọi đến thì bất kể là đang làm gì thì Đông đều nghe máy cơ mà.
Không gọi được cho Đông, cả ba cô gái đành tự chăm sóc cho Thảo Anh. Vì là lần đầu tiên chăm sóc cho người khác nên Bảo Ngọc rất vụng về; thậm chí còn đứng trân trân nhìn Thảo Anh mà chẳng biết phải làm gì, cái Minh với cái Trân sai gì thì làm việc đó.
Thoáng cái đã gần mười một giờ trưa, Bảo Ngọc được phân công đi mua cơm trưa cho cả nhóm.
Trên đường đi mua cơm, xung quanh đâu đâu cũng là những nhóm người đang nói về cái chết của Hồng. Đa phần là sự bàn tán ác ý, thậm chí là còn có một số người cảm thấy vừa lòng hả dạ vì cái Hồng đã chết, họ cho rằng đó là báo ứng mà cái Hồng phải chịu.
Ở trường đại học X này tiếng tăm của cái Hồng cũng rất vang dội, nhưng chủ yếu toàn là tai tiếng chứ chẳng hề thấy chút nổi tiếng nào. Nó sống không được lòng của mọi người cho lắm; bởi nó ăn chơi, không chịu học hành, ỷ vào sắc đẹp có chút nhỉnh hơn người mà thái độ đối với mọi người rất kiêu căng, nó còn hay khoe khoang những món đồ đắt tiền; nhưng đâu phải chỉ mỗi vậy mà khiến mọi người khinh bỉ nó đến thế; có tin đồn rằng nó làm Sugar Baby nên mới nhiều tiền như vậy, còn có tin đồn rằng nó cặp bồ với một người đàn ông lớn tuổi giàu có và còn khiến ông ta đánh đập người vợ đến mức sảy thai.
Bảo Ngọc chỉ thở dài một hơi rồi đi nhanh qua đám người để đi mua cơm.
Thi thể của cái Hồng đã được các chiến sĩ công an mang về bệnh viện để khám nghiệm tử thi. Cũng chính vì vụ việc này mà cả trường được nghỉ học vài ngày để tiện hơn cho việc điều tra.
Khi mua cơm về đến phòng, ba cô bạn cũng đang bàn tán về cái chết của Hồng. Thấy vậy, Bảo Ngọc cũng đưa cơm cho mọi người và hòa nhập vào câu chuyện.
"Thật kinh khủng! Ai lại có thể làm ra chuyện này cơ chứ?" - cái Minh nói
"Tao nghe nói mọi người đồn là do cái Hồng làm tiểu tam khiến gia đình nhà người ta tan nát, đứa con lớn vì tức giận nên đã sát hại nó." - cái Trân kể
"Sao mày biết?" - Cái Minh hỏi
"Thì lúc nãy đưa Thảo Anh về kí túc xá nè. Tụi mình có đi ngang qua một đám con gái đang xì xào bàn tán, tao có nán lại hóng chút chút thôi." - cái Trân trả lời.
Ba đứa còn lại nhìn cái Trân mà cạn lời. Cái tính nhiều chuyện của nó đúng là không bao giờ bỏ được, dù là trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
"Nhưng sao đã nửa ngày trôi qua rồi mà vẫn không thấy Đông nhắn tin hay gọi điện cho tao chứ?" - Thảo Anh lo lắng hỏi

 Sự lo lắng của Thảo Anh khiến cho ba người bạn kia khựng lại một vài giây. Bảo Ngọc hết nhìn người bạn thân của mình lại đến nhìn cái Minh và cái Trân, vẻ mặt rõ sự bối rối. 

 "Hay chúng ta đến kí túc xá của Đông coi sao." - cái Trân đưa ra ý kiến. 

 Cái Ngọc và cái Minh tròn mắt nhìn cái Trân, vẻ mặt thể hiện rõ sự  khó hiểu. Chỉ có mỗi Thảo Anh là đồng tình với ý kiến đó, bởi nó chưa hề biết chuyện của Đông. Trên đường đi, Thảo Anh đi trước dẫn đường, còn ba đứa Trân, Minh và Bảo Ngọc thì đi đằng sau. Bảo Ngọc nói thầm 

 "Mày làm gì vậy Trân? Tụi tao còn muốn né mặt thằng Đông còn không được đây, vậy mà mày còn đề nghị cả lũ đến gặp nó?" 

 "Thì đây cũng là một cơ hội tốt để vạch trần nó mà." - Trân biện minh

 Thấy Trân nói cũng có lí nên hai đứa Ngọc và Minh mới không tra hỏi nữa. Mới đó cũng đã đến nơi, Thảo Anh dẫn cả ba đứa vào trong kí túc xá nam, ba đứa phân vân không muốn vào. Nhưng vì Thảo Anh năn nỉ dữ quá nên đành phải vào trong.

 Bốn người cùng đứng trước phòng kí túc gõ cửa nhưng không có ai trả lời, khoảng chừng mười lăm phút sau thì cũng có người mở cửa, nhưng đó không phải là Đông mà là Khang - bạn cùng phòng của Đông. Khang ngáp ngủ ra mở cửa, nheo mắt nhìn vài giây rồi nói :"Thảo Anh hả? Đến đây tìm Đông sao?" Thảo Anh nở nụ cười xã giao trả lời :"Vâng!" Khang ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :"Đông đã ra ngoài từ sớm rồi em, lúc nãy có về nhưng liền rời đi, anh hỏi thì nó nói là đi tìm em mà?" Nụ cười của Thảo Anh lập tức biến mất, trả lời :"Từ sáng đến giờ em không có gặp anh ấy; nếu anh ấy không có trong kí túc xá thì em xin phép đi về." Sau đó cả bốn người cùng rời đi.

 "Tính ra nhìn ổng cũng đẹp trai đó chứ!" - Chứng mê trai của cái Trân một lần nữa tái phát

 "Ý mày là ông bạn cùng phòng của Đông hả?" - Minh hỏi 

 "À anh đó tên Khang, trên tụi mình một khóa, bằng tuổi với Đông. Nghe Đông nói nhà ổng giàu lắm, học cũng giỏi nữa" - Thảo Anh vừa trả lời vừa bấm điện thoại.

 Cô nhắn cho Đông hàng trăm tin nhắn nhưng không thấy Đông trả lời lại.

 Đi qua trường, Thảo Anh theo thói quen ngước lên nhìn lại vô tình nhìn trúng nơi mà thi thể của cái Hồng được tìm thấy; và một lần nữa hình ảnh kinh khủng ấy lại hiện lên trong tâm trí của Thảo Anh; bất giác cảm giác kinh tởm sục sôi trong cơ thể của Thảo Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tarnf