chương 15: du sơn thúy bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Dạ Khinh Vũ tỉnh lại cũng là lúc đối mặt với cặp mắt lo lắng của gia gia nàng. Hơn nữa nàng phát hiện chính mình đang nằm trên chiếc giường thoải mái, những linh khí lúc trước nàng lực chọn đang được bày một bên trên mặt bàn.

"Tiểu Vũ ngươi không có chuyện gì chứ, làm sao lại té xỉu như vậy a?" nhìn thấy Dạ Khinh Vũ mở mắt ra Dạ lão vương gia vội vàng hỏi.

"gia gia ta không sao rồi, lúc nãy không cẩn thận đụng trúng đầu cho nên mới bất tỉnh!" Dạ Khinh vũ không muốn nói lúc nãy mình gặp được mẹ, nàng không biết mẫu thân tại sao phải rời khỏi Dạ gia nhưng dựa vào trực giác của nàng thì chắc rằng chuyện này không hề đơn giản, cho nên hiện tại nàng không thể nói ra, như vậy sẽ đỡ khiến gia gia lo lắng.

"Ngươi đứa nhỏ này a, mới vào không được bao lâu tại sao lại cụng đầu !" Dạ Vấn Thiên cau mày, lời nói vừa yêu thương vừa lo lắng: "Không được, về sau bên cạnh ngươi nhất định phải đi theo vài người mới được, phải hảo hảo trông nom ngươi cũng không thể lại cụng đầu như vậy nữa!" thật vất vả cháu gái mình mới trở nên thông minh, hắn cũng không muốn chỉ vì cụng đầu mà cháu gái mình lại trở thành như xưa đâu.

"Gia gia không cần a, có ba người kia bên cạnh ta là được rồi!" Dạ Khinh Vũ không đồng ý nói

"Ba người kia?" Dạ lão vương gia lập lại một lần nữa, mới nghĩ đến Dạ Khinh Vũ muốn nói đến ba người nào, vì thế hắn liền lập tức lắc đầu: "Không được, không được, tuyệt đối không được! Bọn họ có thể làm được công dụng gì!"

"Gia gia yên tâm đi, ba người bọn họ không phải phế vật chân chính a!" Dạ Khinh Vũ đương nhiên hiểu gia gia mình li lắng điều gì: "Gia gia, không ai muốn làm phế vật ngu ngốc đâu!"

Nghe lời nói của cháu gái mình, Dạ lão vương gia suy nghĩ một chút rốt cục cũng không đành lòng cự tuyệt Dạ Khinh Vũ gật nhẹ đầu: "Được rồi!"

Nhưng mà trong lòng lại hạ quyết tâm, nhất định phải cấp cho Khinh Vũ vài người ám vệ thật tốt mới được.

Đợi đến khi Dạ lão vương gia ly khai thì mập mạp Phương Viên, Cốc Tòng U cùng với Lâm Phong ba mặt hàng lúc này mới dám dáo dác đi đến, nhìn bộ dáng kia thấy thế nào cũng giống ba con chuột đồng a.

Nên biết rằng bọn họ sớm đã muốn đến thăm Dạ Khinh Vũ một chút nhưng mà Dạ lão vương gia liên tục canh giữ bên cạnh Dạ Khinh Vũ, lấy uy danh của Dạ lão vương gia đừng nói là bụng bọn họ có một lá gan mà coi như cho thêm mười lá gan bọn họ cũng chẳng dám tới a.

"Đại tiểu thư ngươi không có chuyện gì chứ?" Phương Viên hỏi trước, trên mặt mập mạp lúc này tràn đầy lo lắng: "Thấy ngươi được Dạ lão vương gia ôm rở lại ba người chúng ta lo lắng gần chết a!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Cốc Tòng U gật đầu liên tục

"Ân, bây giờ chúng ta thật vất vả mới tìm được một phiếu cơm dài hạn, cho nên ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a!" lời nói của Lâm Phong vừa vặn rơi xuống, trên đầu hắn đồng thời liền bị mập mạp Phương Viên cùng Cốc Tòng U vỗ cho một cái, hắn meo meo người này tại sao lại không nói chuyện kĩ xảo một chút chứ.

"Xuy!" Dạ Khinh Vũ cười ra tiếng, cũng không để ý chút nào: "sao vậy trong mắt các ngươi ta chính là phiếu cơm dài hạn sao?"

"Không, không, trong suy nghĩ của mập mập ta ngươi chính là nữ nhân vĩ đại nhất a!" Phương Viên lập tức ưỡn thẳng lưng ngẩn đầu nói, người này rõ ràng cảm thấy hình tượng của mình cao lớn không ít a.

"đúng vậy, nữ thần không thể thay thế a!" Cốc Tòng U đứng bên cạnh mập mạp cũng đứng thẳng thân người, tốt, hắn có cảm giác quang huy không ít a.

"Ân, ân, nữ thần trông nom ăn, trông nam uống!" Lâm Phong cũng gật nhẹ đầu

Bất quá hình tượng của hắn chính là trên mông hắn lần lượt bị mập mạp Phương Viên cùng Cốc Tòng U trái pahir đpạ một cước. Người này không nói thật thì ngươi sẽ chết sao?

Dạ Khinh Vũ nhìn ba người này chậm rãi hỏi: "Dạo gần đây người nhà các ngươi có tới tìm các ngươi không?"

Một câu nói khiến cho ba người lập tức cúi đầu, một mảnh thâm trầm mây đen giăng kín đầu, không cần hỏi Dạ Khinh Vũ cũng biết đáp án.

Nhưng mà trầm mặc không duy trì được bao lâu thì bị mập mạp Phương Viên cắt đứt: "Đại tiểu thư, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!"

"Đúng vậy, đại tiểu thư bậy giờ toàn thân ta đều không có thoải mái!" Cốc Tòng U lập tức phụ họa: "Đúng vậy, hoàn khố chính là làm cho người khác đau đầu, nếu như không để cho người ta đau đầu vậy chúng ta phải thực xin lỗi danh xưng hoàn khố này rồi!"

"Đúng vậy, đúng vậy, đại tiểu thư chúng ta chính là hoàn khố a, làm gì có hoàn khố nào lại ngày ngày ở trong nhà chứ !" Lâm Phong cũng nói theo, được rồi lần này hắn không có bị đánh a. không thể không nói ba người này đối với định nghĩa có chút quá nông cạn rồi.

Nhưng mà Dạ Khinh Vũ cũng không biết phải uốn nắn ra làm sao nữa, nàng nhàn nhạt gật đầu: "Ừ yên tâm đi, đợi ta thêm bảy ngày nữa, chúng ta liền ngày ngày ra ngoài đi dạo!" nói xong Dạ Khinh Vũ nở nụ cười.

Tu luyện vũ kỹ cùng công pháp, bảy ngày có lẽ sẽ không có hiệu quả gì, nhưng nên biết rằng nàng đời trước là ma thần, có kinh nghiệm khá phong phú về tu luyện ma pháp, trên mảnh đại lục này mặc dù không có ai tu luyện ma lực nhưng mà linh lực trên đại lục này lại cực kì dư thừa, cho nên nàng muốn chuyên tâm vào tu luyện một chút ma pháp trước đã, ít nhất trên người mình có một chút thủ đoạn để tự vệ a.

"Cái này, đại tiểu thư, hôm nay hoàng oanh của phủ thừa tướng hẹn chúng ta đi chơi núi!" mập mạp Phương Viên nói

"Không được, chuyện này đã bị chúng ta trực tiếp thoái thác rồi!" Lâm Phong nói thẳng

"Đúng vậy, cái chim Hoàng Oanh kia thích Uông minh Nghia, nàng hẹn đại tiểu thư đi tuyệt đối không có hảo tâm gì!" Cốc Tòng U lập tức gật đầu phụ họa

"Nàng muốn mời ta len núi nào a?" Dạ khinh Vũ hỏi.

"vùng ngoại ô Vinh Thành có ô thúy bình sơn!" Mập mạp Phương Viên trả lời

Chỉ là mấy người bọn họ không nghĩ đến lão quản gia Dạ Thường Hỉ bởi vì có chuyện tìm Đại tiểu thư, cho nên những lời này hắn đã nghe được lặng lẽ lui trở về đem chuyện này nói lại cho lão vương gia Dạ Vấn Thiên.

"Hừ, thúy bình sơn chính là của Dạ gia ta, chim Hoàng oanh kia lại còn nghĩ muốn đến đó du sơn, đem bọn họ ném ra khỏi phạm vi thúy bình sơn cho ta!" Dạ Vấn Thiên nổi giận, tâm tư của chim Hoàng Oanh làm sao hắn lại không biết rõ.

"Vâng, vương gia!" Dạ Thường Hỉ gật nhẹ đầu

Đương nhiên chuyện này Dạ Khinh Vũ tuyệt đối là không biết, cho nên bây giờ nàng vỗ giường ngồi dậy: "Hảo, vậy chúng ta liền lên núi chơi!"

Chương 16: thời đại gia liều mạng

Lúc này bên ngoài thúy bình sơn, chim Hoàng Oanh mang vẻ mặt vặn vẹo đứng đó, nàng thật không nghĩ đến, hôm nay chính mình hẹn rất nhiều con gái đại thần đến thúy bình sơn du ngoạn nhưng thật không ngờ lại bị ám vệ Dạ gia trực tiếp xách bọn họ như xách con gà ném ra ngoài.

Nguyên nhân đơn giản chính là thúy bình sơn này là của Dạ gia, chỉ có Dạ đại tiểu thư Dạ khinh Vũ được phép du sơn, bọn họ là người ngoài không được đi vào.

"Dạ Khinh Vũ..." Chim Hoàng Oanh căm hận nói

"Chim Hoàng oanh bậy giờ Dạ gia danh tiếng rất lớn ngay cả hoàng đế cũng không có biện pháp!" một thiếu niên lục y nói

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta biết rõ chim Hoàng Oanh ngươi muốn thu thập dạ Khinh Vũ, chúng ta cũng muốn vậy, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, ngươi yên tâm đi rất nhanh sẽ có cơ hội thôi, năm nay Dạ khinh Vũ cũng có thể sẽ đến học viện, ở Vinh thành này chúng ta không làm được gì nàng, nhưng mà ở trong học viện thì, hắc hắc, hắc hắc, vì một chút chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình thì không phải chuyện gì khó!" một thiếu nữ áo đỏ cười lạnh nói, nàng gọi là hông mai là nữ nhi của ngự sử địa nhân, người thích nhất chính là tứ hoàng tử.

Chung quanh không ít người nghe được, một đám đều gật đầu đồng ý, gần đây bọn họ đối với Dạ Khinh Vũ đã tích lũy rất nhiều khó chịu, bây giờ chỉ cần đợi chờ cơ hội một kích giết chết nàng mà thôi. Aizzz, cừu hận chính là thứ không thể tiêu trừ được a.

"Ừ, ta đã biết!" chim Hoàng Oanh nghe thấy những lời này hận ý trong mắt lập tức thu liễm trở lại, nếu không phải phụ thân nàng đối với Dạ gia có chút kiêng kị, thì nàng đã sớm khiêu chiến với Dạ Khinh Vũ rồi, hư hừ, Dạ Khinh Vũ, đã như vậy ta liền để ngươi sống thêm vài ngày nữa a.

Nhắc cũng khéo, bọn họ vừa xoay người lại chuẩn bị rời đi thì trông thấy Dạ Khinh Vũ, Lâm Phong, mập mạp Phương Viên cùng với Cốc Tòng U bốn người đang hướng về phía thúy bình sơn mà đi đến.

Vì vậy mà hoa hoa lệ lệ hai nhóm người vừa vặn đụng mặt nhau

"Đại tiểu thư, xong đời rồi, vận khsi của chúng ta sao lại tốt đến vậy, vừa đến liền gặp ngay bọn họ!" mập mạp Phương Viên vừa nói vừa rụt cổ một cái một bộ dáng tiểu sinh sợ sệt a

"Bốp!" Cốc Tòng U không chút khách khí trực tiếp tát mạnh lên đầu tròn lớn của mập mạp Phương Viên: "Hừ, chúng ta là ai a. chúng ta chính là hoàn khố a, chúng ta chính là tứ hại của Vinh thành a, nương, làm sao mà phải sợ bọn họ a, tứ hại chính là làm cho người gặp người sợ, không có chuyện ta phải sợ người khác!"

"Không sai!" Dạ Khinh Vũ nhàn nhạt gật đầu, thuận miệng bổ sung: "chẳng những phải khiến người ta sợ hơn nữa chủ yếu là gây hiềm khích với người khác, người gặp người ghét, nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám, mỗi lần nhìn thấy chúng ta còn phải dùng gương mặt tươi cười để chào đón mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến thổ huyết, đây mới đích thực là hoàn khố chân chính!"

Phương Viên, Lâm phong cùng Cốc Tòng U ba người liếc mắt nhìn nhau, hai mắt sáng ngời, đồng thanh nói: "Đại tiểu thư cao kiến a, chúng ta thọ giáo!"

"Dạ Khinh Vũ ngươi đã đến rồi!" chim Hoàng Oanh oán hận nói

"Ừ , ừ!" Dạ Khinh Vũ cười híp mắt đồng thời đánh giá chim Hoàng Oanh một tý nhíu mày: "Ta nói này Hoàng tiểu thư, hôm nay sao ngươi ăn mặc cùng hoa khôi thanh lâu giống nhau vậy, đây chính là đi trêu hoa ghẹo nguyệt a, còn có, ngươi nói ngươi nếu lớn lên xinh đẹp như hoa khôi thanh lâu nhà người ta, vậy thì cũng không có gì, nhưng mà, aizzz!"

Nói xong Dạ Khinh Vũ còn làm ra vẻ mặt đang tiếc thở dài một hơi

Chim Hoàng Oanh chỉ cảm thấy chính mình không có đi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp một mảnh xanh trắng, hai tay nắm lại sít sao nghiến răng nghiến lợi gầm thét: "Dạ Khinh Vũ!"

Đúng lúc này Lâm phong liền mở miệng: "Đại tiểu thư nói rất đúng, lớn lên khó coi không phải là do ngươi sai!"

"Sai chính là ngươi không nên ra ngoài dọa người!" mập mạp Phương Viên cùng Lâm Phong Cốc Tòng U sớm đã ăn ý lập tức tiếp lời phụ họa theo

"Cho nên đại tiểu thư, chúng ta hay là mau chóng rời đi, cùng với loại người này nói chuyện rõ ràng chính là hạ thấp cấp bậc của chúng ta!" cốc Tòng U mở miệng

"Các người các ngươi..."Chim hoàng Oanh đã bao giờ bị người ta nói như vậy a, trong khoảng thời gian ngắn không biêt phản kích như thế nào.

Hồng Mai nhịn không được: "Dạ Khinh Vũ nguwoi không cần quá mức!"

"Ngươi ... ai a?" Dạ Khinh Vũ âm điệu kéo dài

"Đại tiểu thư, nàng là ngự sử Hồng gia, gọi là Hồng Mai!" Mập mạp Phương Viên lập tức đáp lời: "Bên kia chính là thượng thư trương gia Trương Tam, còn kai là Lý gia đại nhân Lý Băng, còn đây là Diêu gia đại nhân Diêu Xinh Đẹp..."

"Ừ, ba người các ngươi hãy nhớ kĩ mọi người ở đây, đợi đến khi ta trở về sẽ cùng ông nội ta nói chuyện, những người này rõ ràng chính là quấy rối nhã hứng du sơn của ta, xem ra vừa rồi huyết sát dạy dỗ còn chưa đủ a!" Dạ Khinh Vũ lười biếng nói

"Dạ Khinh Vũ người đừng có không biết vô sỉ như vậy, chuyện gì cũng kêu gia gia ngươi ra mặt!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Mai tức giận đến trắng bệch

"có liên quan gì đến ngươi sao?" Dạ Khinh Vxu khinh miệt liếc qua Hông Mai: "Ta thích ỷ lại ông nội của ta đấy làm sao vậy? Ngươi bất mãn, ngươi tới cắn ta đi? Có bản lĩnh thì ngươi cũng có thể ỷ vào gia gia ngươi a, có biết hay không hiện tại chính là thời đại gia liều mạng a!"

Suy nghĩ một chút Dạ Khinh Vũ liền bổ sung thêm một câu: "Coi như cha ngươi liều mạng, ca ngươi liều mạng, vậy thì các ngươi ai có thể liều mạng hơn ta, cho nên cho ngoan không chắn đường, đừng có cản đường bổn đại tiểu thư!"

"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, chó ngoan không chắn đường, các ngươi không phải ngay cả cẩu cũng không bằng chứ?" mập mạp Phương Viên lập tức phụ họa

"Phương Viên ngươi thật sự muốn ra khỏi Phương gia sao?" Ngay ngắn lúc này đứng dậy hắn chính là huynh đẹ cùng cha cùng mẹ với Phương Viên , nhưng mà đối với người ca ca này hắn nhìn không thuận mắt, hơn nữa còn cảm thấy hổ thẹn: "Ngươi lại cùng một chỗ với Dạ Khinh Vũ nữ hoàn khố này làm loạn!"

Mặt béo Phương Viên giận run sắc mặt khó coi : "Ta cũng là hoàn khố!"

"Hừ, đúng là vật hợp theo loài, người lấy ở chung!" trực đoản lạnh lùng nói

"Này, tiểu tử, nói chuyện với ta ngươi cần phải khách khí một chút!" Dạ Khinh Vũ ngẩng đầu bàn tay vung lên một thanh đoản đao liền xuất hiện trong tay nàng: "Có tin hay không. Hiện tại chính ta sẽ tự rạch một đao, sau đó về nói với ông nội là do các ngươi làm, ngươi nói thử xem đến lúc đó mấy nhà các ngươi sẽ như thế nào a?"

Vừa dứt lời , liền đem lưỡi đao lạnh lẽo kia nhắm ngay cổ tay tuyết trắng đâm tới, lập tức đám người không dám nói gì, một dám khóe mắt khóe miệng đều không ngừng co rúm lại, ai cũng không ngờ đến Dạ Khinh Vũ sẽ dùng đến chiêu này, hiển nhiên chính là vu oan giá họa, thật ngoan thật quá độc ác,

"Dạ Khinh vũ , ngươi, ngươi, ngươi quá hèn hạ!: Chim Hoàng oanh bây giờ đã tức giận đến thân thẻ run cầm cập

"Vậy thì như thế nào, ngươi bậy giờ mới biết sao? Vậy thì sau này nhìn thấy ta lập tức lăn cho xa, ta ghét nhất loại nữ nhân giả tạo như ngươi!" Dạ Khinh Vũ nhíu mày vung tay lên: "Chúng ta vào núi!"

d




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro