Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trang xinh yêu, em đến thăm chị này - Ngọc Huyền chạy đến ôm chặt Trang Pháp

- Ơ, Baby, sao em ở đây. - Trang Pháp ngạc nhiên

- Em đương nhiên là đến tìm chị. - Ngọc Huyền xoa đầu nàng, lia mắt qua chỗ ngồi bên cạnh - Nhìn cái gì?

- Chị Nga cũng ở đây phải không? - Diệp Lâm Anh lười tranh cãi với Ngọc Huyền, nhìn xung quanh rồi hỏi

- Không biết. Muốn thì tự đi mà tìm. - Ngọc Huyền nhếch mép nói, kéo Trang Pháp đến băng ghế ngoài vườn nói chuyện

- Baby, sao em không đến nhà đợi chị? - Trang Pháp thoải mái dựa lưng vào ghế

- Chị với Lan Ngọc đều không ở đó, kêu em ở đó nói chuyện với ai, Chị Nga à. - Ngọc Huyền bĩu môi

- Em thật là... - Trang Pháp rất thích tính trẻ con của Ngọc Huyền - Mau khai thật đi, em đến đây làm gì?

- Em lo cho chị nên mới đến. Chị và Diệp Lâm Anh ... - Ngọc Huyền bỏ lửng câu nói

- Chị và chị ta chẳng là gì cả. Chị sẽ không quay lại đâu. - Trang Pháp lắc đầu

- Trang à, chị đừng miễn cưỡng... - nhìn Trang Pháp kiên quyết như vậy, cô không biết nên khuyên giải thế nào

- Baby à, chị chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình. Năm năm qua, chị mới phát hiện, không có chị ta bên cạnh, chị vẫn sống rất tốt. - Trang Pháp cụp mắt, tay đưa lên ngực trái - Từ ngày chị ta xuất hiện lần nữa, chị đã tự nhủ phải cứng rắn, không thể để như vậy nữa. Chị tự nói với mình, chị không yêu chị ta nữa rồi... nhưng là... chị biết... chị chỉ sợ mà thôi.

- Trang... - Ngọc Huyền nhìn nàng, biết sự ám ảnh mà Diệp Lâm Anh gây cho nàng không phải nhỏ. Ngọc Huyền không muốn cô buồn liền đổi chủ đề - Em còn vì Tú Quỳnh mà đến đây

- Tú Quỳnh? - Trang Pháp khó hiểu hỏi

- Chị không biết à. Con bé đó đang ở đây. - Ngọc Huyền tròn mắt nhìn Trang Pháp, Tú Quỳnh không đi tìm nàng sao?

- Không. Gần đây chị không có liên lạc với em ấy

- Bố mẹ Quỳnh ép em ấy kết hôn, nhưng em ấy không chịu, liền bỏ đi nước ngoài một mình. Em còn nghĩ con bé đó đến tìm chị.

- Chị không gặp em ấy. Không biết Lan Ngọc... - Trang Pháp lấy điện thoại định gọi cho Lan Ngọc

- Chị, đừng nói với Lan Ngọc. - Ngọc Huyền ngăn nàng lại

- Tại sao vậy?

- Khoảng thời gian đi du học lần trước, Tú Quỳnh đã tập thành tính tự lập. Dù có chuyện gì xảy ra, em ấy vẫn muốn tự mình giải quyết, không muốn nhờ vả ai..." - Ngọc Huyền ngừng một chút - "... nhất là người em ấy yêu, Lan Ngọc.

- Tú Quỳnh, em ấy... - Trang Pháp cụp mắt, trong lòng dâng lên một tia áy náy

- Trang Pháp, chị không sao chứ? - Ngọc Huyền thấy Trang Pháp đột nhiên im lặng liền lo lắng

- Không sao. - Trang Pháp thu lại vẻ thất thần

Hai người vui vẻ trò chuyện mà không chú ý phía xa có hai cặp mắt đang dõi theo mình

- Thế nào rồi? - Quỳnh Nga vỗ vai Diệp Lâm Anh

- Em ấy hình như rất ghét em. - Diệp Lâm Anh cười khổ

- Hình như? Cái gì mà hình như? Rõ ràng là rất ghét em. - Quỳnh Nga khinh bỉ nhìn Diệp Lâm Anh

Diệp Lâm Anh quay sang trừng với Quỳnh Nga

- Em không tự tin? - Quỳnh Nga hiểu ra gì đó

- Chị nói xem... - Diệp Lâm Anh cụp mắt, giọng nhỏ dần - ... nếu em ấy yêu Lan Ngọc thì sao?

- Em sẽ từ bỏ? - Quỳnh Nga không trả lời mà hỏi ngược lại

Diệp Lâm Anh chỉ biết im lặng. 5 năm không có nàng, chị mới hiểu được sự thống khổ, sự dằn vặt, còn có sự nhớ nhung, buông tay nàng nói dễ hơn làm.

------------/----------------

- Trang iu, hôm nào em lại sang đây thăm chị. - Ngọc Huyền luyến tiếc nắm tay nàng

- Em bé bảo trọng đó

Tiễn Ngọc Huyền đi, Trang Pháp xoay người thì nhìn thấy Diệp Lâm Anh, nàng đi lướt qua chị thì bị một lực đạo nắm tay lại

- Chị ... - Trang Pháp định mắng Diệp Lâm Anh nhưng vừa chạm đến đôi mắt của chị, những lời nàng định nói đều trôi ngược lại

- Trang Pháp, cho chị một cơ hội được không? Cho chị một tháng, chỉ một tháng thôi được không? Nếu một tháng vẫn không thể lung lay được em, chị sẽ đồng ý với em, bước ra khỏi cuộc đời em

Trang Pháp không nói gì, nàng giằng mạnh tay ra khỏi tay chị, quay người đi

- Trang à, 3 hôm nữa khóa nghiên cứu kết thúc, chị sẽ về nước. Hôm đó, hãy cho chị câu trả lời. - Diệp Lâm Anh cũng không kéo nàng lại, chỉ nói vừa đủ nghe rồi rời đi

--------------/---------------

Hôm nay Lan Ngọc không đón nàng, Trang Pháp đành ngồi taxi về nhà. Lúc về nhà, nàng thấy Diệp Lâm Anh đang làm đồ ăn trong bếp, nàng đi thẳng lên phòng

Ngồi trên giường, trái tim không tự chủ đập loạn, từng câu Diệp Lâm Anh nói lúc chiều làm nàng khó chịu trong lòng. Một Diệp Lâm Anh luôn cao ngạo, luôn không để ý đến nàng hết lần này đến lần khác, bây giờ lại xuống giọng với nàng như vậy, là chị đang thay đổi hay chỉ là đánh lừa nàng

Cốc...cốc....

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của nàng

- Gấu ơi, ra ăn cơm đi em. - Diệp Lâm Anh nhẹ giọng nói với nàng

- ...

- Chị không làm gì em cả. Chỉ là muốn ăn cùng em bữa cơm thôi. Không được sao. Ba ngày nữa chị phải về nước rồi. - Diệp Lâm Anh vẫn nhẹ giọng với nàng nhưng trong đó phảng phất tia bi thương

- Tôi sẽ xuống ngay. - Trang Pháp nói vọng ra, nàng tự mắng mình không có tiền đồ, dễ mềm lòng với chị như vậy

-------------/-------------
- Gấu con, chị nghe mẹ nói em thích món này. Em ăn thử đi. - Diệp Lâm Anh gắp đồ ăn vào chén cho nàng

- Chị hôm nay biết nấu ăn à? - Trang Pháp tò mò vì trước đây chị biết nấu ăn nhưng chị rất ít khi đụng tay đến,thậm chí còn ghét nấu ăn, mà lời vừa ra miệng nàng liền muốn đánh chết mình, chuyện của Diệp Lâm Anh thì liên quan gì nàng

- Ừ, biết một chút. Thời gian gần đây rãnh rỗi nên học một vài món. - PH cười nhìn nàng

- Ừm. - Trang Pháp hơi ngượng nên cúi mặt xuống

Cả buổi ăn Trang Pháp rất im lặng, còn Diệp Lâm Anh thi thoảng lại gắp đồ ăn vào chén nàng, bảo nàng nếm thử.

Có lẽ do không thoải mái khi ở riêng cùng Diệp Lâm Anh, không quen với một Diệp Lâm Anh ấm áp như vậy, Trang Pháp mới không để ý món ăn trên bàn đều là món nàng thích. 5 năm nàng rời đi, Diệp Lâm Anh dùng 5 năm đó để tìm hiểu kĩ hơn về nàng, chỉ là chị chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội nấu cho nàng ăn.

Diệp Lâm Anh nhìn Trang Pháp, phải chăng nàng đã vơi đi chán ghét với chị, phải chăng nàng sẽ cho chị cơ hội?

-------------/---------------

Ăn xong, Trang Pháp chạy về phòng, nàng chợt cảm thấy rất ngột ngạt, 1 Diệp Lâm Anh như vậy làm nàng sợ, rất sợ.

- Lan Ngọc, em... - Trang Pháp vừa định đóng cửa phòng thì nhìn thấy Lan Ngọc một thân đầy bùn đen, nhếch nhác đến đáng sợ

- Không có gì. - giọng Lan Ngọc có chút bực bội

- Rốt cuộc ai chọc ghẹo em vậy? Với lại, chị nhớ áo sơ mi sáng nay em mặc là màu trắng. - Trang Pháp chọt chọt cánh tay của cô

- Em đi tắm. - Lan Ngọc không trả lời Trang Pháp mà đi về phòng cô

Lúc Lan Ngọc đi ngang qua, Trang Pháp nghe cô lẩm bẩm gì đó

- Tú Quỳnh. Em biết tay tôi.

[Lẽ nào liên quan đến Tú Quỳnh. Lan Ngọc gặp em ấy rồi sao?] - Trang Pháp tò mò nhìn bóng lưng Lan Ngọc

- Gấu con - Diệp Lâm Anh không biết từ bao giờ đã đứng kế bên nàng - Cho em này

Trang Pháp nhíu mày nhìn vật trong tay chị, là một túi nhỏ thoang thoảng mùi thơm

- Chị nghe nói em hay mất ngủ. Thứ này có thể giúp em dễ ngủ hơn. - Diệp Lâm Anh ôn nhu đặt vào tay nàng - Đừng từ chối.Chị sẽ rất buồn

Trang Pháp chưa kịp nói gì thì Diệp Lâm Anh đã bỏ đi, nàng nhìn chị rồi lại nhìn vật trong tay

Diệp Lâm Anh, nếu là trước đây, em sẽ rất hạnh phúc khi nhận nó, nhưng bây giờ, nhận nó thì có ích gì.

-----------------/-----------------

Ba ngày cuối cùng Diệp Lâm Anh ở lại Pháp, Trang Pháp cùng chị gần như hòa thuận. Lan Ngọc thì không biết vì lý do gì mà thường xuyên vắng nhà nên cả căn nhà chỉ có nàng cùng chị

Diệp Lâm Anh vẫn nấu ăn cho nàng, rất cưng chiều nàng, còn có không làm gì quá phận với nàng, trái tim của Trang Pháp gần như bị xoáy vào sự dịu dàng của chị.

- Gấu con, ngày mai chị đi rồi. - Diệp Lâm Anh đứng ở cửa, nói vọng vào

- ... - Trang Pháp đứng ở sau cánh cửa, trái tim không tự giác nhói lên

- Chị chờ câu trả lời của em. Ngủ ngon. - Diệp Lâm Anh thì thầm nói vào cửa, hôn phớt lên cánh cửa hệt như đang hôn nàng

Trang Pháp dường như cảm nhận được nụ hôn đó của chị, trái tim đập nhanh hơn lúc nãy

Ngay thời khắc này, nàng rất muốn níu chị lại, rất muốn nói cho chị biết, nàng lưu luyến mấy ngày qua, lưu luyến sự ôn nhu của chị, nhưng nàng vẫn không thể làm vậy, ngồi bệt xuống đất, nước mắt thi nhau chảy ra, trái tim 5 năm đóng kín chỉ vì 3 ngày mà bị chị mở ra, thật không công bằng chút nào.

----------------/--------------

Sáng hôm sau, Diệp Lâm Anh xách vali ra ngoài, khi đi ngang phòng nàng, chị khựng lại một chút rồi mới đi tiếp.

Chọn lựa hay không, nhắm mắt lại, nàng chỉ có một mình. Cho chị một cơ hội, có phải cũng là cho nàng hay không? Hay chỉ là một lần nữa cho chị cơ hội dẫm đạp nàng. Có những việc, tại sao phải phức tạp như vậy, kết thúc vào năm năm trước, tất cả chỉ là quá khứ, nhưng nàng lại lưỡng lự. Là do nàng không đủ mạnh mẽ hay thực chất nàng chưa từng quên được chị.

Trang Pháp lăn qua lăn lại trên giường, nàng nhìn vào cánh cửa tủ đóng chặt. Bên trong, là chiếc hộp chứa quá khứ nàng từng trân trọng nhất, nhưng bây giờ, nó chỉ là nỗi sợ hãi của nàng

---------------/----------------

{Chuyến bay của quý khách từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh,xin quý khách vui lòng.....}

Diệp Lâm Anh nhìn vào cánh cửa đằng xa, bóng dáng nhỏ mà chị trông chờ vẫn chưa xuất hiện.

- Bác sĩ Diệp, đi thôi. - trợ lí gọi chị vào cửa

Nàng không đến, cũng không xuất hiện, đây chính là câu trả lời của nàng. Diệp Lâm Anh cười không nổi, trái tim nặng nề đè ép chị.

Lần thứ hai Diệp Lâm Anh cảm nhận được sự thất vọng cùng thống khổ, lần thứ nhất là vì nàng vào năm năm trước khi nàng bỏ chị đi, lần thứ hai cũng vẫn là vì nàng vào năm năm sau khi nàng một lần nữa từ bỏ chị, nhưng chị có tư cách thất vọng sao? Chính chị đã đẩy nàng đi mà.

Diệp Lâm Anh xoay người, bóng dáng cao gầy lẫn vào trong đám đông. Vẻ cao ngạo vẫn không mất đi, chỉ là đôi mắt thoảng qua tia bi thương cùng vô hồn.

Nếu Diệp Lâm Anh nhìn kĩ một chút, ở phía xa, bóng dáng chị mong chờ đang đứng ở đó. Nếu Trang Pháp can đảm hơn một chút, nàng đã bước về phía chị

Nhưng, tất cả chỉ là "Nếu". Nước mắt của nàng lại rơi, đôi môi mỉm cười mấp máy dõi theo bóng lưng cô độc kia.

- Cún, tạm biệt

Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, em không xuất hiện, chị cũng không chờ đợi, con đường của hai chúng ta ngay từ đầu đã không cùng hướng.

Chị từng là hồi ức đẹp nhất của em nhưng chị cũng là chiếc hộp bị em cất sâu vào tủ, chiếc hộp mà em không dám mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro