Chỉ vì em quá yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6: KẺ ĐÁNG GHÉT

6h ….am.

S lang thang trên con đường quen thuộc, hôm nay bầu trời

trong xanh, cao ngất k gợn một chút mây. Thật đẹp.

-Hôm nay trời đẹp thật anh nhỉ?...nó khiến tâm trạng em

cảm thấy thoải mái hơn nhìu. 

Cô bé đặt từng bước chân thong thả,một vài cánh hoa bằng

lăng tím rơi nhẹ trong gió. Đôi bàn tay vẫn nắm chặt, S cúi

đầu bước đi, những giọt lệ lại chực rơi….những kí ức ùa về..

Bỗng có 1 cậu thanh niên đi qua, vô tình va nhẹ vào vai cô

bé, ( lúc ý cậu bạn kia cũng cúi đầu đi, may mà k đi chính

diện. hjhj)

S nghiêng mình sang 1 bên, nhưng rồi lại đi tiếp, chỉ ngoái

đầu lại ns 1 lời xin lỗi nho nhỏ đủ để cậu bạn nghe

thấy.Cùng luc đó cậu nhoc cũng quay đầu lại ns lời xl, bắt

gặp đc vẻ đẹp của S lúc đó, từng cơn gió nhẹ thổi qua làn

tóc mềm,che đi 1 phần khuôn mặt cô bé. Vẫn cái ánh mắt

vô hồn ấy nhưng lại xinh đẹp một cách cuốn hút.

S lặng lẽ đi tiếp, k hề để ý đến lời xl đó.

Về đến cổng nhà S ms nhận ra rằng có người đang đứng

phía sau mình.

S quay đầu lại, là 1 cậu thanh niên. S k ns j, toan định bước

tiếp vào nhà thì cậu nhóc lên tiếng.

-Bạn…..bạn …. Mình làm phiền bạn 1 lát đc k? cậu nhoc ns

vs giọng ái ngại.

-có chuyện j sao? S lạnh giọng hỏi,

-Um… uk…. Thực ra là….…mình đang rất đói…. Thế nên…. 

S hủi ra ý định cậu ta mún ns.

-đợi tôi 1 lát, tôi sẽ mang cho bạn ít bánh. 

-K phải là bạn định để tôi ăn ở ngoài đường đấy chứ??? 

-vậy thì…

Sau một lát suy nghĩ S quyết định cho cậu ta vào nhà dùng

bữa.

-Bạn ngồi ở phòng khách tôi sẽ mang ra. S vẫn dùng cái

giọng lạnh nhạt đó.

-Đã thế thì bạn làm cho tôi bát mì đi!? Dù sao bạn cũng k

phải làm j mà.hjhj.

S đưa đôi mắt vô cảm nhìn cậu nhóc.

-nếu bạn k muốn ăn thì mời bạn ra khỏi nhà tôi. Nếu muốn

ăn thì đừng có mà cả.

-Người đâu mà khô khan quá vậy. lại là kon gái nữa chứ.

Cậu nhóc lủng bủng trong miêng. Rĩ nhiên là S k nghe thấy.

-vậy bạn có muốn ăn k??

-Có! Từ hôm qua đến giờ mình chưa đc miếng j vào bụng

cả.

S đi vào trong bếp, 1 lát sau cô bé mang ra 1 tô mì to đùng.

(chắc tại lòng thương ng của cô bé )

-Bạn ăn nhanh rùi ra về đi! Tôi k muốn người khác nhìn

thấy lại hiểu lầm.

cậu nhóc nở 1 nụ cười tươi rói.

-thank U! very much!

S k ns j, chỉ ngồi ở ghế đối diện đưa măt nhìn ra ngoài.

Cậu nhoc vừa ăn vừa nhìn S 1 cách chăm chú. Dường như

cậu nhoc phát hiện đc điều j đó từ ánh mắt của S.

-bạn ăn xong chưa? Nếu xong thì bạn đi đc rùi.

-sao bạn cứ đuổi tôi như đuổi ng bị mắc bệnh truyền nhiễm

vậy hả? k lẽ nhìn tôi khó ưa đến vậy sao?(hjhj thưc ra là

cậu nhóc rất đẹp trai đấy)

-tôi đâu ns bạn khó ưa lúc nào. Là tự bạn ns thôi.

-hjhj vậy cho tôi ở nhờ nhà bạn 1hôm na! tôi hết chỗ để đi

rồi, tôi cũng k có nhà để về. 

-Đừng ns nhiều nữa, bạn đi đi, tôi k thich ng lạ ở nhà mình.

-vậy sao??... bạn nhẫn tâm thật đấy….vậy tối nay tôi đành

ngủ ở ghế đá vậy!!

Cậu nhóc lững thững bước đi, đôi tai thì dỏng lên nghe xem

S có ns j k.

-trời ơi! Mình đã đi ra gần đến cổng rùi mà k thấy có p/ư j

thế này. Tình hình này là mình phải ngủ ghế đá thật

rùi!Huhu.

Nhưng rồi S cất tiếng gọi.

-đứng lại đi, trời cũng k còn sớm nữa, ngủ ngoài trời hay bị

cảm lắm. 

Cậu nhóc hớn hở quay lại cười toe tóe.

-hjhj vậy mình sẽ ngủ ở đâu vậy.

-ghế sofa. S vẫn dùng cái thái độ ấy,k chút thay đổi.

-sao lại vậy? cậu nhoc tròn mắt nhìn S hỏi.

Nhà bạn rộng thênh thang thế này mà bạn lại bắt tôi nằm ở

ghê sofa sao?????

-đừng ns nhiều. nếu k bạn sẽ đc ngủ ngoài hè.

-thôi đc rồi k ns nữa. người đâu mà kì quá vậy, con gái j

mà…….

-bây giờ tôi đag mệt nên sẽ lên phòng, bạn ở dưới này đừng

có làm ồn, cũng đừng nghĩ tới việc lấy đi thứ j. xung quanh

cái ngôi nhà này đâu đâu cũng gắn camera đấy.

S lặng lẽ bươc lên phòng, bỏ lại mình cậu nhóc vs vô vàn

những thắc mắc trong đầu.

-cái cô bé này đúng là ấn tượng thật. lần đầu tiên mình gặp

1 ng con gái cá tính và có sức hút kì lạ như vậy. băng mọi

cách tôi sẽ tìm đc con ng thật của cô. Nếu ngay cả điều đó

tôi cũng k làm đc thì tôi k còn là HOÀNG NHẬT MINH.

9h pm……

-nhà này cũng khá đẹp đấy nhỉ, vừa có đôi chút cổ điển,

nhưng vẫn toát lên sự hiện đại và tao nhã. Mà ba mẹ cô ta

đâu nhỉ?? 

-ngôi nhà này lạnh lẽo quá mất thôi. Nhưng nhắm mắt lại,

tĩnh tâm thì lại thấy cái j đó rất lạ, một cái j đó rất khó diễn

tả. 

-Trời ơi! Hay là nhà này có ma….AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.

Cậu nhóc vật lộn vs một mớ câu hỏi trog đầu. và càng lúc

càng cảm thầy thú vị. 

-ủa ! sao cô ta có thể ngồi trên phòng suốt 3 tiếng đồng hồ

đc nhỉ!???

k lẽ nào lại ngủ rồi. 

-Trời ơi! Hay là cô ta đã hóa thành ma cà rồng rùi bay đi

chơi rùi. UI tóc gáy mình dựng cả lên rùi.

-Mình phải lên xem cô ta thế nào ms đc, tò mò quá.

Cậu nhóc rón rén bước lên cầu thang, tiến sát lại phía cửa

phòng S. cậu nhóc ghé sát tai vào cánh cửa.

-ui sao yên tĩnh thế nhỉ??? Cô ta đang làm cái trò j trong đó

nhỉ??

Sặc!… là tiếng khóc sao. Sao cô ta lại khóc nhỉ?? 

-k lẽ nào lại là tại mình đc!??? K thể nào, mình đâu có ns

hay làm điều j quá đáng đâu!???

Cậu nhóc toan định gọi cửa nhưng lại thui, rùi nhẹ nhàng đi

xuống.

-Thật là khó hủi. Ngủ thui, muộn qua

rùi...................................

------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro