chương 26: Nguyệt Bạch công tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ai cũng không có nghĩ đến, Dạ Khinh Vũ rõ ràng chưa từng tiến vào sòng bạc lại có thể thắng liên tiếp tám mươi sáu tràng.

Trong khoảng thời gian ngắn trước mặt ngân phiếu đã chất thành đống cao ngất, đôi mắt Dạ Khinh Vũ tiinh tinh lượng lượng, bên miệng nàng như có như không treo nụ cười vui vẻ.

Nhìn người chia bài đầu sớm đã đầy mồ hôi, chẳng phải Dạ Khinh Vũ cho tới bây giờ chưa từng tiến vào sòng bạc sao, tại sao có thể một lần lại một lần đoan đúng đổ thuật đây?

Tiểu tử Lâm Phong kia bây giờ nhìn Dạ Khinh Vũ với ánh mắt sùng bái a, quả nhiên không hổ là lão đại của hắn a, dựa vào chiêu thức đổ thuật liền có thể khiến cho hắn quỳ bái rồi.

Nên biết rằng Dạ Khinh Vũ khi còn ở thế kỉ hai mươi mốt, chính là đại tiểu thư của hắc kim đế quốc a, mà đánh bạc đối với nàng mà nói căn bản chính là một món đồ chơi trẻ con mà thôi.

Giờ khắc này trên lầu hai, Giang Nguyệt Minh nói với Giang Nguyệt Bạch: "Đại ca, vị Dạ đại tiểu thư này vẫn khí sao lại có thể tốt như vậy a?"

"Ha ha!" Nghe được lời nói của đệ dệ mình, Giang Nguyệt Bạch chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn khẽ lắc đầu, lại không nói được lời nào.

Vận khí tốt, cũng không thể tốt tới trình độ này a.

Mà từ lúc Dạ Khinh Vũ đến đây, ánh mắt quyến rũ như tơ vẫn chỉ nhìn người chia bài, nguyên nhân chính là người chia bài bây giờ đã không thể cầm được tiền nữa a, nếu như thời điểm dĩ vãng, hắn còn có thể nói bàn đánh cược này đã kết thúc, nhưng mà bây giờ Dạ đại tiểu thư là người như thế nào a, trong lòng hắn so với bất kì ai khác đều biết rõ, hắn có thể nói sao, đương nhiên là không thể nói rồi.

"Nếu không như vậy đi, ta đến diêu!" Dạ Khinh Vũ vừa cười híp mắt vừa nói, một bên vươn tay tuyết trắng ra đem chung kia cầm tới tay sau đó lắc lư hai cái liền "Pằng" một tiếng phóng trên bàn: "Mua đại hay tiểu?"

Vị chia bài kia nhìn động tác thành thạo của Dạ Khinh Vũ, thấy thế nào đều so với mình còn là người thông đổ thuật hơn, hơn nữa vừa rồi hắn không có được vị Dạ đại tiểu thư này lắc đến cùng là bao nhiêu lần xúc sắc a, đây là có chuyện gì xảy ra, nên biết rằng thính lực của mình vẫn rất tự tin, cho nên trong khoảng thời gian ngắn vị chia bài này giật mình,không biết ứng biến trả lời như thế nào cho tốt đây.

"Ha ha, nếu Dạ đại tiểu thư đã có hứng thú như vậy, không bằng lên lầu hai, ta cùng Dạ đại tiểu thư đánh cuộc một ván thì thế nào?" thanh âm nam nhân giống như gió xuân mơn trớn hoa đào, tràn đầy màu hồng phấn, không thể không nói loại âm thanh này đối với các thiếu nữ mà nói tuyệt đối chính là tràn đầu sức hấp dẫn, thực là chết tiệt dễ nghe mà.

Dạ Khinh Vũ nhíu mày, sau đó sảng khoái cười một tiếng: "Hảo!"

Nói đoạn, nàng cầm ngân phiếu trong tay "Pằng" vỗ lên mặt bàn, sau đó nói: "Các ngươi cầm ngân phiếu đi theo ta lên lầu!"

"Vâng, đại tiểu thư!" Phương Viên, Cốc Tòng U còn có Lâm Phong ba người, động tác nhanh chóng đem chồng ngân phiếu ôm trong tay bước theo Dạ Khinh Vũ lên lầu hai.

Giang Nguyệt Minh đứng trên lầu hai mở cửa cười nhẹ nhàng một tiếng với Dạ Khinh Vũ: "Dạ đại tiểu thư, bên trong thỉnh!"

Lầu hai chỉ có một gian phòng, hoàn toàn làm từ bạch ngọc, ngọc bích điêu lan, mặc dù xa xỉ đến cực điểm nhưng mà đồng thời lại làm cho con người ta một loại cảm giác lịch sự tao nhã tới cực điểm.

Mà giờ khắc này, bạch y nam tử đứng lên mỉm cười với Dạ Khinh Vũ

Mặt nam tử sáng như trăng rằm, sáng tỏ như gương, mi như liễu, mắt sáng như sao, mũi như đao gọt, môi như tô son, thật là ứng với câu mạch thương nhân như ngọc, công tử độc nhất vô nhị, nam tử này mặc dù đang cười, nhưng mà Dạ Khinh Vũ có thể nhạy cảm cảm giác được, người nam nhân này vui vẻ căn bản không đạt tới đáy mắt.

"Dạ đại tiểu thư!" Giang Nguyệt Bạch mở miệng: "Thực là không nghĩ tới, Dạ đại tiểu thư còn có một tay bạc thuật ham bài, ngược lại khiến Nguyệt Bạch mở rộng tầm mắt!"

"Giang công tử, ta cũng không nghĩ tới, Giang công tử quả nhiên là người cũng như tên, như Nguyệt thanh kiếu vậy!" Dạ Khinh Vũ cười một tiếng.

Sắc mặt Giang Nguyệt Bạch mặc dù như thường nhưng mà Giang Nguyệt Minh lại hơi có chút biến hóa, nên biết rằng Giang gia bọn họ mặc dù trước giờ không có quan hệ gì với Dạ Khinh Vũ, nhưng đối với đại danh của nàng cũng biết chút ít, vị đại tiểu thư này vừa là hoàn khố, lại là người háo sắc, đúng là ánh mắt nàng nhìn đại ca mình chính là cực điểm trong sạch a. Nói nữ nhân này là người háo sắc mới là kẻ ngu ngốc a, ngươi nhìn xem nàng đâu có hoa si đâu!

Đối với mị lực của đại ca mình, Giang Nguyệt Minh rất là chắc chắn, theo như hắn biết thì căn bản không có nữ nhân nào có thể ngăn cản được mị lực của đại ca nhà mình.

"Không biết Nguyệt Bạch công tử muốn cùng ta đánh cuộc gì?" Dạ Khinh Vũ tự nhiên thản nhiên ngồi đối diện Giang Nguyệt Bạch.

Mà Phương Viên, Lam Phong cùng Cốc Tòng U ba người trực tiếp đứng sau lưng nàng.

"Gào!" liên tiếp bị Dạ Khinh Vũ quên lãng tiểu Luân Luân mở miệng tuyên bố sự hiện hữu đối với chủ nhân vô lương của mình.

"Ha ha, không biết Dạ đại tiểu thư muốn tiền đặt cược gì đây?" Giang Nguyệt Bạch nhẹ nhàng nhướn mày: "Nếu như Nguyệt Bạch không đoán nhầm thì Dạ đại tiểu tư chính là có suy nghĩ có thể bước vào Phong Vinh sòng bạc chúng ta a?"

"Không sai!" Dạ Khinh Vũ gật nhẹ đầu: "Ta chính là muốn cùng Giang gia các ngươi hợp tác, mở mấy trân đánh cuộc thôi!"

Giang Nguyệt Minh nháy mắt, nói Giang gia bọn họ còn chưa từng cùng người khác hợp tác qua đánh cuộc đâu? Vị đại tiểu thư này muốn chơi trò gì?

"Mở đánh cược gì?" Giang Nguyệt Bạch hỏi

"Dù sao là song doanh đánh cược là được!" Dạ Khinh Vũ không có nói rõ ràng: "Như vậy đi, Nguyệt Bạch công tử, ngươi nói đi chúng ta đánh cuộc gì, nếu ta thắng, nhưu vậy ta sẽ giải thích rõ ràng, nếu Nguyệt Bạch công tử thắng, ta sẽ không tìm đồng bọn hợp tác nữa!'

"Như thế cũng tốt!" Giang Nguyệt Bạch suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu đánh cuộc đã do ta quyết định, vậy thì không biết Dạ đại tiểu thư có tinh thông âm luật không?"

�������\8�'Jew

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro