chương 21: vẽ mặt đánh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe thấy thanh âm này, mấy vị thiếu niên liền quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức không khỏi ngưng tụ.

"Dạ Khinh Vũ?" thiếu niên cầm đầu mặc quần áo màu vàng có chút không thể tin được kêu lên, ánh mắt hắn tiếp tục quét nhìn mấy tòa trà lâu, trong đáy mắt mơ hô có chút tức giận lưu động.

Dạ Khinh Vũ mang theo nét vui vẻ nhàn nhạt, đối với người nam nhân lén lút này nàng tất nhiên là để trong mắt, nhưng mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

"Pằng" một tiếng roi ngựa từ trong tay chút xuống, tay trái Dạ Khinh Vũ hướng về phía tiểu Luân Luân nhẹ nhàng gọi: "Tới đây!"

"Ô!" tiểu Luân Luân mang theo vạn phần ủy khuất nhảy vào lòng Dạ Khinh Vũ.

"Dạ Khinh Vũ, chúng ta không có biết đây là sủng vật của ngươi!" nam tử hoàng y vội vàng mở miệng, mặc dù tận đáy lòng hắn không hề sợ Dạ Khinh Vũ, nhưng mà còn cách nào khác a, ai bảo người ta có Dạ gia làm chỗ dựa sau lưng đây, đến ngay cả mặt mũi của hoàng thượng người ta còn không nể, vậy hắn là cái thá gì a.

"Ha ha, bất quá nó ở trong tay các ngươi mà bị thương,ngu ngốc làm trò vui cho bá kỉ, loại người như ngươi cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không có biết!" Dạ Khinh Vũ cười híp mắt nói, sau đó cầm roi ngựa trên tay quất tới

"Bá, bá, bá, bá!" bốn thanh âm liên tiếp vang lên, roi ngựa kia phảng phất như là rắn độc trực tiếp quất lên mặt bốn người

Bốn nam nhân liền hét thảm một tiếng, ôm kín mặt máu tươi theo trên kẽ tay trào ra

"Dạ... Khinh .... Vũ!" hoàng y nam tử cầm đầu nghiến răng nghiến lợi gọi tên Dạ Khinh Vũ.

"Hừ, dám làm đồ của ta bị thương, thì nên bị trừng phạt! Hôm nay bổn đại tiểu thư tâm tình tốt cho nên chỉ dạy dỗ các ngươi một chút thôi! Về sau nên thông minh một chút đi!"

Dạ Khinh Vũ nói xong, nghiêng đầu nhìn trà lâu phía bên kia tươi cười.

Một gian phòng trang nhã bên trong trà lâu, Hồng Mai nắm chặt quả đấm, sắc mặt nàng xanh mét: "Dạ Khinh Vũ, ngươi đáng chết!"

Nhìn bóng lưng Dạ Khinh Vũ cưỡi ngựa rời đi, mặc dù bốn thiếu niên này lộ rõ hận ý nhưng mà rất nhanh liền chuyển ánh mắt nhìn về cửa sổ tầng hai của trà lâu đã mở ra kia.

Thiếu niên mặc hoàng y trong mắt mang theo vô tận oán độc: "Hồng mai, ngươi dám tính kế chúng ta!'

Nên biết bây giờ danh tiếng của Dạ Khinh Vũ so với lúc trước tại Vinh Thành này còn lớn hơn nhiều.

Thời điểm trước kia Dạ Khinh Vũ chính là một phế vật, nhưng bây giờ trong Vinh thành này Dạ Khinh Vũ chính là danh hiệu không thể chọc đến, dù sao chuyện bọn họ biết chính là máu chảy đầm đìa kia, cho nên tuyệt không thể trêu chọc nàng.

Đúng vậy, đúng là Hồng Mai khiến cho bọn họ đến đây bắt con chó nhỏ này, mà chính nàng chỉ cần ngồi trên trà lâu xem cuộc vui, bốn người bọn họ không phải kẻ ngu, Dạ vương gia sao có thể đẻ cho Dạ Khinh Vũ đi một mình, sao lại không có người âm thầm bảo hộ chứ? Hồng mai này chính là tính kế bọn họ! Bọn họ mặc dù trước mặt Dạ Khinh Vũ chính là quả hồng mềm, nhưng mà đối với Hồng Mãi này thì còn chưa có tư cách làm cho bọn họ trở thành quả hồng mềm!

Mặc dù Dạ Khinh vũ không biết người trong quán trà lâu kia là ai, nhưng mà người kia đã dám tính kế nàng, vậy thì nàng sao có thể cấp lại cho đối phương chút ít mặt mũi được chứ.

Mặc dù chó nhỏ này không có biểu hiện gì phi thường, nhưng mà tiểu Luân Luân vẫn là sủng vật của nàng, nàng có thể đánh nó, nhưng mà người khác không được ra tay với nó.

Tiểu Luân Luân hiện tại nằm trong lòng Dạ Khinh Vũ chớp chớp đôi mắt nhỏ, trong lòng lần đầu tiên cảm nhận được chủ nhân vô lương này kỳ thật cũng thật tốt.

Chỉ là dọc theo đường đi này ngược lại không thuận lợi.

Dạ Khinh Vũ còn chưa đến của thành đã đụng phải một đội người.

Bởi vì cái gọi là oan gia không đụng đầu, đối phương chính là tứ hoàng tử Sùng Chi Chước, còn có cả chim Hoàng oanh cầm đầu một đám nam nữ trẻ tuổi.

"Tứ hàng tử, ngươi nhìn kia chính là Dạ Khinh Vũ, ta thấy nàng ta hay là không quên được tứ hoàng tử, ta thấy sự tình Uông gia lúc trước căn bản chính là Dạ Khinh Vũ muốn hấp dẫn sự chú ý của ngươi mà thôi!" chim Hoàng
Oanh xa xa nhìn thấy Dạ Khinh Vũ liền chỉ tay nói.

"Phải rồi, đúng rồi, ta vừa rồi còn thắc mắc sao hôm nay Dạ Khinh Vũ lại không có tới tìm Tứ hoàng tử, thật sự là trời mọc hướng tây!" Hồng Gia Bảo lớn tiếng nói, tiểu tử này chính là thân ca ca của Hồng Mai.

Giờ khắc này, Dạ Khinh Vũ cũng đã nhìn thấy những người này, lập tức nàng vuốt vuốt lông tiểu Luân Luân nói: "Ai, muốn tầm mắt của mình sạch sẽ một chút cũng không được!"

Kì thật trong thâm tâm Dạ Khinh Vũ không nghĩ sẽ để ý đến những người này, nhưng thật đúng là tứ hoàng tử Sùng Chi Chước vừa nhìn thấy Dạ Khinh Vũ liền cảm thấy trán mình nóng lên, hơn nữa nơi thái dương cong nổi gân xanh "Đông, đông, đông...." Nhảy lên, vì vậy liền trực tiếp chỉ tay: " Dạ Khinh Vũ ngươi xuống đây cho ta! Ta cho ngươi biết, ngươi không cần hấp dẫn ta, ta sẽ không thích ngươi!"

Khóe miệng Dạ Khinh Vũ co quắp vài cái, nàng khinh bỉ nhìn thoáng quá cái người tự cho là mình tốt đẹp tứ hoàng tử kia, không nói gì hỏi trời, hàng năm đều có thêm người thiếu não sao, vì sao năm nay lại đặc biệt nhiều như vậy a: "Ai, xem ra chút giáo huấn kia vẫn là nhẹ!"

"Dạ Khinh Vũ ngươi đang nói cái gì, ngươi dám đối với tứ hoàng tử bất kính !" chim Hoàng Oanh nói theo, nàng chính là muốn chụp mũ lên đầu Dạ Khinh Vũ.

"Lời ta nói, thế giới nhị ép có thể là không hiểu!" Dạ Khinh Vũ cười híp mắt trả lời.

"Ngươi, ngươi nói ai là nhị bức?" Chim Hoàng Oanh tức giận đến đỏ bừng mặt.

"Ngươi cứ nói đi?" Dạ Khinh Vũ cười như hoa, một đôi mắt đen sáng long lanh nhìn nhìn Hoàng oanh, hơn nữa tiểu Luân Luân trong ngực nàng cũng tròn mắt nhìn chằm chằm chim Hoàng Oanh, đối với nữ nhân này, trong lòng tiểu Luân Luân không thích chút nào, khách quan mà nói thì chủ nhân vô lương hắn thấy dễ nhìn hơn.

"Dạ Khinh Vũ, ngươi dám mắng ta môn...." Chim Hoàng Oanh chỉ cảm thấy toàn thân mình run cầm cập.

"Ừ, rất tốt, còn có chút hiểu biết, ngươi so với đám nhị bức kia thì mạnh hơn nhiều!" Dạ Khinh Vũ vỗ vỗ đầu tiểu Luân Luân: "Về sau cách xa đám người thiếu não này xa một chút, nên biết rằng ngu ngốc cũng sẽ lây truyền!"

Tiểu Luân Luân lập tức ăn ý phối hợp gật gật đầu cẩu của mình.

"Mấy người các ngươi mau nhanh lên đem nữ nhân bỉ ổi này kéo xuống cho ta!" Tứ hoàng tử Sùng Chi Chước vừa giận vừa hận không thể tiến lên đem Dạ Khinh Vũ diệt ngay tại đây.

Lập tức mấy vị thiếu gia, tiểu thư kia liền tiến lên lôi kéo đem Dạ Khinh Vũ nàng bao vây bên trong.

"Tiểu Luân Luân, ngươi nhìn xem chủ tử sẽ dạy ngươi một chút, đánh người là phải đánh mặt!"

Tiếng nói vừa âng lên, mọi người chỉ cảm thấy bóng trắng trước mắt cợt lóe, sau đó bọn họ liền cảm thấy mặt mình đau rát.

Dạ Khinh Vũ đem roi ngựa hung hăng quất vào mặt mỗi người một cái

"Các ngươi mà không vẽ mặt thì sẽ không nhớ được, như vậy bây giờ ta không phải đã giúp các ngươi ghi nhớ thật lâu đây!"

"Dạ Khinh Vũ ngươi dám đánh hoàng tử!" chim Hoàng Oanh vuốt vết thương trên mặt mình căm hận nói.

"A, đánh hoàng tử? Làm sao có thể? Con mắt nào của ngươi thấy được?" Dạ Khinh Vũ sờ cằm, vẻ mặt nghi hoặc, thanh âm vô tội lại vang lên: "Trong Vinh thành này ta nổi tiếng là một phế vật hoàn khố a, Tứ hoàng tử đây nổi danh là anh minh thần võ a, ngươi thế nào lại cảm thấy, một phế vật hoàn khố như ta có thể đánh tứ hoàng tử anh minh thần võ đây? Hay là ngươi cảm thấy, tứ hoàng tử ngay cả một phế vật cũng không bằng a? ai nha nha, chim Hoàng Oanh, ngươi lại dám măng tứ hoàng tử!"

-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro