chương 20: tiết tấu rơi lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thật chỉ sợ ngay cả chính Dạ Khinh Vũ cũng không có nghĩ tới, cỗ thân thể nguyên chủ này căn bản chính là thân thể linh hoạt kì ảo, bởi vì linh hồn nàng mang theo ngũ hành ma pháp lực, cho nên thân thể cùng linh hồn cũng hấp thu chuyển hóa theo, bây giờ Dạ Khinh Vũ đã biến thành linh thể ngũ hành rồi.

Chỉ là linh thể ngũ hành hiện tại vẫn còn chưa thành, một khi hoàn thành thì bên người Dạ Khinh Vũ sẽ xuất hiện ngũ hành phân thân, cũng chính là hành thổ, hỏa, kim, thủy cùng mộc phân thân, từng phân thân cũng có thể có sức chiến đấu ngang với bản thể chân chính.

Bất quá hết thảy bây giờ căn bản Dạ Khinh Vũ còn không có biết rõ ràng.

Nàng chỉ đang nghĩ chính mình có phải là tu luyện không đúng hay không, nếu không làm sao lại tu luyện nhanh như vậy đây?

Nhưng mà nàng lại không biết rằng bế quan không biết đến ngày đêm, tu luyện không biết năm tháng a, kỳ thật kể từ lúc nàng bế quan đến nay cũng đã hơn ba tháng rồi.

Mà trong mấy ngày này các bản phân thân tu luyện công pháp đã có chút thành quả , Dạ Khinh Vũ liền cho các bản phân thân hợp lại với bản thể làm một, bản thân nàng sau khi nắm vững công pháp mới ngưng luyện băng thần phân thân, để các nàng ở lại chỗ này tiếp tục tu luyện, còn chính mình đẩy cửa bí thất đi ra ngoài.

"Nha đầu ngươi rốt cuộc đã ra ngoài!" lão gia tử Dạ Vấn Thiên giờ khắc này đang ở trước cửa bí thất đi qua đi lại, mặc dù hắn đối với chuyện cháu gái mình cố gắng tu luyện cảm thấy thực vui vẻ, nhưng mà lại không nghĩ tới Dạ Khinh Vũ bế quan liền mất ba tháng, đây chính là chuyện chưa từng thấy qua, cho nên lão gia tử ngày ngày chỉ cần không có chuyện gì liền lại chỗ này trông chừng Dạ Khinh vũ.

"Gia gia!" Dạ Khinh Vũ trực tiếp vùi đầu vào lòng gia gia mình, thuận tiện đem nhổ vài cộng râu trên cằm lão gia tử.

"Uy, ngươi cái nha đầu xấu xa này!" Dạ Vấn Thiên bị đau, mặc dù trợn mắt, miệng lại căn bản không thể không cười lớn.

"Gia gia, không được cho bất luận kẻ nào động đến gian bí thất này, cũng không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy!" Dạ Khinh vũ chỉ chỉ vào của bí thất đang đóng chặt kia nói

"Ừ, yên tâm đi!" Dạ Vấn Thiên gật nhẹ đầu.

"Đúng rồi, gia gia, tại sao không có thấy ba người kia đâu?" Dạ Khinh Vũ thò đầu nhỏ ra, nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là không có thấy Lâm Phong, cốc Tòng U còn có cả Phương Viên ba kẻ hoàn khố kia, liền tò mò hỏi.

"A, bị Dạ Thường Hỉ gia gia vứt xuống quân doanh rồi!" lão gia tử Dạ Vấn Thiên không hề nghĩa khí đem phần trách nhiệm này trực tiếp đẩy tới trên người Dạ Thường Hỉ.

Dạ Khinh Vũ cười một tiếng, nháy mắt hỏi một câu: "Tiểu Luân Luân đâu?"

"Tiểu Luân Luân?" Dạ lão vương gia có chút không kịp phản ứng, đó là vật gì a.

"Gia gia, Tiểu Luân Luân chính là tiểu hắc cẩu đó!" Dạ Khinh Vũ nói xong liền miêu tả một chút dáng vẻ của tiểu Luân Luân cho Dạ lão vương gia biết.

"A, chỉ có chó nhỏ kia a, ở chỗ ổ chó rồi!" Dạ lão vương gia hiểu nói.

Dạ Khinh Vũ: "...." Được rồi, tiểu tử kia, ngược lại rất có tiềm chất làm cẩu a.

Thời điểm tiểu Luân Luân rốt cục chứng kiến Dạ Khinh Vũ xuất hiện tại ổ chó, tâm tình kia thực kích động, bốn chân ngắn ngủn kia chạy thực mau.

Ủy khuất, ủy khuất các loại a, hắn đường đường là yêu quái hổ luân hồi, hiện tại lại lưu lạc làm bạn với cẩu, ngươi nói một chút xem, đây chẳng phải hắn làm hổ thật rất thất bại sao.

"Ô, ô, ô!" ra sức nhảy vào lòng Dạ Khinh Vũ, tiểu Luân luân giờ khắc này rốt cục mới phát hiện ra chủ nhân vô lương này rõ ràng thoạt nhìn rất đáng yêu a.

Con chó nhỏ lông xù ra cọ đầu vài cái với Dạ Khinh Vũ, nhưng liền bị Dạ Khinh vũ ghét bỏ ném xuống đất, tiểu tử này sống cùng bầy cẩu lâu ngày, trên người có thể sẽ có bọ chó.

"Nha đầu, ngươi từ đâu nhặt được con chó con này vậy?" Dạ lão gia tử nhìn nhìn tiểu Luân Luân: "con cẩu này không tốt bằng cẩu nhà ta!"

Tiểu Luân Luân trừng lớn mắt, tên lão đầu khốn kiếp này, lại đem chính mình so sánh với cẩu, hơn nữa còn xem mình không bằng cẩu.

"Gia gia, hắn là thú khế ước của ta!"

Một câu nói khiến cho Dạ lão gia tử trợn tròn mắt, tình huống gì đây, cháu gái nhà mình làm sao lại cùng một con thố cẩu khế ước.

"Gia gia, hắn không phải là cẩu, hắn là yêu quái hổ luân hồi!" Dạ Khinh Vũ vừa nói vừa dùng chân đá đá tiểu Luân luân, nói: "Tiểu Luân Luân, ngươi mau đem con mắt kia mở ra cho gia gia nhìn một chút!"

Tiểu Luân Luân bốn vó phát lực, ừ , ừ, hắn muốn cho lão đầu này hảo hảo mở mang kiến thức một chút hắn cũng có mặt cường đại a.

Vì vậy Dạ Khinh Vũ cùng lão vương gia Dạ Vấn Thiên hai người kiên nhẫn chờ đợi trong khi ....

Một phút trôi qua, không có bất kì động tĩnh gì.

Hai phút trôi qua,còn không có bất cứ động tĩnh gì.

Ba phút trôi qua....

Một phút đồng hồ trôi qua, tiểu luân luân kéo đầu chó xuống cào cào

"Gia gia đi thôi, ta nghĩ chắc là ta nhìn lầm rồi, tiểu tử này không phải hổ mà là cẩu!" Dạ Khinh Vũ nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, lập tức cùng Dạ lão gia tử rời khỏi ổ chó.

Tiểu luân luân hiện tại đúng là lệ rơi đầy mặt a.

Nói thật hắn không biết vì cái gì mà con mắt luân hồi lại không mở ra, ô, ô, ô chủ nhân đáng yêu vô lương, ngươi không thể bỏ lại Tiểu Luân Luân, ô, ô, ô tiểu luân luân cũng không hiểu chuyện gì xảy ra a.

Tiểu luân luân mở chân chó chạy theo phía sau Dạ Khinh vũ, hắn không phải là bị chủ nhân vứt bỏ chứ, ừ, nhất định là bởi vì chính mình quá nhỏ cho nên vận dụng kỹ năng của gia tộc không được thành thục, chủ nhân đợi tiểu Luân Luân lớn lên chút nữa, nhất định là có thể, ngươi ngàn vạn lần đừng có ghét bỏ tiểu Luân Luân a.

"Gia gia, ta muốn đi quân doanh nhìn ba người kia một chút!" Dạ Khinh Vũ đi cùng Dạ lão vương gia đến đại sảnh liền nói

"Ừ, ngươi đi đi, đi đường phải cẩn thận!" Dạ lão vương gia gật nhẹ đầu.

Dạ Khinh Vũ liền lập tức giơ roi thúc ngựa mà đi, về phần tiểu Luân Luân chỉ có thể khổ sở theo sát mông ngựa, liều mạng nâng bốn chân ngắn ngủn lên đuổi theo trên đường.

Mà lúc này Dạ lão gia tử phân phó Dạ Thường Hỉ, tìm cho Dạ Khinh Vũ vài linh thú thích hợp mang đến, đến lúc đó nàng thích cái nào liền khế ước cái đó, so ra đều tốt hơn thố cẩu kia.

Bất quá Dạ Khinh Vũ chạy trước thúc mạnh ngựa đến chỗ kín liền dừng lại, thời điểm quay đầu nhìn lại, hai mắt nàng liền bắn ra hàn quang.

"Ơ, đây là tiểu hắc cẩu nhà ai a?"

"Không biết, nhưng mà ta lại biết nếu như làm thịt nó ăn, nhất định sẽ rất non mềm, rất trơn a!"

Tiểu Luân Luân trừng lớn mắt đen, người này lại muốn làm thịt mình ăn, bản gia hổ thức giận, rất tức giận.

Vừa lúc đó có một thanh âm nhàn nhạt vang lên: "A, là ai muốn ăn sủng vật của ta vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro