chương 23: chỉ nàng độc tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nên biết rằng thời điểm làm ma thần, Dạ Khinh Vũ nàng tuyệt đối là một ma vũ song tu, mặc dù võ lực so ra kém hơn ma pháp, nhưng mà lại không tồi a, bây giờ nếu đã bị Lữ Tùng thống lĩnh muốn hạ mã uy của mình, vậy thì nàng sẽ không để ý đem ra oai phủ đầu trả lại.

Lập tức Dạ Khinh Vũ nhìn thoáng quá tiểu binh đnag ngẩn ngơ kia, cũng không có nói chuyện dùng đầu gối thúc ngực, phóng tới chỗ để khung binh khí, sau đó duôi xtay ra lấy một cây trường thương.

"Đến đây đi!" Dạ Khinh Vũ quát to một tiếng, rõ ràng trược tiếp hướng về phía hai đội binh sĩ kia lao đến.

"Lữ Buông ngươi đây là muốn làm gì a?" đồng dạng thân cũng là thống lĩnh Trương Hiến lúc này đến bên người Lữ Buông, nhíu mày nói: "Ngươi nên biết đây chính là muội muội trong lòng đại tướng quân a, ngươi làm như vậy, nếu như bị đại tướng quân biết được, hắn sẽ tức giận!"

Lữ Buông cùng Trương Hiến hai ngươì này là một trong số những người hâm mộ Dạ Phong Tường.

Lữ Buông hầm hừ nói: "Hừ, muội muội gì chứ, hạ thấp uy danh địa tướng quân, ta thà rằng bị đại tướng quân trách phạt cũng muốn giết nàng!"

"Lữ Buong, quân nhân lấy phục tùng làm mệnh lệnh là thiên chức, tướng quân cho chúng ta canh giữ ở Vinh thành chính là vì bảo vệ lão vương gia còn có cả đại tiểu thư được an toàn, ngươi làm như vậy là kháng mệnh!'" Trương Hiến tận tình khuyên bảo nói

"Kháng mệnh ta cũng sẽ làm vậy!" Lữ Buông ngạnh cổ nói: "Ta chính là muốn mệnh vị đại tiểu thư hoàn khố này!'

Trong lúc hai người nói chuyện, Dạ Khinh Vũ đã đi tới bên trong binh sĩ, lập tức cờ lệnh trong tay Lữ Buông phấp phới, vì vậy hai đội binh sĩ liền đem Dạ Khinh vũ bao vây xung quanh.

"Tiểu Luân Luân ngươi ở trên ngựa hảo hảo ngây ngô!' Dạ Khinh Vũ nói, thân mình bay lên, cũng đã đứng trên đất.

Tiểu Luân Luân trừng lớn hai mắt, không có hảo ý nhìn những binh sĩ này, tiểu Luân Luan có thể thân hình là một thố cẩu bình thường, nhưng mà hắn lại có một cái đầu thông minh của yeu quái hổ luân hồi, cho nên chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn liền khóa chặt tên Lữ Buông cầm cờ lệnh kia, hắn biết, hết thảy chính là do tên hỗn đản kia giở trò quỷ, thế nên một đạo lưu quang xẹt qua trong đáy mắt tiểu Luân Luân.

Mà lúc này, Dạ Khinh Vũ thế nhưng xoay tròn trường thương trong tay cùng với những binh sĩ này chiến đấu cùng nhau.

Mặc dù những binh sĩ này nhiều như sông, nhưng mà đối với Dạ Khinh vũ lại giống như dê vào miệng cọp vậy, mặc dù nàng không có sử dụng nguyên lực của chính mình, nhưng mà mọi người lại chứng kiến những binh sĩ này sau khi bị Dạ Khinh Vũ vung mạnh thương qua một vòng, tất cả đều nằm trên đất.

Đây chính là Dạ Khinh Vũ đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không chỉ sợ những người này sớm đã vẫn mệnh tại chỗ.

"Hừ!" Lữ Buông nhìn đến đây, hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn lấy từ tỏng ngực ra một cờ lệnh màu đỏ giơ cao lên.

"Lữ Buông, ngươi điên rồi, đây là đại tiểu thư, ngươi lại muốn mệnh nàng a!" Trương Hiến thất kinh.

Nên biết đại tướng quân trước khi đi đã cấp cho bọn họ một binh kì, trong tay Lữ Buông chính là xích diễm đội, mà trong tay Trương Hiến chính là hắc vân đội.

Hai chi đội ngũ này đúng alf một tay đại tướng quân huấn luyện mà ra, so với binh sĩ bình thường còn cường hơn gấp trăm lần, hơn nữa những binh sĩ kia chỉ phục tùng mệnh lệnh, ra tay tuyệt đối không lưu tình.

"Vương gia, tên Lữ Buông này thật quá mức!' Dạ Thường Hỉ tất nhiên nhìn ra, sắc mặt lão quản gia lập tức khó coi.

Lão vương gia Dạ Vấn Thiên sắc mặt âm trầm như nước, đồng tử lưu chuyển tức giận.

Mà lúc này đây Dạ Khinh vũ liền phát hiện, những binh sĩ vây công mình giống như thủy triều lui đi, tiếp sau đó là cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân Dạ Khinh Vũ

'Vèo, vèo,vèo,veo...." Một tên tiếp theo một tên phá không như mưa mà đến, hướng về phía Dạ Khinh Vũ bay nhanh tới

Dạ Thường Hỉ cùng Dạ lão vương gia không nghĩ đến lại vận dụng mũi tên, điều này Dạ Khinh Vũ làm sao có thể ẩn núp đây, hai người lập tức đồng thời tung người trên cây bay ra, gầm lên; "Lữ Buông dừng tay!"

Mà lúc này lệnh kỳ trong tay Lữ Buông vừa động.

Tiểu Luân Lusn nhìn thấy những thứ tên lóng lánh kia, thân thể không khỏi rụt rụt, nhưng mà một giây sau đó thân thể hắn lại bị một người ôm vào ngực, sau đó liền nghe thấy tiếng ngựa hí thê thảm.

"Chủ nhân!" Tiểu Luân Luân từ trong lòng Dạ Khinh Vũ ngẩng đầu lên vừa đúng lúc Dạ Khinh Vũ một tay ôm hắn vào ngực sau đó lăn một vòng thoát khỏi nhưng đợt công kích kia.

Ánh mắt Dạ Khinh Vũ lạnh lùng, đứng lến nhìn về phía đám hồng y vệ sĩ kia đang nhào tới chỗ mình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, băng thần cổ quyết trong cơ thể bắt đầu vận chuyển

Trong lúc bạch y tung bay lại có thế chứng kiến một hoa mai trên áo bạch y kia nở rộ

Tiểu Luân Luân co rụt ánh mắt, trên trán con mắt thứ ba chậm rãi nổi lên hiện ra.

Mà giờ khắc này cả người Dạ Khinh Vũ khí chất đã hoàn toàn thay đổi, hoàn khố cùng lười biếng trước kia cư nhiên bị một thân cao quý cùng lãnh diễm thay thế.

Chậm rãi mở mắt, một đôi mắt băng lam u quang chớp động.

Dạ lão vương gia trợn tròn đôi mắt, hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Dạ Khinh Vũ, không thể không nói giờ khắc này Dạ Khinh Vũ cùng mẹ nàng năm đó quả thực giống nhau như đúc, đồng dạng băng lạnh lộng lẫy độc nhất vô nhị, đồng dạng lãnh diễm cao quý, đồng dạng khiến cho người ta không dam nhìn thẳng.

Ánh mắt nữ tử lạnh như băng không có bât skif tình cảm nào, nàng chỉ nhẹ nhàng nâng ngón trỏ tay phải lên một chút, đám vệ sĩ kia liền ngã nhào, cảm thấy trên người mình run lên, bên trong thân thể các khớp xương rõ ràng đã đông lại.

Nhưng mà bọn họ là quân nhân, thi hành mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, vì vậy một đám vẫn cố đứng lên chậm chậm hướng về phía Dạ Khinh Vũ mà bước tới.

Lữ Buông cùng Trương Hiến hoàn toàn ngây dại, hiện tại người kia chính là hoàn khố muội muội của tướng quân sao? Làm sao có thể có được một thân băng tuyết tao nhã đây.

Mà ngay tại lúc này tiểu Luân Luân đã mở con mắt thứ ba ra.

Vì vậy mọi người chỉ cảm thấy bạch y Dạ Khinh Vũ liền biến mất, mà tại thời điểm bọn họ cho là mình hoa mắt thì lại nhìn thấy tại chỗ Dạ Khinh Vũ lại xuất hiện, chỉ là trên người của nàng là một bộ trường bào màu đen hoa lệ.

Áo bào đen khoác trên người Dạ Khinh vũ mang theo cỗ cao ngạo không nghiễm bụi trần, làm cho người ta ngừng lại hơi thở, như phảng phất thiên hạ này chỉ duy nhất mình nàng độc tôn. Ánh mắt nàng nhẹ đảo qua, tất cả mọi người trên thao trường không khỏi mềm nhũn hai đầu gối, thân bất do kỉ quỳ bái về phía cô gái này, mà đến ngay cả Lữ Buông cùng Trương Hiến cũng như vậy.

Lúc này đây nữ tử vung tay ngọc lên, một đạo băng lam chớp động cùng hồng mang pháp quyết trực tiếp đánh lên thân thể Lữ Buông.

Lập tức thân thể Lữ Buông không khỏi hung hăng run rẩy vài cái, hắn chỉ cảm thấy nửa người của mình rơi vào chín tầng băng, nhưng nửa người khác lại như ngâm trong nham thạch nóng chảy.

"nhìn ngươi trung thành đối với Dạ gia, coi như tha cho ngươi khỏi chết, nếu như có lần sau..." thanh âm cô gái lạnh như băng, như hàn băng vạn năm không đổi, mang theo uy nghiêm làm cho lòng người sợ hãi: "Chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro