Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Gấu con, có thích con mèo này không?

- Thích lắm, Cún là tốt nhất

- Ngoan

.......

- Cô xứng với tôi sao? Cô có tư cách để so sánh với anh ấy sao

- Cún
.........

Mọi thứ tối đen, Trang Pháp nhìn thấy Diệp Lâm Anh, chị chỉ cách cô một bước, chỉ cần bước đến, nàng sẽ chạm được chị. Nhưng nàng không thể cử động, tại sao vậy? Tại sao đôi mắt của Diệp Lâm Anh lại lạnh nhạt như vậy?

- Cún, sao chị lại đi hướng đó? CÚN, em ở đây...em...ở...đây.

- Aaaa. - Trang Pháp choàng tỉnh khỏi cơn mơ, trán nàng đầy mồ hôi, đôi mắt đầy sợ hãi. Cơn ác mộng lại bao trùm lấy nàng.... lại một lần nữa...

----------------/----------------
- Trang Pháp, sao mà mắt lại đen thui như gấu trúc vậy hả? - Diệu Nhi xoa xoa hai má nàng

- Ngủ không ngon. - Trang Pháp hất tay Diệu Nhi ra, người này mỗi lần gặp nàng đều như vậy

- Nè, chị xuống sắc thì em sẽ đau lòng lắm đó. - Diệu Nhi giả vờ thương tâm xoa đầu nàng

- Hình như em có cuộc họp thì phải? - Trang Pháp chỉ chỉ đồng hồ

- A, trễ rồi. - Diệu Nhi ôm tập tài liệu chạy đi, còn không quên quay đầu nói với nàng - Trưa gặp nhau nha

Diệu Nhi đi rồi, Trang Pháp xoa xoa mi tâm, đêm qua sau khi tỉnh dậy, nàng không ngủ lại nữa. Tâm tình cứ trôi lơ lửng không cách nào gạt bỏ. Nực cười thật, tốn mất năm năm, chỉ vì một câu nói của Diệp Lâm Anh mà lại sụp đổ. Nàng không thể lại thua một lần nữa.

- Đau đầu sao? Tôi xoa giúp em

- A

Diệp Lâm Anh nhìn thấy Trang Pháp mệt mỏi dựa vào ghế, chị đến gần xem nàng thế nào. Bàn tay vừa đưa tới bị nàng hất ra làm chị không khỏi mất mát.

- Chị muốn làm gì? - Trang Pháp cảnh giác nhìn Diệp Lâm Anh

- Chị chỉ muốn giúp em. - Diệp Lâm Anh nhẹ giọng nói, giấu đi cảm giác chua xót trong lòng

- Không phiền chị. - Trang Pháp đi đến phòng làm việc, đóng cửa lại

Nàng dựa vào cửa, bàn tay nắm chặt ngực trái

[Sao lại đập nhanh như vậy? Đừng quên, người đó chính là con dao từng rọc nát mày]
-------------------------------/---------------------

Lan Ngọc nhận được tin nhắn của Trang Pháp, cô vừa bàn xong một kế hoạch hợp tác, định đến bệnh viện tìm nàng thì có một bóng dáng thân thuộc lọt vào mắt cô. Lan Ngọc nhíu mày, ngồi vào ghế lái, lấy điện thoại ra gọi đi

{Tú Quỳnh, em đang làm gì vậy?} - Lan Ngọc nhẹ giọng hỏi, đôi mắt vẫn dõi theo hai người đang ngồi đằng kia

{Em đương nhiên đang chết chìm trong công việc của chị để lại rồi} - Tú Quỳnh thoải mái nói, không phát giác có người đang nhìn mình

{Vậy à?} - Lan Ngọc thấp giọng nói, đôi mắt hơi tối lại

{Có chuyện gì sao?} - Tú Quỳnh nghe ra Lan Ngọc có gì đó không ổn

{Không có gì. Chỉ là muốn biết tiến trình công việc thôi} - Lan Ngọc lấy lại tinh thần, bịa đặt một cái cớ

{Vậy để tối em gửi mail cho chị. Em đang có việc gấp phải làm}

Tú Quỳnh nói xong liền cúp điện thoại, để xuống cạnh ly café. Lan Ngọc vẫn cầm điện thoại, trong phút chốc chợt có một cảm giác mất mát cùng khó chịu dâng lên. Từ trước đến nay, Tú Quỳnh chưa bao giờ chủ động cúp điện thoại của cô, cũng chưa bao giờ nói dối cô.

Lan Ngọc khởi động xe, đánh tay lái chạy đi, đôi mắt vẫn không tự chủ mà nhìn đến nụ cười của Tú Quỳnh. Cô ấy đang cười, nụ cười đã từng là của cô

---------------/----------------

- Ngoan xinh yêu, tối nay muốn ăn gì nào? - Lan Ngọc cưng chiều mặc áo khoát cho nàng

- Thịt nướng nhaaa. - Trang Pháp hai mắt sáng rỡ nhìn cô

- Được. - Lan Ngọc xoa đầu nàng, mở cửa cho nàng ngồi vào xe

- Lan Ngọc, em không sao chứ? - Trang Pháp nắm tay cô hỏi

- Không có gì. Sao vậy?

- Không. Nhìn em hình như đang bực bội gì đó

- À, chị đừng suy diễn nữa

Trang Pháp nhìn cô, rõ ràng tâm trạng không tốt mà còn giấu nàng. Nhưng chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô chứ?

Xe của Lan Ngọc rời đi. Đôi mắt dõi theo hai người mang đầy lửa giận. Một màn tình cảm ấm áp như vậy rơi vào mắt chị, cực kì chướng mắt

- Nè, nè. Người đó là gì của Katherine vậy? - y tá 1 nhiều chuyện hỏi

- Cô không biết sao? Còn là gì nữa, là người yêu đó. - y tá 2 thần bí nói

- Làm sao cô biết? - y tá 1 tò mò

- Nhìn là biết. Từ khi Katherine đến đây làm, cô gái đó ngày nào cũng đưa đón cô ấy. Tôi nhớ có một lần, Katherine có một cuộc họp đột xuất, dường như không kịp báo lại. Cô gái đó lúc đến không thấy cô ấy liền hỏi tôi, tôi nói cô ấy đang họp, có gì có thể nói với tôi. Cô ta lắc đầu, đi đến ghế đá ngồi chờ suốt 2 tiếng. Lúc Katherine ra, cô ấy không hề tức giận mà còn ôn nhu hỏi Katherine có mệt không? Còn choàng khăn choàng của mình cho cô ấy nữa. - y tá 2 ngưỡng mộ nói

- Không ngờ nha. Katherine diễm phúc thật đó. - y tá 1 cười lớn

Cả cuộc nói chuyện cứ vậy mà truyền vào tai Diệp Lâm Anh, trái tim luôn luôn tự tin của chị đã dần lung lay.

5 năm... liệu có quá muộn để kéo nàng trở về.

------Nhà Trang Pháp------

---Cạch---

Lan Ngọc đang ngồi trên sofa trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa. Cô không cần nhìn cũng biết người kia là ai.

- Chị định ở đây bao lâu? - Lan Ngọc lạnh giọng hỏi

- ... - Diệp Lâm Anh yên lặng không đáp

- Chị là đang muốn làm gì? Trang chị ấy đã không yêu chị nữa - Lan Ngọc không để ý Diệp Lâm Anh đi lướt qua mình mà tiếp tục nói

- ...

- Chị không nghĩ chúng tôi đang yêu nhau sao? Hơn nữa, còn tiến triển đến mức ngủ chung một giường.

BỐP...

Diệp Lâm Anh xoay người dùng hết sức lực của mình đấm vào mặt Lan Ngọc, đôi mắt lạnh đi

- Cô đang khích tôi? - Diệp Lâm Anh nhìn Lan Ngọc đang lấy tay ôm cái mũi đang chảy máu kia

- Thì sao? - Lan Ngọc cười nhạt quẹt máu ở mũi đi

- Cô đừng đắc ý. Chính tay tôi sẽ lại giành lấy Trang Pháp. - Diệp Lâm Anh nhếch mép nói

- Chị đừng tự cao quá. Trái tim của Trang sẽ không quay về bên chị đâu

- Tương lai không nói trước được

- Ngọc à, làm sao vậy? - Trang Pháp vừa tắm ra liền thấy hai người đứng đó, nàng nhìn đến bên mặt sưng đỏ của Lan Ngọc, liền hoảng hốt chạy đến

- Không có gì đâu. Đừng lo. - Lan Ngọc lắc đầu

- Diệp Lâm Anh, chị đừng quá đáng. - Trang Pháp che trước người Lan Ngọc - chị cho mình là ai mà có quyền làm vậy với em ấy hả?

- Tôi là chị em. Cũng là người của em. - Diệp Lâm Anh nhìn Trang Pháp đầy tức giận trừng mình, trái tim như bị bóp nghẹn

- Chị ... - Trang Pháp nghe Diệp Lâm Anh nói, nàng cười nhạt - Chị là đang muốn níu lại cái gì? Trái tim rách nát từng bị chị tổn thương hay là con người đầy dơ bẩn từng bị chị vứt bỏ?

- Trang, em... - Diệp Lâm Anh nhìn thái độ lạnh nhạt của nàng, trái tim càng co rút

- Tôi cảnh cáo chị, không được phép động đến người con gái của tôi nữa. - Trang Pháp lạnh lùng nói, nàng xoay người kéo tay Lan Ngọc đến bàn ăn. Lấy hòm thuốc trong tủ ra, nàng chăm chú bôi lên vết thương trên mặt cô, hoàn toàn không nhìn đến Diệp Lâm Anh ở bên kia

Diệp Lâm Anh nhìn Trang Pháp lo lắng cho Lan Ngọc, trong lòng đầy thống khổ. Trang Pháp ngày trước chưa từng nói chuyện với chị như vậy, bây giờ lại vì người khác mà mắng chị. Vậy ra, trước kia, nàng toàn phải chịu đựng những nỗi đau này sao? Diệp Lâm Anh, rốt cuộc mày đã làm Trang Pháp tuyệt vọng đến mức nào?.

Đôi tay nhỏ bé luôn vươn ra mỗi khi nhìn thấy tôi, nhưng tôi chưa bao giờ đáp lại em. Đôi mắt luôn dịu dàng dõi theo tôi, nhưng tôi chưa bao giờ để ý nó. Nỗi bi thương em luôn mang bên mình, tôi luôn xem nhẹ nó. Tình yêu em trao hết cho tôi, tôi đã dẫm đạp lên.

Nếu bây giờ, tôi vươn tay chạm đến em, em sẽ đồng ý chứ? Nếu bây giờ, tôi dõi theo em, em sẽ nhìn lại chứ? Nếu bây giờ, tôi muốn thay em gánh lấy những bi thương đó, em sẽ gật đầu chứ? Và nếu bây giờ, tôi trao em tấm chân tình của mình, em có tiếp nhận không.?

Bước qua hố sâu mới hiểu con đường đó là sai lầm, nhưng sai lầm thì sao, nàng chưa từng hối hận. Chỉ là, nàng sẽ không quay lại con đường đó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro