Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối ngày hôm ấy, Thảo Anh đang đi trên con đường đến trường. Bình thường con đường này rất đông, rất nhộn nhịp bởi có rất nhiều quán ăn ngon. Nhưng kì lạ là hôm ấy con đường không có một bóng người, thậm chí là một bóng đèn đường. Cô nàng chỉ có thể thấy lờ mờ con đường phía trước nhờ vào ánh trăng, nhưng cũng rất mờ ảo.
Cô nàng vừa đi vừa nghe nhạc để giảm bớt nỗi sợ trong người. Cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi lí do tại sao mình lại đến đây.
Đi đến đoạn gần cổng trường, Thảo Anh thấy có hai đốm sáng lóe lên giữa bóng tối. Vì tò mò nên cô đi lại gần xem đó là gì.
Thứ đập vào mắt Thảo Anh lúc ấy chính là hai con ngươi đang bay trên không trung, bên dưới hai con ngươi đó chính là một cái xác. Không thể nhầm được, đó chính là cái xác của Hồng; nhưng chẳng phải cái xác đã được đưa đi rồi sao? Cái xác đó giống hệt những gì mà cô đã thấy lúc sáng.
Dù rất sợ nhưng đôi chân Thảo Anh như đông cứng lại khiến cô nàng không thể di chuyển, đôi mắt Thảo Anh mở trừng trừng kinh hãi nhìn cái xác. Đột nhiên tròng đen của hai con ngươi kia từ từ hướng về phía Thảo Anh. Và rồi cái xác chuyển động từng bước khó khăn, tư thế rất quái dị; nó bò lại gần phía của Thảo Anh. Tuy rất chậm nhưng mỗi bước nó bò lại khiến cho tim của Thảo Anh hẫng một nhịp.
Thảo Anh vì quá sợ hãi mà nhắm nghiền đôi mắt lại để không phải thấy điều quỷ dị. Lúc cái xác di chuyển thì tạo ra tiếng rắc rắc giống như bị gãy xương vậy, sau khi Thảo Anh nhắm mắt được một lúc thì tiếng rắc rắc cũng không còn nữa.
Lúc này mọi thứ xung quanh bỗng im bặt, không gian yên ắng đến mức Thảo Anh có thể nghe được tiếng tim đang đập loạn xạ của chính mình. Đợi một lúc sau khi không còn tiếng động gì nữa thì Thảo Anh mới dám mở mắt, ban đầu cô nàng chỉ dám mở hé mắt, không thấy gì, thế rồi cô nàng mạnh dạn mở hai mắt ra. Đập vào mắt Thảo Anh chính là gương mặt chỉ có hai hốc mắt của Hồng, sống mũi bị lệch sang một bên, miệng vẫn há hốc thể hiện sự kinh hãi, hàm răng chỉ còn vài chiếc nhưng đã bị ố vàng và có dòi lúc nhúc trong đó. Gương mặt đó dí sát vào mặt của Thảo Anh khiến cô nàng giật thót mình mà phải kêu lên thành tiếng thất thanh
                    "Áaaaa"
Và rồi Thảo Anh giật mình tỉnh dậy; thì ra từ nãy đến giờ chỉ là một cơn ác mộng. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng tim vẫn còn đập loạn xạ, mồ hôi đã chảy ướt một vùng áo từ bao giờ.
Cô nàng nhìn điện thoại, mới chỉ bốn giờ ba mươi bảy phút sáng.
Cô vẫn còn bị ám ảnh bởi cảnh tượng lúc sáng quá kinh dị, nó khiến cho thần trí của Thảo Anh luôn trong tình trạng không được ổn định; cô luôn cảm thấy sợ hãi, rùng mình mà không rõ lí do.
Bên ngoài trời còn chưa kịp sáng hẳn, những ánh nắng mặt trời yếu ớt hắt hiu qua cửa sổ làm cho ánh sáng trở nên mờ ảo hơn bao giờ hết.
Thảo Anh chợt nhận ra rằng mình chưa đóng cửa sổ. Nhìn ra cửa sổ, một bầu trời tăm tối trộn lẫn với ánh sáng mờ ảo đến từ những tia nắng mặt trời chỉ mới lấp ló nhô lên. Cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào màn đêm tĩnh mịch bên ngoài mà suy nghĩ gì đó. Lại có một cảm giác bất an len lỏi trong người của cô nàng.
Ngồi được một lúc như vậy thì cô nàng quyết định bước xuống giường và đi đến cửa sổ bằng từng bước chân chậm rãi pha lẫn chút phân vân không biết có nên bước tiếp hay không.
Ngay khi Thảo Anh đưa tay ra định đóng cửa sổ lại thì bất chợt một bàn tay trắng bệch, lạnh toát tóm lấy tay của cô. Bàn tay ấy sần sùi, thô kệch, có vài ngón tay còn lặt lìa như sắp rơi ra khỏi bàn tay. Thảo Anh giật mình rụt tay lại và lùi về phía sau, thứ đó bám víu vào cửa sổ để ngoi lên. Ban đầu là một bàn tay, rồi đến hai bàn tay đặt lên trên thành cửa sổ, sau đó là cái đầu từ từ nhô lên. Đó chính là cái Hồng, hình ảnh giống hệt những gì mà Thảo Anh nhìn thấy trong giấc mơ. Thảo Anh vì quá hoảng sợ mà ngã thụp xuống sàn, lùi lại về sau với gương mặt hoảng loạn tột độ, hai mắt mở to trân trối nhìn, miệng thì há hốc, cổ họng thì nghẹn ứ lại không thốt nên lời, mồ hôi chảy không ngừng, hai chân mềm nhũn không có sức. Cô bị thứ quỷ quái kia dồn vào góc tường và giờ thì chằng thể chạy được nữa.
Ngay khi bàn tay của thứ quỷ quái đó gần chạm vào cổ thì Thảo Anh giật mình trở về hiện tại. Thì ra tất cả những gì vừa nãy cô thấy đều là cô tự tưởng tượng ra mà thôi, quả là thần hồn nát thần tín.
Lúc này khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn giống y hệt như lúc trước, thậm chí còn có thêm vài đợt gió hiu hắt tạo ra những âm thanh rợn người. Cảm giác sợ hãi lại một lần nữa xuất hiện nên Thảo Anh quyết định cứ để vậy mà chùm chăn ngủ tiếp.
Cứ như vậy cho đến tận sáng, khi mà Thảo Anh nhận được cuộc gọi điện thoại đến từ Bảo Ngọc. Thảo Anh vẫn còn ngáp ngủ nhấc máy, đầu dây bên kia, giọng Bảo Ngọc hốt hoảng thốt lên
"Mày biết tin gì chưa?" - Bảo Ngọc
"*Ngáp*...Tin gì?" - Thảo Anh
"Giờ này mày còn ngáp ngủ được hả? Thằng Đông...thằng Đông nó...nó..." - Bảo Ngọc
"Đông làm sao? Có chuyện gì mà mày cuống quýt lên thế?" - Thảo Anh
"Đông...chết rồi" - Bảo Ngọc
"Gì cơ? Mày nói gì cơ? Nói lại cho tao nghe xem nào? Tao nghe nhầm đúng không?" - Thảo Anh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy
"Đông...chết rồi...Là do bị người ta lấy dây thừng thắt cổ đến chết...nghe nói trên cổ vẫn còn vết hằn của dây thừng" - Bảo Ngọc
"Bây giờ...Bây giờ mày đang ở đâu? Đợi...đợi tao...đến" - Thảo Anh hoảng loạn đến mức nói lắp bắp.
Chỉ vài phút sau, Thảo Anh đã có mặt tại phòng kí túc xá của Bảo Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tarnf