chương 12: quỳ xuống cầu xin thu dưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Khinh Vũ mỉm cười nhìn ba mặt hàng trước mặt, nàng đã từng là ma thần, bây giờ mặc dù trùng sinh ma lực cũng không có nhưng mà nhãn lực nàng vẫn phải có, nàng vẫn có thể cảm giác được ba hoàn khố này thực sự quan tâm đến mình, hơn nưa nàng có thể cảm nhận ba mặt hàng này tuy là cười cười nói nói thực chất chính là trêu chọc cho mình mở lòng mà thôi, thực là không nghĩ tới chính mình sau khi chuyển thế sống lại lại có được bằng hữu là ba hoàn khố a.

Tuy nói thì nói thế thôi nhưng mà ai làm cho mình trở thành nữ hoàn khố đây, trong thế giới hoàn khố thì làm gì có phân biệt nam nữ.

"Ba người các ngươi đến chỗ của ta, người nhà các ngươi đồng ý không?" Dạ Khinh Vũ nhìn hai vị Lâm Phong cùng Phương viên đang khi dễ Cốc Tòng U sâu kín hỏi.

Lời nàng vừa rơi xuống ba vị đang tranh cải ầm ĩ đến bốc hỏa kia lập tức ngậm miệng lại. Trong khoảng thời gian ngắn ba vị hai mặt nhìn nhau trầm mặc làm cho người ta có chút khó chịu.

Dạ Khinh Vũ đã sớm ngờ tới kết quả như vậy, nhưng mà nàng cũng không có nóng nảy chỉ nhẹ nhàng cầm lấy mâm bánh cao đưa đến miệng, nàng đang đợi đợi ba người này tự mình nói ra.

"Khinh Vũ ta nói thật cho ngươi biết vậy!" Lâm Phong hít mũi mở miệng trước: "Ta, ta bị ông nội đuổi ra ngoài!"

Dạ Khinh Vũ ung dung tự mình rót một chén trà cũng không có nhấp miệng. Lâm Phong nhìn sắc mặt Dạ Khinh Vũ tiếp tục nói: "ngày hôm qua ta lại đánh cược thua, hơn nữa thua trong tay sư phụ luyện đan sư thầy Giương Bạch ...."

"Sau đó tiểu tử này không có đồ để cầm, Giương Bạch liền đến Lâm gia đòi hỏi, Lâm lão gia tử dưới cơn nóng giận liền đuổi Lâm Phong đi!" Phương Viên mập mạp trực tiếp thay huynh đệ của mình nói ra tất cả.

"Ừ, chính là như vậy!" Lâm Phong gật nhẹ đầu khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn bây giờ đã đỏ bừng: "Cho nên, Khinh Vũ a, ta hiện tại không có chỗ ở, cũng không có chỗ ăn cơm a!"

Khóe miệng Dạ Khinh Vũ không khỏi giật giật, đây là chuyện gì a, a, tiểu tử ngươi bị đuổi đi liền chạy tới chỗ của ta, trên đời này có chuyện tốt thế sao?

Bất quá Dạ Khinh Vũ đưa mắt nhìn hai người còn lại: "Nói đi, các ngươi đây là cũng không phải bị đuổi ra ngoài đấy chứ?"

"Ta không phải bị đuổi, ta không phải bị như thế, chuyện bị đuổi đi như vậy không phẩm chất a. cũng không phải phong cách của ta!" Phương Viên liên tục khoát tay: "Ta là bỏ nhà trốn đi, lão nhân cần phải để cho ta giảm bớt thịt béo, cho nên những thịt béo này ta vất vả lắm mới tạo thành, vì sao ta phải giảm a, lão nhân gia dùng gia pháp đến đánh ta không ngừng, cho nên ta liền bỏ nhà trốn đi! Ta biết trong nhà mỗi người đều nhìn ta rất chướng mắt, không phải cũng chỉ vì ta không thể tu luyện thôi sao!" nói đến đây thanh âm liền nhỏ lại.

Được rồi, một người bị đuổi một người bỏ nhà trốn đi, cuối cùng Dạ Khinh Vũ nhìn về phía Cốc Tòng U. Cốc Tòng U căn bản là không đợi Dạ Khinh Vũ hỏi tới liền trực tiếp thở dài một hơi:

"Aizz, con người ta đời này không thể rời bỏ được rượu, thật ra , thật ra là đã ba tháng liên tiếp rượu của ta đều bị người ta hạ độc, mặc dù là không thể mất đi mạng nhỏ của ta, nhưng mà tích lũy theo tháng ngày ta chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Ta dùng ba tháng để tìm ra người hạ độc ta, cứ nghĩ rằng cha ta còn có gia gia sẽ làm chủ cho ta, thế nhưng bọn họ lại nói ta nên quên chuyện này đi! Aizzz, ta cũng chỉ là một phế vật không thể tu luyện, cho nên ở trong Cốc gia căn bản chính là có cũng được không có cũng chẳng sao, như vậy nên ra đi cho sạch sẽ!"

Được rồi lời của ba người này Dạ Khinh Vũ nàng đều có thể hiểu, nói tình cảm đến nửa ngày trời cuối cũng cũng quy kết thành một câu chính là Dạ Khinh Vũ đại tiểu thư, quỳ cầu xin thu dưỡng!

Vì vậy mà Dạ Khinh Vũ suy nghĩ một chút, lập tức nhắm mắt lại không thèm để ý đến ba người kia nữa.

Ba người hai mặt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tự nhủ, chúng ta thảm rồi, Dạ Khinh Vũ thế nào mà đến cả một phản ứng cũng không có a, trước giờ vô luận là bọn họ bỏ nhà trốn đi hoặc là bị đuổi đi thì chỉ cần đến nhà huynh đệ khác sống qua ngày là được.

Nhưng mà bây giờ thực là bi thương a, bởi vì cả ba người đồng thời đều bị đuổi khỏi nhà, cho nên không có cách nào khác mà phải tìm đến trên đầu Dạ Khinh Vũ.

"Khinh Vũ a, xem như tất cả chúng ta đều mang danh hoàn khố, ngươi giúp đỡ mọi người một chút đi!" Phương Viên vừa nói vừa vuốt vuốt bụng mình, hắn hiện tại thật đói bụng nha.

Cốc Tòng U nuốt nuốt nước miếng, không biết vì cái gì hắn ngửi thấy trong không khí rõ ràng có mùi rượu: "Khinh Vũ a, giang hồ cấp cứu a!"

Về phần Lâm Phong thì ngồi xuống trước mặt Khinh Vũ, hai tay trực tiếp ôm bắp đùi Khinh Vũ: "Dạ đại tiểu thư, Lâm Phong ta ôm bắp đùi cầu xin ngươi, cầu xin thu dưỡng a!"

Dạ Khinh Vũ đạp một cước trực tiếp đạp thân thể Lâm Phong té ngã trên đất, sau đó mở mắt lạnh lùng nhìn ba người: "Ba người các ngươi coi Dạ gia ta trở thành cái gì, chỗ thu dụng hay là nơi tập trung dân tị nạn? Nói đi, nếu như thu lưu các ngươi ta được lợi gì?"

Ba người liếc mắt nhìn nhau, tình huống gì đây a, với tính tình của Dạ Khinh Vũ không phải sẽ trực tiếp đáp ứng thu lưu bọn họ sao?

"Chuyện không có lợi ta sẽ không làm!" Dạ Khinh Vũ sâu kín phun ra một câu: "Nếu như các ngươi không có gì, cửa chính ở phía bên kia, mời đi cho, không tiễn!"

Lâm Phong thiếu chút nữa phát khóc, nếu Dạ Khinh Vũ không chứa chấp hắn, vậy thì hắn không phải là lưu lạc đầu đường xó chợ sao: "Khinh Vũ ta nguyện bán thân cho ngươi, từ nay về sau ta sẽ là người của ngươi, ngươi nói ta đi hướng đông ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, ngươi nói đánh chó ta tuyệt sẽ không đuổi gà, chỉ cần ngươi thu nhận ta!"

"Ân, có thể, nhưng mà kí kết khế ước bán thân, tiền công của ngươi không chống đỡ nổi với sức ăn như của ngươi a!" Dạ Khinh Vũ trực tiếp đem câu ta sẽ là nguời của ngươi bỏ qua. Lâm Phong nghe vậy cảm thấy mình đi làm không công a.

"Như thế nào không đồng ý?" Dạ Khinh Vũ nhíu mày hỏi

"Đồng ý, đồng ý!" hiện tại Lâm Phong đâu còn để ý đến khế ước bán thân kia nữa. Chỉ cần có thể cho hắn chỗ ở liền so với những cái khác đều tốt a.

Phương Viên vỗ vỗ cái bụng trống trơn của mình đau khổ nói: "Khinh Vũ a, trước khi kí kết khế ước bán thân, ngươi có thể cho ta ăn một bữa no được không, từ trưa hôm qua tới giờ ta đều chưa có được ăn cơm."

Cốc Tòng U nhìn thấy Dạ Khinh Vũ nhìn về hướng mình lập tức cười thảm nói: "Ta hiện tại vốn đã chẳng có nhà để về, Khinh Vũ ngươi có thể thu lưu ta cũng đã là vận may đối với ta rồi, cho nên khế ước bán thân ta đồng ý!"

Vì vậy Dạ Khinh Vũ lập tức gọi Dạ Thường Hỉ tới viết ba phần khế ước bán thân, sau đó đưa cho ba người này kí thật tốt rồi cười híp mắt cất vào trong ngực.

"Khinh Vũ, chúng ta bây giờ có thể ăn cơm chưa?" mập mạp Phương Viên kí kết bán mình xong việc quan tâm đầu tiên chính là ăn cơm

"Gọi đại tiểu thư!" Dạ Thường Hỉ trừng mắt.

"dạ, dạ, da!" mập mạp lập tức cúi đầu khom lưng đổi giọng: "Đại tiểu thư có thể ăn cơm không. Ta đói!" hai chữ cuối cùng kia gọi thật thê thảm

"Chờ xem, ta vẫn còn chưa có đói!" Dạ Khinh Vuc thản nhiên nói, khiến Phương Viên khóc thảm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro