#12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim cô co thắt dữ dội, đôi mắt ươn ướt nhìn chị gái mình, đây là chị gái cô thật sao? Chị gái luôn vui đùa cùng cô, che chở cho cô.

Vậy mà bây giờ vì một người đàn ông, lại không từ thủ đoạn làm tổn thương cô.

Jisoo hất tay ra lớn tiếng nói "Chị, sao chị lại trở nên như vậy?"

Eunha trừng mắt giận dữ "Mày đừng nói sang chuyện khác, Kim Jisoo, tao hỏi mày lần cuối, mày có buông tay không?"

Jisoo nghiêm túc nhìn "Không! Vì em đã là người của anh ấy"

Eunha chấn động đứng không vững, Jisoo lại nói tiếp "Em sẽ nói cho anh ấy biết, người anh ấy nhìn thấy ở trường đại học là em" Rồi đi ngang qua người Eunha.

Chị ta hoàn hồn, nắm chặt cổ tay Jisoo"Mày không được nói"

Cô vùng vẫy "Sao lại không được nói? Là chị nói dối, là chị gạt anh ấy"

Eunha như bị cô chọc điên, nắm chặt cổ tay cô kéo ra biển, Jisoo hoảng sợ la lên "Chị...chị muốn làm gì?"

Chị ta cười lớn "Nước biển sẽ rửa sạch mùi anh ấy trên người mày, càng làm cho mày không nói được"

Jisoo vùng vẫy, nhưng vẫn bị Eunha kéo đi, đành bất lực la lên "Unnie, chị điên rồi, thả em ra đi"

Eunha siết chặt cổ tay cô "Không phải mày bơi rất giỏi sao?"

Ả ta bắt đầu nổi cơn giận dữ kéo cô ra biển, Jisoo cố gắng vùng vẫy, khi Eunha thấy nước biển dâng cao hơn eo hai người, chị ta mới buông ra.

Vì do vũng vẫy nãy giờ, nên Eunha đột ngột buông ra, khiến cô té ngã, nước ngập qua đầu, khiến cô uống một ngụm nước biển, cô cố gắng đứng dậy.

Nhưng đầu chỉ vừa ngóc lên, đã bị ả ta nhấn xuống "Mày không thắng được tao đâu"

Tay chân cô vùng vẫy dưới nước, tưởng chừng sắp như ngạt thở, thì Eunha nắm tóc cô lôi lên, khiến mặt cô ngoi lên khỏi mặt nước.

Jisoo ho sặc sụa, cố gắng hít thở, Eunha nắm chặt tóc cô, khiến khuôn mặt cô đối diện với mình "Mày đừng đối đầu với tao, mày không thắng được tao đâu"

Jisoo cô lúc này mới ngừng ho, nhìn Eunha giận dữ "Chị điên à?"

Ả ta bắt đầu cười lớn "Phải! Tao còn điên hơn như vậy nhiều, mày có muốn xem không?"

Nói rồi, lại tiếp tục nhấn đầu Jisoo xuống nước, ước chừng cô không thở nổi thì lôi lên, thấy cô vừa ngừng ho, thì lại tiếp tục nhấn xuống.

Eunha làm đi, làm lại như vậy một hồi, khiến người Jisoo mềm nhũn, tay chân quơ loạn xạ, chân cô vô tình đạp mạnh vào chân Eunha, khiến ả ta khụy xuống.

Jisoo không thấy lực tay Eunha đè trên đầu cô nữa, vội vàng dùng hết sức đứng dậy, nhìn thấy ả từ từ ngoi lên, cô hoảng sợ, loạng choạng chạy về phía trước.

Eunha vừa ngoi lên liền thấy cô chạy, cô vội chạy theo, bỗng nhiên chân bị chuột rút, ngã xuống vùng vẫy la lên "Soo soo! cứu chị".

Jisoo quay lại, thấy chị như bị chuột rút, liền chạy lại kéo ả lên, nhưng do nãy giờ bị dày vò, lại thêm Eunha khá nặng, nên cô kéo không nổi, thân thể cô mềm nhũn ngã xuống.

•••••••••

Taehyung thấy cô chỉ đi về thay đồ, mà sao lại đi lâu đến vậy? Tính đi về tìm cô, nhưng Adun sợ hắn và cô đi sẽ không quay lại, nên đòi đi theo.

Đi gần tới khách sạn thì Adun la lên "Anh Taehyung, có người chết đuối kìa!"

Taehyung đưa mắt ra phía biển, nhìn thấy một bóng trắng, mày nhíu chặt "Jisoo!"

Taehyung vội chạy đến, hắn nhắm thẳng thân hình áo trắng mà bơi đến.

Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một cảm giác!

Sợ hãi!

Phải! Hắn sợ hãi, hắn tự nói với lòng, hắn ghét cô, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô sắp xảy ra chuyện gì, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, cảm giác bây giờ, giống như nhìn thấy cô ở phòng tắm ngày hôm đó, khiến hắn vô cùng hoảng sợ.

"JISOO!" Hắn bơi lại định kéo tay cô, thì bỗng nhìn thấy bóng hình phía sau cô, cũng đang vùng vẫy cực khổ "Eunha?"

Taehyung hoảng loạn, quay đầu lại gọi lớn "Adun giúp anh!"

Rồi bơi ra sau, lướt qua người cô, chỉ kịp thấy đôi mắt to tròn, một phút vùng vẫy ngoi lên nhìn hắn đau thương, lòng hắn bỗng áy náy.

Taehyung kéo Eunha lên, chị ta mơ màng nhìn hắn "Taehyung! Em sợ" rồi từ từ nhắm mắt lại, ngất đi.

Hắn ôm ả vào lòng "Không sao! Đừng sợ, có anh đây"

Adun nghe Taehyung gọi, vội vàng chạy đến, dù cậu chỉ mới mười tuổi, nhưng cũng cao gần tới vai Jisoo, lại sống ở gần biển nên tất nhiên bơi rất giỏi.

Adun bơi thẳng đến chỗ Jisoo, thấy cô ngụp xuống, ngoi lên khó khăn, rồi nhìn Taehyung đang ôm một cô gái lạ, bỗng nhíu mày nghĩ "Vợ mình không cứu, đi cứu người khác sao?"

Taehyung thấy Adun lại, vội vàng nói "Mau kéo cô ấy lên đi"

Rồi bế Eunha đi lên, vì thân hình hắn khá cao, nước chỉ hơn eo Tiểu Nhu, nên hắn dễ dàng đứng lên đi lại.

Còn Adun thì không dễ dàng như vậy, cậu kéo tay Jisoo, rồi dùng cánh tay giữ chặt cổ cô lôi đi, đôi lúc sợ cô ngạt thở, buông ra một hồi, lại tiếp túc lôi đi, cũng may là cô khá gầy, nếu không, cậu không biết làm cách nào.

Cô cười yếu ớt "Chị không sao đâu! Em cứ ngừng như vậy, biết chừng nào mới lên tới bờ?"

Adun nhìn gương mặt trắng bệch của cô, rồi kiên định lôi cô đi một hơi lên tới bờ.

Vừa lên tới bờ, Jisoo ho sặc sụa, Adun vội buông ra "Chị Soo Soo, không sao chứ?"

Nhìn bộ dạng của cô, Adun trầm mặc, thân thể cô bây giờ đang run rẩy vì lạnh, đôi môi tím tái, nhìn rất yếu ớt, nhưng ánh mắt cô lại trầm ổn nhìn vào đối diện.

Adun nhìn theo, thấy Taehyung đang vỗ lưng cô gái lạ, khiến nước ứa ra, cô gái từ từ tỉnh lại, khóc nấc lên trong lòng hắn.

Adun không chịu được sự tò mò nữa, khó chịu hỏi "cô ấy là ai?"

Jisoo lúc này mới hoàn hồn, nhìn Adun rồi nhìn sang Taehyung và Eunha.

Lúc Taehyung chạy đến, cô đã nhìn thấy, lúc hắn vươn tay gọi tên cô, cô đã nghe thấy, không phải là Kim Jisoo lạnh nhạt như thường ngày, mà là Kim Jisoo tràn đầy sự lo lắng.

Lúc đó trái tim cô đập loạn nhip, lòng cô ấm áp như được sưởi ấm, cô cứ tưởng mình mơ, cô cứ tưởng hắn đã thay đổi, cô cứ tưởng cuối cùng đã khổ tận cam lai.

Nhưng giây phút hắn thấy chị gái cô, rồi lướt qua người cô, lúc đó cô nghĩ, cô đã ngừng thở, trái tim cô như bị ngàn nhát dao đâm vào, so với sự lo lắng ít ỏi đối với cô, thì sự lo lắng đối với chị ấy lại gấp ngàn lần.

Jisoo gượng cười trong mệt mỏi nhìn Adun "Cô ấy là chị gái chị"

"Chị gái? Là chị vợ của anh Taehyung sao?" Adun khó hiểu quay sang nhìn Eunha khóc trong lòng Taehyung, rồi quay lại Jisoo nói nhỏ "Sao em thấy không giống?"

Lúc Adun nói câu "Là chị vợ của anh Taehyung sao?" có hơi lớn, Eunha đang khóc trong lòng hắn nghe được, khóc càng lớn "Tôi không phải chị vợ anh ấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro