chương 22: phong cách cuả ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chim Hoàng Oanh nghe những lời này liền bất khả tư nghị nhìn về phía Dạ Khinh Vũ, nàng như thế nào cũng không có nghĩ đến đầu óc Dạ Khinh Vũ lại trở nên nhanh nhạy như vậy, chẳng lẽ đụng đầu thật sự sẽ làm cho con người ta thay đổi lớn đến thế sao?

Kỳ thật Hoàng Oanh rất muốn nói một tiếng, hai con mắt ta đều trông thấy được, còn tình huống chân thật là nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng, đợi đến khi bọn họ lần lượt bị một roi vào mặt rồi, thời điểm phục hồi lại tinh thần lại phát hiện Dạ Khinh Vũ vẫn hảo hảo ngồi trên lưng ngựa.

Chuyện này gọi là gì đây, chẳng lẽ bọn họ lại bị một phế vật hoàn khố đánh sao? Cho nên thật là không nói nên lời.

Mà lúc này bên cạnh chỉ có một người mở miệng: "Đúng vậy, Dạ Khinh Vũ đánh chúng ta sao?" trong thanh âm tràn đầy nghi hoặc, mặc dù trên mặt rất đau nhưng mà trong lòng lại không thể tin được.

"Sao lại không phải?" một người khác trừng mắt, nhìn thoáng qua đồng bạn ngu ngốc bên cạnh.

"Đúng vậy, đúng là Dạ Khinh Vũ là phế vật a, nếu như chúng ta ngay cả nàng cũng không đánh lại, như vậy chẳng phải chúng ta là...." Tốt lắm câu nói kế tiếp không cần nói, tất cả mọi người đều hiểu.

"Dạ Khinh Vũ, ngươi thật hèn hạ, ngươi lại cho ám vệ đến đánh chúng ta!" một tên khi chứng kiến tốc độ biến ảo khuôn mặt của tứ hoàng tử Sùng Chi Chước lập tức phản ứng rất nhanh nói ra.

"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, Dạ Khinh Vũ ngươi còn dám tiếp tục vô sỉ, hèn hạ hơn nữa sao?" đúng vậy, đúng vậy, nhất định Dạ Khinh Vũ sử dụng ám vệ Dạ gia, nàng sao có thể có bản lãnh này chứ?

Tiểu Luân luân vùi trong lòng Dạ Khinh Vũ, chớp đôi mắt cẩu nhìn mấy người này, trong lòng không nói gì, mấy người này so với chủ nhân vô lương của hắn thì còn vô sỉ hèn hạ hơn a, bọn họ bây giờ căn bản chính là trừng lớn hai mắt nói lời bịa đặt.

Bất quá Dạ Khinh Vũ sớm đã ngờ tới những người này sẽ phản ứng như vậy, nàng sờ sờ cằm mình, cưới híp mắt nói: "Ừ, hèn hạ, vô sỉ sao, ta rất thích, đây là phong cách của ta!"

Một câu nói ra khiến tất cả mọi người không biết làm sao để xuống tiếp, bọn họ lần đầu tiên thấy có người cây ngay không sợ chết đứng thừa nhận chính bản thân mình hèn hạ vô sỉ như vậy!

Nhưng một giây sau, Dạ Khinh Vũ trực tiếp dùng roi ngựa chỉ vào mặt bọn họ: "Bây giờ, tâm tình ta tốt nên bỏ qua cho các ngươi, nếu như còn tiếp tục, các ngươi hãy nhớ cho kỹ , lần sau sẽ không phải là roi ngựa đến chào hỏi nữa đâu!"

Tiểu Luân Luân phối hợp quơ quơ cẩu trảo của mình, ừ ừ, lần sau chính mình sẽ dùng móng vuốt đến mời bọn họ.

Thanh âm vừa rơi xuống, Dạ Khinh Vũ liền không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, trực tiếp quay đầu  phóng ngựa ra khỏi cửa thành.

"Khốn kiếp, khốn kiếp, các ngươi, các ngươi mỗi một người đều là lũ ngu ngốc, bình thường các ngươi đều có thể nói nhiều lắm mà, như thế nào hiện tại nguyên một đám đều câm như hến!" Tứ hoàng tử Sùng Chi Chước tức giận đến điên rồi , hắn trợn trừng tròng mắt giận dữ nhìn mặt từng người, những người này cư nhiên lại để cho một phế vật nói cho á khẩu không trả lời được.

Hoàng Oanh vừa muốn mở miệng nói gì, nhưng mà một trận gió thổi qua, trên mặt nàng không khỏi đau nhói, vì vậy sắc mặt Hoàng Oanh đại biến, tên hỗn đản Dạ Khinh Vũ kia vừa rồi đúng là dùng roi ngựa quất vào mặt mình, lão thiên a.

Vì vậy chim Hoàng Oanh gấp rút nhìn mọi người chung quanh, quả nhiên trên mặt mỗi người đều có vết thương, chim Hoàng Oanh liền cảm thấy bản thân mình cơ hồ muốn ngất đi, chẳng lẽ hiện tại nàng đã bị hủy dung rồi sao?

"Tứ hoàng tử, bây giờ chúng ta đi về trước đi, nhanh tìm người xử lý miệng vết thương một chút!" Hoàng Oanh vội vàng gấp rút nói

Đợi đến khi nàng nhắc nhở như vậy, mọi người mới tỉnh ngộ ra, chuyện trọng yếu hiện tại đúng là vấn đềthể diện a, vì vậy kế tiếp một đám ôm mặt trở về

"Chủ nhân, ngươi yên tâm, lần sau tiểu Luân Luân chắc chắn sẽ dùng móng vuốt chụp bọn họ!" tiểu Luân Luân híp đôi mắt nhỏ ở trong lòng Dạ Khinh Vũ nói.

"A!" Dạ Khinh vũ không có thành ý gật gật đầu, đối với lời nói của tiểu hắc cẩu này chỉ sợ không ai dám tin tưởng.

Khi tới quân doanh, mặc dù tướng lãnh nơi này đều nhận được lệnh của Dạ lão gia tử, nhưng mà nói cho cùng, thì những người này đều là những con người rắn rỏi, tất cả bọn họ đều kính trọng anh hùng sẽ tuyệt đối không phải vì một phế vật hoàn khố danh chấn thiên hạ.

Có thể nói, đối với ba đời Dạ gia, Dạ lão vương gia Dạ Vấn Thiên, Dạ đại nguyên soái Dạ Thương Hải, Dạ đại tướng quân Dạ Khinh Khâm, ba người đều là những người mà bọn họ tôn trọng cùng kính yêu, nhưng mà Dạ KhinhVũ tuyệt đối không phải là một trong số đó. Quân nhân có tâm huyết của quân nhân, quân nhân có ngạo khí của quân nhân!

Cho nên vị thống lĩnh này căn bản không có dự định đi gặp vị hoàn khố đại tiểu thư này, chỉ tùy tiện sai một tên lính quèn trong đại doanh mở cửa đến đón Dạ Khinh Vũ.

"Đại tiểu thư!' nhìn thấy Dạ Khinh Vũ phóng ngựa đi đến, tên lính quèn kia gấp rút đi đến phụ cận, cung kính thi lễ.

Đại nhân thống lĩnh nhà mình dám vô lễ với đại tiểu thư nhưng hắn thì không dám a.

"Ừ, đưa ta đi gặp ba người kia một chút!" Dạ Khinh Vũ gật nhẹ đầu, trực tiếp mở miệng giải thích rõ ràng ý muốn của mình.

"Vâng, đại tiểu thư thỉnh bên này!" tiểu binh sớm biết ý của Dạ Khinh Vũ, vì vậy liền dẫn nàng hướng đại doanh đi đến.

"Đúng rồi, ba người họ hiện tại làm gì trong quân doanh?" Dạ Khinh Vũ đối với vấn đềnày thập phần tò mò.

"Dạ, Dạ quản gia phân phó, đã đưa ba người họ sắp xếp đến doanh đặc huấn, cùng huấn luyện với tân binh năm nay!" tiểu binh nói

"Ừ!" đối với đáp án này Dạ KhinhVũ thập phần hài lòng.

Hai người rất nhanh liền đi tới giáo trường, mà lúc này đây trên giáo trường bọn binh sĩ đang thao luyện, Dạ Khinh Vũ nhìn nhìn, nói cũng không sai, khí thế như cầu vồng, công thủ thích hợp, chỉ là sự linh hoạt còn khiếm khuyết không ít, cho nên Dạ Khinh Vũ khẽ lắc đầu.

Nên biết rằng lúc này đây vị thống lĩnh đại nhân kia cố ý diễn tập cho Dạ Khinh Vũ xem, theo ý hắn thì Dạ Khinh vũ bất quá cũng chỉ là nằm trong lòng gia gia , cha cùng ca ca của nàng mà thôi, chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết, cho nên hắn muốn dùng quân uy đến dọa tên Dạ Khinh Vũ khốn kiếp này, khiến cho nàng hảo hảo mà hiểu rằng, công lao Dạ gia không phải là món lợi cho Dạ Khinh Vũ nàng, muốn hưởng thụ cũng phải hiểu một chút rằng đây là do gia gia nàng, cha cùng ca ca nàng vất vả cỡ nào mới có được uy danh bây giờ, bởi vì Dạ Khinh Vũ bẩm sinh chính là một phế vật hoàn khố.

Kì thật không chỉ là hắn mà chỉ sợ trong lòng tất cả Quân Dạ gia, Dạ Khinh Vũ chính là một nỗi sỉ nhục của Dạ gia, một đại bại hoại!

Mà khi Dạ Khinh Vũ tiến vào giáo trường, vị thống lĩnh kia đã chú ý tới nàng, khi hắn chứng kiến rõ ràng Dạ Khinh Vũ lắc đầu, trong đôi tròng mắt lộ ra vài phần tức giận, một cái đường đường là hoàn khố lại dám xem thường hắn, hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, thế nhưng lại dám xem thường quân đội của hắn, đây tuyệt đối không phải là phạm vi hắn có thể tiếp nhận. Vì vậy cờ lệnh trong tay hắn mở ra, vung lên, lập tức những binh sĩ kia liền chia làm hai nhóm, sau đó nhanh chóng hướng bên Dạ Khinh Vũ chạy tới.

"Lão vương gia, ta đi dạy dỗ tên Lữ Buông này một tý đi, lại dám làm như vậy đối với đại tiểu thư!' một gốc cây đặc biệt lớn có đứng hai thân ảnh già nua, Dạ Thường Hỉ hiện tại đã nổi giận không ít.

"Thường Hỉ không vội, ngươi nhìn phản ứng của nha đầu đi!" Dạ lão vương gia Dạ Vấn Thiên đưa tay chỉ khuôn mặt Dạ Khinh Vũ.

Dạ Thường Hỉ lúc này mới nhìn đến, đại tiểu thư nhà mình lúc này thần sắc như thường, ánh mắt bình thản nhìn nhìn những binh sĩ đang chạy tới kia, khóe miệng cũng đã cong lên.

"Đi, cầm cho ta cây trường thương đến đây!' Dạ Khinh Vũ lạnh lùng nói.

Tiểu binh ngẩn ra, vị đại tiểu thư này muốn làm gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro