Chương 16: Tin dữ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhìn hắn, ánh mắt nàng sắc lẹm, hắn nhìn chỗ chăn có phần nhô lên, hình như có điều gì đó không đúng, và hắn đã đoán ra được nàng dường như nàng đã biết hết mọi chuyện. Hắn chỉ chậm rãi nói:

"Hành thích thái tử có thể bị tru di cửu tộc đó. Nàng không sợ à?"

Lòng nàng giật thóp, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi ngồi dậy, trên tay nàng đang cầm con dao của Tần Dữ.

"Có phải tất cả chuyện này đều là kế hoạch của ngài không?"

"Phải thì đã sao không phải thì đã sao? Nàng thông minh như vậy nên nhận ra từ sớm rồi chứ."

"Tại sao? Tại sao ngài lại làm như vậy?" nàng nhíu mày

"Chỉ đơn giản thôi ta ghét hắn. Dựa vào đâu hắn đột nhiên xuất hiện, liền nhận được tất cả lời khen từ mọi người, nhận được tất cả tình yêu của nàng." hắn đứng dậy tiến lại gần nàng, ánh mắt dữ tợn nhìn nàng, nàng bất giác lùi về sau vài bước

"Phàm thứ gì là của mình, sẽ mãi mãi là của mình, còn cái gì không là của mình thì phải bằng mọi cách biến nó thành của mình. Nàng hiểu không?"

"Ngươi điên rồi. Ngươi đúng thật là hết thuốc chữa rồi." nàng hét lớn

Thời Lãng gào lên như một con thú dữ bị thương. Hình như trong mắt hắn ngập nỗi bi thương:

"Đúng ta điên rồi. Ta yêu nàng đến điên rồi, ta yêu nàng đến chết đi sống lại. Tại sao nàng không cảm nhận được? Tần Dữ có cái gì tốt hơn ta chứ." càng nói hắn càng tiến lại gần nàng, nàng sợ hãi lùi về sau 

"Ngươi đừng qua đây, nếu không ta sẽ chết cho người xem." nói rồi nàng đưa con dao kề lên cổ mình

Hắn chỉ cười nhạt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng:

"Chết? Nàng thử đi. Nếu nàng chết ta sẽ đem cả Diệp gia và Tần gia bồi táng cùng nàng. Nàng có tin không? Ta nói được nhất định làm được."

Nàng sợ hãi nhìn hắn buông lỏng con dao, hắn nhanh chóng hất con dao ra xa, nắm chặt lấy vai nàng kéo nàng lại gần, nàng càng vùng vẫy, hắn lại càng thô bạo siết lấy nàng.

"Ngài mau buông ta ra." hắn nắm chặt lấy nàng muốn nàng nhìn thẳng vào mắt hắn

"Nàng nhìn ta đây. Ta yêu nàng đến như vậy tại sao nàng lại không thể yêu ta. Ta có thể làm bất cừ điều gì vì nàng. Tại sao nàng cứ nhất thiết phải yêu tên Tần Dữ kia chứ, hắn hơn ta ở điểm nào. Hả?"

"Thứ ngài nói căn bản không phải tình yêu. Ngài chỉ đang ghen tị với những gì Tần Dữ có mà thôi, kể cả ta. Ngài biết không? Yêu là hạnh phúc! Vì yêu một người nên lúc nào cũng mong người ấy vui vẻ, bất kỳ điều gì cũng có thể làm vì người ấy. Mong muốn người ấy được hạnh phúc, mong muốn được nhìn thấy gương mặt tươi cười của người ấy, khi người ấy hạnh phúc thì mình cũng cảm thấy hạnh phúc." vừa nói nước mắt nàng vừa rơi

"Đó mới là tình yêu. Ngài căn bản không hiểu tình yêu là gì? Tình yêu của ngài chỉ khiến ta thống khổ, chỉ khiến ta ghê tởm, buồn nôn mà thôi." nghe những lời nàng nói hắn dần buông lỏng nàng ra, rồi dùng ánh mắt si tình có chút bi thương mà nhìn thẳng vào mắt nàng nói

"Ta không cần biết trước đây nàng yêu ai, ta cũng mặc kệ nàng có hận ta ra sao, đối với ta điều này không quan trọng, ta chỉ hi vọng nàng đến bên cạnh ta."

"Điều ta muốn thực sự không nhiều, chẳng cần nàng yêu ta đậm sâu, chỉ cần nàng mỗi ngày thích ta một chút, rồi từng ngày, từng tháng, từng năm, ta sẽ đợi nàng đến khi nào nàng thích ta dù chỉ một chút thôi có được không?" hắn nói tiếp

"Khiến ngài thất vọng rồi. Ta không thể." nàng lạnh lùng đáp

Hắn nhắm mắt thở dài, buông tay nàng ra:

"Đối với ta mà nói, có đợi được hay không không quan trọng nữa rồi. Chỉ cần có thể được nhìn thấy nàng, nghe tiếng nàng, được ở bên nàng, thì làm gì cũng không quan trọng."

"Ta buồn ngủ rồi mời thái tử về cho." nàng xoay người tiến lại giường nằm xuống quay lưng về phía hắn, hắn tiến lại gần

"Minh Nguyệt, nàng có tin hay không, từ ngày đầu tiên ta và nàng gặp nhau, đến hiện giờ ta đứng ở đây, mỗi giây mỗi khắc ta đều thật lòng. Ta yêu nàng cũng là thật không phải vì điều gì cả."

"Nành yêu cũng được, hận cũng được, thậm chí là bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được rồi."

Nàng không trả lời, chỉ lẳng lặng buông gối rồi trùm chăn nằm quay lưng lại với hắn

"Không còn sớm nữa, nàng mau nghỉ ngơi đi." nói rồi hắn rời đi

Ở bên ngoài hắn cố ý nói lớn cho nàng nghe:

"Các người canh cửa cho cẩn thận, không có lệnh của ta không ai được phép cho tiểu thư ra ngoài. Thánh thượng có chỉ ban hôn cho ta và tiểu thư, năm ngày sau lập tức thành hôn. Ai làm trái lập tức giết không tha."

Nàng bên trong nghe thấy những lời hắn nói, nước mắt cứ thế mà tuôn, nàng ôm chặt lấy túi thơm óa khóc nức nở.

Trên đường về cung, Thời Lãng nói với thị vệ bên cạnh

"Ngươi nhanh chóng tìm tung tích của Tần Dữ cho ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu thấy hắn còn sống lập tức giết không tha. Dù có lục tung cả thiên hạ này lên nhất định phải tìm thấy xác của hắn đem về đây cho ta."

"Đến Tần phủ, chuẩn bị chứng cứ chứng minh Tần gia muốn mưu phản. Lập tức bắt hết người Tần gia giam vào ngục đợi ngày xét xử."

"Thần biết rồi. Thần đi ngay." thị vệ bên cạnh cung kính đáp rồi rời đi ngay lập tức

"Tần Dữ à Tần Dữ là ngươi ép ta đi đến bước đường này. Người không thể trách ta được." ánh mắt hắn đầy oán hận

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, ánh mắt của nàng không còn dịu dàng nữa, không còn ngây thơ nữa, không còn trong sáng nữa. Ánh mắt của nàng đã học được cách biết hoài nghi, biết lạnh lùng, biết mưu sát. Ánh mắt của nàng hiểu được sự lạnh lẽ, hiểu được sự lừa dối và hiểu được sự bẩn thỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro