CHỈ VÌ EM QUÁ YÊU ANH - KIM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           CHỈ VÌ EM QUÁ YÊU ANH

                     Tác giả: KIM

CHƯƠNG 1: CÓ PHẢI LÀ MƠ

6h 30….am.

-Sam….Sam….ơi!

Là tiếng của một cậu thanh niên. Cậu nhóc mặc một chiếc áo trắng cùng chiếc quần jean đen đóng thùng. Nhóc đó sở hữu một làn da trắng hồng mà biết bao cô gái phải ao ước, một đôi mắt biết nói.

Không thấy ai trả lời, cậu nhóc tiến thẳng vào trong và gọi lớn.

-Sam ! Bạn có trong đó không???

Vẫn không thấy có tín hiệu….

Cậu nhóc vội vàng ẩn cửa nhà chạy thẳng lên tầng hai mở của thật mạnh rồi lao vào, khuông mặt toát lên một vẻ lo lắng tột độ.

-bạn không sao chứ??? Cậu nhóc căng tròn đôi mắt nhìn mọi thứ trong phòng.

-trời ơi! Bạn làm mình lo quá.

-là kjll sao?? Hihi mình xin lỗi nhé!

Sam lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn nhắm chặt, lấy tay gãi đầu.

-bạn có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn nằm trên đó?

Cậu nhóc nói với vẻ mặt đăm chiêu.

Cùng lúc đó 7 chiếc chuông báo thức đồng thanh vang lên khiến San giật bắn người. Cậu nhóc đứng bên cạnh cười phá lên khiến Sam ngại đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống.

-bạn thấy chưa, ngay cả mấy chiếc đồng hồ cũng phải phát cáu mà kêu lên đó, nhanh lên nếu không chúng ta sẽ muộn học đấy.

Cậu nhóc thấy S ngại nên càng châm chọc thêm.

-mình biết rồi, bạn đừng có chọc mình nữa.

S đứng phắt dậy phi thẳng vào nhà vệ sinh. Cậu nhóc nở một nụ cười đắc ý.

Kjll đưa đôi mắt nhìn mọi vật trong phòng một cách thích thú.

5 phút sau, mọi hoạt động vệ sinh có nhân của S đã xong, đầu tóc gọn gàng.

-chúng ta đi thôi kjll. S nói mà không hề để ý đến thái độ của kjll

-bộ bạn định mặc cả bộ pirama này để đến trường à?

Một lần nữa quả gấc chín mọng lại hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu của S. Nhanh như cắt, S vội vàng lấy bộ váy đồng phục lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Trong lúc chờ đợi, kjll thả mình trên chiếc ghế mây bên cạnh cửa sổ, hướng đôi mắt thiên thần nhìn cảnh vật yên bình xung quanh. S nhẹ nhàng bước ra, thấy kjll đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. S bỗng nảy ra ý nghĩ trả thù kjll vì cái tội làm cho mấy quả gấc cứ bám riết lấy khuôn mặt mình.

Từng bước chân nhẹ nhàng tiến lại phía cậu nhóc

-“ he he lần này thì mình sẽ chuyển quả gấc đáng ghét đó sang bạn” S cười một cách gian sảo.

-Đúng là phòng con gái có khác!

S đang hí hửng trước kế hoạch trả thù hoàn hảo của mình thì chính cô bé lại phải nhận lại điều đó khi giọng nói của kjll bỗng vang lên. S nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. ( may mắn lúc đó cậu nhóc vẫn đang nhìn ra cửa sổ nếu không cô bé đã chạy ngay vào nhà vệ sinh mà ngồi khóc rồi. vì ngại quá đó mà hi hi)

-thì …. Thì mình vốn dĩ là con gái mà!

-Mà sao phòng bạn lại nhiều gấu bông vậy ? ngoài hai con thỏ mà mình tặng ra, những con khác là ai tặng vậy? đừng nói với mình là bạn trai cũ nhé!

Kjll hỏi bằng giọng bình thản và đôi mắt tinh nghịch. S chau đôi lông mày, phụng má, hai tay chống vào hông tỏ vẻ bất bình.

-Sao bạn lại hỏi mình như vậy, bạn thừa biết trước khi yêu bạn mình không hề có ai trước đó mà! Còn những con gấu kia……….

Khuôn mặt S thoáng chút buồn.

-……..là do ba mình tặng vào mỗi dịp sinh nhật đến, cả những chiếc đồng hồ kia là do mẹ mình tặng. Tuy có những chiếc đã bị hỏng nhưng mình không hề vứt nó đi mà đem cất vào tủ kính.

Kjll biết mình đã chạm vào nỗi đau của cô bé nên cậu nhóc đánh trống lảng.

-Thứ gì cũng thấy mầu trắng và mầu hồng, như phòng công chúa ý nhỉ!

S nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đáp lại thẳng thừng

-phòng của bạn cũng đâu khác gì, toàn màu ghi và màu đen. Mà mình cũng là một công chúa mà, công chúa của hoàng tử kjll

S nói một cách hồn nhiên, đôi mắt ánh lên một niềm ao ước.

-Sắp muộn học rồi hoàng tử kjll!

S đeo chiếc cặp thân quen lên vai rồi nắm lấy tay cậu nhóc kéo đi học.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, không khí trong lành thật thoải mái. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua từng kẽ lá, con đường nhỏ rợp bóng bằng lăng, thoang thoảng chút hương thơm của những khóm hoa nhài mọc ở ven bờ sông chạy dọc theo con đường nhỏ dẫn ra con đường quốc lộ ồn ào, náo nhiệt.

Trên con đường, có một đôi bạn nhỏ tay trong tay bước đi chậm dãi

-kjll này! Hôm nay bạn muốn nghe mình hát bài gì??

-Nguyễn y vân! Hihi.

-cuộc sống quanh ta có biết bao điều tuyệt diệu, hãy cứ yêu đi cho cuộc sống luôn tràn ngập sắc hồng………………và em sẽ mãi yêu anh, mãi mãi yêu anh không bao giờ đổi thay.

Tiếng hát trong trẻo, cao vút của Sam bao chùm cả không gian thanh bình của một buổi sáng sớm.

Cô bé đang sống trong một tình yêu đẹp như trong chuyện cổ tích có thật. Bây giờ trong mắt cô bé mọi thứ đều tràn ngập sắc hồng. Màu hồng ấy đã bao chùm cả không gian, nơi con đừng rợp bóng bằng lăng tím. Màu hồng và màu tím luôn là màu chủ đạo của tình yêu và cũng là của cô bé “bây giờ”

-kjll này! Chúng ta đã cùng nhau nắm tay bước đi trên con đường này bao lâu rồi nhỉ? Và bài hát đó mình đã hát cho bạn nghe bao nhiêu lần rồi.???

-À….để mình nghĩ xem nào…! Ngày mai trôi qua là được tròn 2 năm. Mà sao ngày nào bạn cũng hỏi mình câu đó vậy??

Sau 1 phút im lặng S trả lời.

-Vì với mình bạn là tất cả, bạn là hạnh phúc của cuộc đời mình, không có bạn mình sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế nên mình không muốn bỏ qua bất cứ một khoảng thời gian hạnh phúc nào khi ở bên cạnh bạn. Có nhiều khi bước cùng bạn trên con đường này mình đã mơ về một ngày không xa bạn sẽ nắm tay mình bước đi nhưng khi đó mình sẽ mặc một bộ váy cưới mầu trắng tinh khôi chứ không phải là bộ đồng phục này.

Kjll đứng khự lại, không nói gì, đưa tay siết chặt lấy đôi vai nhỏ bé của S và nhìn thẳng vào mắt cô bé.

-thật sự bạn đã nghĩ như vậy sao?? Mình sẽ mãi bên cạnh bạn, mình sẽ làm được điều đó. Trong đôi mắt kjll ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả.

Bỗng cậu nhóc ôm chầm lấy S. Còn cô bé thì đứng ngây ra trước hành động của kỳ quoặc của kjll.

-mình không thở được, sắp chết ngạt rồi. Cô bé chau đôi mày tỏ ý khó chịu.

-mình buông ra rồi, đừng cau có cái mặt lại như vậy, đáng yêu quá đi mất.

-mà S này! Mình có chuyện này rất quan trọng mà quên chưa hỏi bạn!

Cậu nhóc nói với giọng khá nghiêm trọng khiến S bỗng trốc cảm thất lo lắng.

-chuyện gì vậy nói mau đi!

-sao ban không gọi mình là anh mà cứ gọi là bạn hoài vậy?

-không thích. Một câu trả lời ngắn gọn mà xúc tich.

-Bạn lại bắt đầu dở cái thói ngang ngạnh ra rồi đấy, bạn sẽ biêt mình sử lí bạn như thế nào.

-Tại sao chứ?? Mình và bạn bằng tuổi mà, 

-Thôi mà ! coi như mình năn nỉ bạn mà, hãy gọi điiiiiii! 1 lần cũng được.

-NEVER!!!

Cô bé bươc thật nhanh về phía trước khuôn mặt nghiêm nghị thoáng chút vui.

-Sam! Đợi mình ! sao bạn đi nhanh vậy. 

Kjll chạy thật nhanh đến chỗ Sam, câm tay cô bé và bắt đầu chiến dịch đột kích.

-Thôi mà! Đừng giận minh na! mình xin lỗi mà, tha thứ cho mình 1 lần này thôi, mình hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, tha thứ đi mà,

Sam không hề có bất kỳ phản ứng nào vẫn tiêp tục bước đi ( hjhj thưc ra là không giận nhưng giả bộ vậy thôi)

-tha thứ cho mình đi!

cậu nhóc vừa đi lùi trước mặt Sam vừa đưa một tờ giấy trước mặt 

-mình viết cả bản tường trình và xin lỗi rồi nè, đừng giận mình nữa nhé.( không phải là cậu nhóc vừa đi đường vừa viết đâu mà là viêt sẵn từ nhà rồi hjhj khôn nhỉ)

Cổng trường học!

- thôi mà! Thiên thần của mình sao hôm nay xinh quá vậy nhỉ !

-mình vốn xinh đep từ nhỏ rồi nên không cần phải khen đâu. Nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn đã khen ngợi. Lúc đó Sam mới dám cười môt cách tươi tắn nhất.

Mỗi khi như vây cậu nhóc chỉ cần mở tuyệt chiêu này là mọi chuyện đều được giải quyết một cách êm xuôi.

-thiên thần xinh đẹp này! Mình có chuyện này thật sự rất rất quan trọng muốn nói với bạn nhưng ở đây đông người quá mình nói sợ họ nghe thấy mất, bạn tiến lại gân đây mình nói nhỏ một chút.

Sam bước lại gần vói một ánh mắt tò mò. Chưa nghe được câu gì thì một cái kiss vào má đã làm cho Sam đứng phỗng da, khuôn mặt thì bắt đầu chuyển đỏ.

" Trời ơi! sao mày cứ đi theo tao mãi vậy?? tránh xa tao ra, mày chín sắp rụng rồi kìa! Đồ quả gấc chín xui xẻo!! từ giờ tao sẽ không thèm ăn gấc nữa! hic hic sao màu của mày lại tỉ lệ nghịch với mày thế hả??. " 

Kjll cười một cách hứng thú, lấy tay xoa đầu Sam khiên cho cô bé càng ngây ra. Tất cả các con mắt đều đổ rồn vào họ.

Cậu nhóc đi thẳng vào sân trường bỏ lại Sam với một mớ những dấu hỏi hiện ra??????????????????????????????????????????

Phải mất 5 phút sau khi tiếng trống vang lên mới đưa tâm hồn Sam đang bị treo ngược trên cành cây trở về vị trí.

Lạ thay, buổi học hôm nay Sam hiểu tất cả những lời giảng của thầy cô giáo

Nói như vây không phải là ngày thường Sam không hiểu bài đâu nhé. Sam là một hoc sinh ưu tú của đấy. hjhj hôm nay hiểu từng chân tơ kẽ tóc của bài giảng.

Một ngày đep trời trôi qua thật nhanh. Sam và kjll lại cùng nhau bước trên con đường quen thuộc trở về nhà.

Đêm nay Sam có một giấc ngủ thât là ngon. Cảm giác như ngày mai thức dậy có thể dỡ bỏ được tất cả mệt mỏi và bực dọc trong người bấy lâu nay vậy.

CHƯƠNG 2: HẠNH PHÚC MONG MANH.

7:00 am…..!

-Sao hôm nay kjll đến muộn quá vậy!? đợi hoài mà không thấy, bạn mà để mình bắt được thì bạn chết với mình. 

Sam lủng bủng trong miệng với môt khuôn mặt bực tức. ( nhưng vẫn đáng yêu vô cùng)

"Sam ơi! Có tin nhắn kìa! Mau xem đi! " Chuông điện thoại gieo lên liên hồi. cô bé vội vàng thục tay vào cặp lôi chiêc điện thoại ra. Là tin nhắn của kjll.

-thiên thần đáng ju xinh đẹp của mình à! Mình xin lỗi vì hôm nay không thể đến cùng bạn đi học được, tan trường học mình sẽ giải thích nhé! Love U somuch!!

S lững thững lê từng bước chân đến trường với một tâm trạng không mấy vui vẻ, quãng đường từ nhà S đến trường không xa nhưng sao hôm nay nó dài quá vậy, đi mãi mà vận k thấy trường đâu cả. Từng tiếng thở dài liên tục phái ra.

- Ah za..! cuối cùng mình cũng thấy cái cổng trường cao ngất ngưởng này rồi. S đưa mắt nhìn dòng người tấp nập đi vào trường.

-ủa! chẳng phải là kjll sao? 

Đôi mắt Sam trợn tròn, cái miệng há hốc, khuôn mặt thì bắt đầu biến sắc khi nhìn thây kjll đi cùng  1 đứa con gái khác nói chuyện cười đùa một cách thân mật. Một cú sốc quá bất ngờ, Sam cố lấy lại bình tĩnh và hướng đôi mắt tràn ngập nỗi thất vọng nhin theo kjll cùng cô gái lạ hoắc đó tiến thẳng vào lớp. Sam đờ đẫn bước vào lớp với vô vàn câu hỏi chưa có sự giải đáp.

-là kjll thật sao??? Hay tại không ăn sáng nên hoa mắt nhìn nhầm??

-kjll không bao giờ đối sử với mình như vậy! không lẽ nào kjll đã thay đổi thật rồi sao??? 

-Mới ngày hôm qua kjll còn nói sẽ không bao giờ rời xa mình mà.

Những câu hỏi như vậy cứ liên tục hiện ra trong đầu cô bé. Sam cố lắc mạnh cái đầu đển găn chặn những dòng suy nghĩ đó nhưng không thể. Khóe mắt Sam bắt đầu ươn ướt,sống mũi cũng bắt đầu cay cay.

Buổi học hôm nay Sam không chép bài, cứ ngồi ngơ ngẩn như người mất hồn vậy.

Tan học, Sam chạy thật nhanh ra về mà không hề để ý đến kjll đang đứng đợi ở cổng, cậu nhóc biết Sam đang giận nên vội vàng chạy theo.

-Sam…Sam! Nghe mình giải thích đi. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, mọi chuyện không như bạn nghĩ đâu.

Sam cố bước thật nhanh không quan tâm tời những lời mà kjll nói, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Kjll chạy thậy nhanh đến nắm lấy tay Sam và cố gắng giải thich. Sam quát lớn:

-buông tay tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Hãy để cho tôi yên!

Rồi cô bé vung tay thật mạnh chạy về phía trước.

Nhưng Sam đâu biêt rằng sự quay lưng phũ phàng ấy…… sự nóng giận nhất thời của một đưa trẻ mới lớn……. không chịu nghe lời giải thích đã để lại sau đó một mất mát quá lớn…..

Bỗng tim cô bé đau thắt lại, ngồi khụy xuống đường. Cùng lúc đó ở phía sau Sam, người mà Sam yêu quý nhất trên đời đã bị thần chêt vô tình mang đi, đến một nơi rất xa, rât xa…. 

Một cậu nhóc chạy qua vô tình đã xô vào kjll khiền kjll ngã xuống phía dưới lòng đường quốc lộ. 

Một chiêc xe ô tô đã….

Sam ngơ ngác quay lại, một chuyện kinh khủng nhất lại một lần nữa sảy ra trước mặt cô bé. Sam chạy lao về phía kjll cùng tiếng hét vang trời.

-KJLLLLLLLLLLLLLLLLLLLLLLL……………………!

Đôi mắt mất hồn trên khuôn mặt tái xanh không còn một chút máu hét từng câu đứt quãng.

-kjll ơi!.... Kjll ơi!......

Cánh tay nhỏ bé của Sam ôm ghì lấy khuôn mặt của kjll. Những dòng nước mắt chảy nhòe đôi mắt.

-kjll ơi bạn có sao không?

-Sam nè! Bạn mau tỉnh lại đi! Đừng….đừng làm mình phải sợ!

-Kjll…Kjll...........ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

-Anh đừng ngủ bao giờ ngủ nhé! Đừng bao giờ để em lại một mình.

-Anh mau thức giậy đi! Bây giờ trời vẫn chưa tối mà! Đừng ngủ nữa!

-Em sẽ tha thứ cho anh tất cả, dù anh có lam sai bất cứ chuyện gì em cũng sẽ tha thứ cho anh!

-Những điều anh nói em đều đã thực hiện tại những lời em nói anh lại không làm theo vậy???

-TẠI SAO……….???????

-Anh đã từng hứa sẽ mãi ở bên cạnh em mà. Anh như vậy thì ai sẽ cùng em đi tiếp quãng đường còn lại.

Tất cả mọi người đều nhìn vào họ, những giọt nước mắt xa lạ của lòng thương hại.

Chiếc cáo trắng của Sam thấm đẫm máu, những vệt máu loang lổ khắp đường. 

Xe cứu thương đến…..

Bệnh viện….

Những khuôn mặt toát lên 1 vẻ lo lắng, sợ hãi đến tột độ.

-Bác sĩ, con chúng tôi sao rồi??, 

-anh ấy sao rồi??

-Chúng tôi rất tiếc…. cậu ấy…. không qua khỏi….

Bác sĩ vừa dứt lời, cô bé ngã khụy xuống, ngất đi, rồi rơi vào tình trạng hôn mê

CHƯƠNG 3: CÓ PHẢI LÀ ANH

2 ngày sau.

Đôi mắt Sam khẽ mở, mọi thứ đều là màu trắng,

-tôi đang ở đâu thế này, chuyện gì đã sảy ra? Kjll của tôi đâu rồi? tại sao anh ấy không ở cạnh tôi??

-Kjll ! anh đâu rồi? Sam hét lên rồi vội vã chạy đi. Không ai có thể cản được cô bé lúc này.

Nhà kjll.

-KJLL! Anh ra gặp em đi, đừng trốn ở trong phòng như vây.

-Kjll!

Mọi người trong nhà cố gắng chấn an Sam. Đây là một cú sốc quá lớn đối với cô bé, việc có thể bình tĩnh trở lại là điều vô cùng khó khăn,

Trái tim cô bé như vở ra từng mảnh, nổi đau này còn đau đớn hơn cả việc lấy dao cắt từng mảnh thịt trên cơ thể mình.

Nghĩa địa……………..

-K…j…ll…..!Anh đâu rồi?? 

Từng tiếng nói yếu ớt phát ra, đôi mắt đỏ âu, nước mắt dàn dụa. Sam được ông quản gia nhà kjll đưa đến trước mộ cậu ấy, rồi lặng lẽ đi ra.

-Kjll ở đây sao? Tại sao anh lại ở đây??

-Tại sao không trả lời em?? Hãy trả lời em đi. Đừng im lặng như vậy.

-Em ghét sự im lặng.

Một cô gái từ phía sau tiến lại gần phía S. đó chính là cô bạn đã đi cùng kjll lần trước. Cô gái nhẹ nhàng nói và từng giọt nước mắt khẽ rơi trên đôi mắt.

-Mình xin lỗi vì đã khiến cho bạn và kjll hiểu lầm nhau. Mình biết bây giờ nói ra tất cả đều là quá trễ nhưng….mình ….mình không nói thì suốt cuôc đời này mình sẻ phải sống trong ân hận.

-là mình…. Mình đã rất thích kjll, từ rất lâu rồi, ngay ngày nhìn thấy kjll tình cảm đó một lớn dần, rồi mình biết được người kjll yêu chính là bạn, mình đã quyết tâm sẽ từ bỏ nhưng điều đó là không thể. Không còn cách nào khác, mình phải chuyển trường. 

–hôm đó là ngày cuối mình có mặt tại trường nên mình đã thuyết phục kjll đến cùng mình đi học 1 lần duy nhất và cũng là cuối cùng. Mình……mình….thật sự xin lỗi. mình không ngờ là mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến mức này. Bây giờ cho dù bạn có đánh mắng hay làm bất cứ điêu gì mình cũng cam chụi.

S không trả lời, chỉ đứng nhìn tấm hình của kjll mà khóc.

-Mình xin lỗi, mình sẽ mãi biến mất khỏi nơi này, mãi mãi. Cô gái đó bỏ đi trong câm lặng và đau đớn.

Còn S thì khóc lặng đi.

-Em xin lỗi……… 

-Nếu lúc đó em chịu nghe anh nói…………

-Nếu lúc đó em nắm chặt lấy bàn tay anh…......

   thì mọi chuyện đã không như thế này.

-Em sẽ đi cùng anh, em đã nói rồi, không có anh thì em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. 

-Hãy đợi em nhé! Sẽ nhanh thôi.

Sam lê từng bước nặng nề trở về con đường thân thuộc rợp bóng bằng lăng tím, hương hoa nhài phảng phất trong không gian. Sam đi dọc theo con sông và cố gắng cất lời hát bài hát quen thuộc mà hằng ngày Sam vẫn hát cho kjll nghe.

Sam dừng lại trước một khóm hoa nhài nở trắng.

Cô bé từ từ bước từng bước xuống dòng sông….nước phủ kín đầu Sam.

-“Em sẽ đi cùng anh, không bao giờ rời xa.”

Một giọng nói ấm áp và tràn ngập yêu thương bỗng vang lên trong đầu cô bé.

-Sam…! Đừng làm như vậy! anh sẽ giận nếu em làm như vậy. hãy sống thật tốt, sống để yêu anh nhiều hơn.

-Anh sẽ mãi ở bên em!

…………………………………………�� �……

-này cô bé kja!... sao lại làm như vậy???

Một cậu nhóc từ trên đường lao nhanh xuống kéo Sam lên bờ.

-này…này! Bạn không sao chứ?? 

Cậu nhóc vỗ liên tục vào mặt Sam, ho xăc xụa ép nước ra ngoài.

-Vậy là bạn không sao rồi! Cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm,

-Ai khiến bạn cứu tôi…? Sao không để tôi chết đi cho rồi??

Cậu nhóc trợn tròn mắt trước những lời nói của Sam. Cái con người này kì lạ thật! mình vừa cớp khỏi tay thần chết một cô bé thật là kỳ quặc. không được 1 lời cảm ơn mà còn bị mắng oan, quần áo thì ướt xũng.

-đừng có làm cái việc ngu ngốc ấy nữa!

 nói xong cậu nhóc bỏ đi bỏ lại mình Sam ngồi buồn ngơ ngẩn.

Sam trợt nhớ ra những câu nói đã vang lên trong đầu mình lúc nãy. 

-Không lẽ nào đó là kjll?? 

-Cô bé vội chạy lên đường tìm kiếm người con trai lúc nãy nhưng bóng cậu nhóc đã khuất sau ngã 3.

Cô bé quay trở về nơi kjll đang yên nghỉ.

-Kjll! Là anh đúng không? 

Đôi mắt mọng đỏ hướng lên nhìn vào tấm ảnh của kjll được ép trên tấm bia một cách buồn bã.

-Em tin đó là anh. Hãy ở bên em anh nhé!

-Em sẽ làm theo lời anh nói. Em sẽ sống, sống để yêu anh nhiều hơn, nhưng em không chắc rằng mình có thể sống tốt anh à!

CHƯƠNG 4: CUỘC SỐNG KHI VẮNG ANH.

Vẫn khuôn mặt thiên thần ấy, vẫn con người ấy…..Nhưng trong đôi mắt ấy bây giờ k phải là chứa cả 1 bầu trời xanh thẳm mà thay vào đó là một bầu trời chứa đựng một cơm giông vô cùng lớn, mây đen kéo đến ngày một nhiều.

Ánh mắt lạnh lùng đến rợn tóc gáy,vô hồn, vô cảm với đời……

6h 30 am. 

S cầm chiếc điện thoại trên tay, ấn những con số quen thuộc mà 2 năm qua ngày nào cô bé cũng gọi.(vì trước đó luôn là kjll gọi vào số của S)

-Anh đang làm gì vậy?

-Anh thức giấc sớm nhỉ!

-Sao không gọi em dậy cùng, bây giờ em hay dậy muộn quá anh ak! Ngại thật đó,  con gái gì mà toàn dậy muộn thôi à.

Giọng nói ấm áp chan chứa niềm yêu thương đang dần nghẹn lại, sống mũi cay cay, khóe mắt nhạt nhòa.

-anh ak!... em đã học hành rất chăm chỉ, em đã đậu vào trường ĐH Kinh Tế mà anh mơ ước rồi đó, điểm vào khoa quản trị kinh doanh khá cao mà em vẫn đứng đầu đó anh có thấy vui không?... 

-đến cùng em đi ăn mừng nào…! Nhanh nhé, em đợi.

Cuộc gọi kết thúc, tất cả nhưng lời độc thoại trên đều được lưu vào tin nhắn thoại. Suốt 2 năm qua những lời độc thoại kiểu như thế này đều đc ns hằng ngày. (hjhj có lẽ tổng đài cũng phải choáng vì lượng tin quá nhiều mà lại không hề có người nhận)

Dưới con đường rợp bóng bằng lăng!

-hôm nay Anh thích nghe em hát bài gi nào?

-Nguyễn Y Vân nhé!

-cuộc sống quanh ta có biết bao điều tuyệt diệu, hãy cứ yêu đi cho cuộc sống luôn tràn ngập sắc hồng……….. và em sẽ mãi yêu anh, mãi yêu anh không bao giờ đổi thay.

Tiếng hát vang lên trong trẻo, trong đó ẩn chứa một tình yêu bất diệt, một niền thương nhớ đến vô cùng.

S thả những bước chân nhẹ nhàng bước đi như bao ngày, như chưa hề có chuyện gì sảy ra, như những ngày vẫn còn có kjll bên cạnh. Đôi tay vẫn nắm chặt.

Trong vô thức cô bé đã đưa mình đến nghĩa địa như 1 thói quen.

-thôi anh về nghỉ đi, phải đi bộ cùng em như thé này chắc là mỏi chân lắm rồi phải không?

-em phải đến trường rồi. Em đi đây.!

Cứ như vậy đấy! đây đều là những viêc làm đầu tiên của cô bé trong 1 ngày trước khi bắt đầu làm việc gì khác suốt 2 năm qua.

 CHƯƠNG 5: EM NHỚ ANH.

6H30…AM. Ngày  12/4………..

“thê bao quý khách vừa gọi hiện k thể trả lời, cuộc gọi sẽ được chuyển sang mục tin nhắn thoại. quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng pip”

Một giọng nói ấm áp vang lên

-Anh ak! Sao anh đến muộn quá vậy? không lẽ anh đã quên hôm nay là ngày gì sao?

-em giận anh rồi, không thèm chơi với anh nữa, em sẽ phạt anh vì cái tội dám quên 1 ngày quan trọng như thế này. Hình phạt gấp đôi, anh phải tặng em 4 con thỏ bông loại to nhất. nhớ chưa? em sẽ đợi món quà đó.

Nói xong, S hướng đôi mắt đượm buồn nhìn ra xa xăm, qua khung cửa sổ.

Ánh mắt ẩn chứa một niềm thương nhớ ra riết, đôi môi khẽ mỉm cười ( chỉ là một cái nhếch rất nhẹ thôi, với S bây giờ thì nụ cười là một điều qua khó)

Những dòng suy nghĩ về kjll lại ùa về, S nhớ những buổi sáng được nắm tay kjll cùng dạo bước, nhớ những hành động ngộ nghĩnh của kjll, nhớ những nụ cười ấm áp, nhớ những tin nhắn chúc ngủ ngon lúc đêm về, S nhớ đến tất cả……để rồi nước mắt lại lăn dài.

-S ! bạn có trong đó không.?

Một giọng nói cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong S, cô bé vội vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má,

-Uk! Bạn vào đi…

Cánh cửa phòng S khẽ mở, đây là Như, cô bạn thân nhất của S. Như bước nhẹ vào phòng rồi đứng khựng lại giữa phòng một lúc rất lâu, đôi mắt hướng ra xung quanh căn phòng của S.

-Sam! Sam ak?...

-đây là phòng của bạn sao?...

-tại sao lại như thế này.?....

- cái gì đang diễn ra trong căn phòng này vậy?...

S không trả lời, đôi mắt vẫn lạnh tanh nhìn ra phía cửa sổ.( các bạn đừng ngạc nhiên, tuy Như là bạn rất thân của S nhưng từ khi kjll mất đi cô bé chỉ sống nội tâm, k hề tâm sự với bất kì ai, đặc biệt là k cho bất kì ai bước chân vào căn phòng này ngay cả Duy.)

-Căn phòng giống như phòng của một cô công chúa đã biến đi đâu mất rồi?….

Căn phòng của S bây giờ hoàn toàn khác trước, k còn những chiếc bàn màu trắng, k còn những chiếc ga giường, rèm cửa…màu hồng tươi đep, mà S đã từng rất yêu thích. Thay vào đó tất cả đồ đạc trong phòng chỉ có 2 gam màu đen và sám. Xung quanh căn phòng, đâu đâu cũng chỉ thấy những tấm hình của kjll.

-Sam! Trả lời mình đi? Suốt 2 năm qua bạn vẫn sống như thế này sao? Giọng nói bắt đầu gắt lên, lộ rõ vẻ lo lắng.

- Bạn hãy nói gì đi?... đã 2 năm trôi qua rồi, bạn vẫn không thể nguôi ngoai đi chút nào sao?... không lẽ bạn sẽ sống mãi như thế này sao.

-Thật lòng thì mình không muốn nói những điều khiến bạn nhớ lại quá khứ nhưng mình không thể không nói, vì mình là bạn.

Như hướng đôi mắt tưc giận và ẩn chứa sự mong mỏi, van xin đến S.

-Bạn đừng như vậy nữa có được không?...

-đừng chỉ suốt ngày sống trong đau khổ như vậy. kjll đã không còn 2 năm nay rồi bạn hãy lấy lại con người thật sự của bạn trước đây. 

Sam lạnh lùng đáp lại

-Sam của ngày xưa đã chêt từ lâu rồi, Sam của ngày xưa đã đi cùng kjll đến 1 nơi rất hạnh phúc rồi.

- đừng nói những câu ngu ngốc như vây. Suốt 2 năm qua ngày nào cũng vậy, bạn chỉ biết bước đi 1 mình trên con đường đó rồi tự nói một mình giống như 1 người thần kinh, rồi thi thoảng bạn còn ngủ lại nơi đó giống như 1 con ngốc. (nơi đó là mộ của kjll. Vì gđ nhà kjll cũng giàu có vì thế cậu ấy được trôn cất ở 1 nơi có địa thế rất đẹp, được xây rộng rãi, xung quanh lát đá và bên trên có mái che)

Sau mọi kìm nén cô bé hét lên rồi nói thật to, nước mắt chảy ràn rụa.

-Bạn đừng nói nữa….. làm ơn đi. Bạn có biêt rằng suốt 2 năm qua mình chưa khi nào có 1 giâc ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại thì những chuyện đó lại hiên ra trước măt, nỗi nhớ về kjll ngày một lớn dần, mình đã muốn chết đi nhưng kjll k cho phép mình làm điều đó. Hằng ngày mình chỉ biết nhìn những tấm hình của cậu ấy mà khóc, bạn có biết con tim mình đã vỡ ra từng mảnh, chỉ khi ngủ ở nơi đó mình mới có được một giấc ngủ trọn vẹn……

Từng lời nói phát ra khiến S đau nhói, những điều đó là 1 phần nhỏ bé trong nỗi đau S chịu đựng, cô bé đã cố gắng chôn chặt trong lòng, âm thầm chịu đựng. vói S bây giờ mọi thứ đều mang 1 màu đen u ám, cô bé giống như chỉ “tồn tại” ở hiện tại và “sống” thật sự trong quá khứ

Như ôm chầm lấy S mà khóc, cái ôm đó giống như 1 sự an ủi, chia sẻ mà không thể dùng lời nói để diễn tả. Đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Một tình bạn cao quý.

-“happy brith day to you………

Happy brith day to you”

Một chiếc hộp xinh xắn màu hồng được đưa ra trước mặt S. 

-thôi mình về đây, bạn nghỉ ngơi đi, tạm biệt.

S nhẹ nhàng mở hộp quà ra, bên trong có kèm theo 1 tờ giấy.

“chúc mừng sinh nhật cô bạn thân yêu quý của tôi! 

Đây là món quà nhỏ tôi dành tặng cho bạn. tôi biết rằng từ lâu rồi bạn không còn mặc những chiếc đầm màu hồng nhưng tôi vẫn quyết định tặng nó cho bạn bởi tôi tin 1 ngày nào đó bạn sẽ mặc chiêc đầm mà tôi tặng.

Hãy cố gắng lên bạn của tôi! Tôi sẽ mãi ở bên bạn!”

Đọc xong dòng tin nhắn của cô bạn thân S nâng nhẹ chiêc đầm lên ngắm nhìn rồi nở 1 nụ cười hiếm hoi. Thầm cảm ơn cô bạn. Như là vậy đó, luôn làm cho người khác cảm thấy ấm lòng…..

(Chắc các bạn rất tò mò về Sam , bây giờ mình sẽ giới thiệu về cô bé) 

Tên thật: Lê Hoài Băng

Tên thân mật: Sam

Ngày trào đời: 12/4/1995

Sam được sinh ra trong 1 gia đình giàu có, ba mẹ cô bé làm chủ Công Ty thời trang LHB nổi tiếng. Trong khi đi dạo ba mẹ Sam tình cờ gặp 1 cậu bé ăn xin nằm co do trên đường, với lòng nhân ái bao la, ba mẹ S đã đưa cậu bé đó về nuôi và cho đi học, cậu bé đó cũng rât thông minh và điển trai nữa. cùng sự hỗ trợ của ba mẹ S Duy được đi du học.5 năm sau đó thì S ra đời. S là một cô bé thông minh và vô cùng xinh đẹp, S sở hữu một khuôn mặt tròn, cặp mắt như chứa đựng cả 1 bầu trời xanh thẳm. Chiếc mũi cao dỏng, cặp môi mỏng căng mọng màu hoa anh đào nằm trên nền da trắng hồng càng làm tăng thêm vẻ đẹp như thiên thần của cô bé. Sam luôn là một học sinh nổi bật của trường cả về học lực, sự hồn nhiên, và đặc biệt là những bộ quần áo của cô bé luôn luôn là độc nhất và duy nhất khiến những đứa bạn xung quanh phải ganh tị ( vì những bộ quần áo đó đều do ba mẹ S thiết kế dành riêng cho công chúa độc nhất vô nhị của mình) S cũng chỉ biết về D qua lời kể của mẹ nghe và những tấm ảnh gửi qua mail.

S chỉ được hưởng niềm hp ấy trong 15 năm ngắn ngủ. Chính là cái ngay định mệnh đó, cái ngày mà cho dù đến hết cuộc đời này S cũng k thể quên được. Cả gđ đang cùng nhau dong chơi trên chiêc ô tô thân thuộc, một sự cố đã sảy ra, ba của S lạc tay lái,chiêc xe lao vào chiếc xe congtenơ bên kia đường. Mọi chuyện sảy ra chỉ trong tích tắc, ba và mẹ S đều qua đời, chỉ còn lại mình S. sau tai nạn đó CT nhà S cũng lâm vào khủng hoảng. Vào thời điểm đó thì S không còn tâm trạng để nghĩ tới chuyện CT vả lại lúc này S còn quá bé để có thể lo được chuyện CT. Cùng lúc đó Duy cũng hoàn thành xong khóa du học vôi vàng trở về nước khi biết tin. Sau khi chịu tang ba mẹ và nói chuyện với S, Duy bắt đầu lo viêc CT với cương vị là con trai nuôi của cố chủ tịch.

-tôi sẽ dẫn dắt CT đi lên và trở lại như ban đầu. tạm thời tôi sẽ làm chủ tịch, cô LÊ HOÀI BĂNG con gái của cố chủ tịch hiện giờ còn quá nhỏ và đang phải chịu cú sốc quá lớn vì vậy cho đến khi nào cô bé có đủ khả năng lãnh đạo CT thì tôi sẽ trao quyền điều hành cho cô bé. Đây là giấy cam kết đã có chữ ký xác nhận, mong mọi người thông qua! 

Từ đó S được D chăm sóc chu đáo giống như anh trai chăm sóc em gái vậy. Do cô bé quá yếu đuối nên k thể chấp nhận được sự việc, cô bé bắt đầu chán ghét việc học hành, suốt ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng, có lúc nào ra ngoài cũng chỉ một mình ngồi dưới con sông cạnh gầm cầu. Duy đã rất nhiều lần khuyên bảo và can ngăn nhưng đều không có tác dụng, mà việc CT thì nhiều vô kể, Duy cũng k biết phảil àm sao vs S nữa.

Và cứ như thế cuộc sống của S trở nên vô nghĩa và tẻ nhạt vô cùng…..

Cho đến 1 ngày, S gặp một cậu bạn bằng tuổi mình nằm ngủ dưới gầm cầu ven sông nơi mà S vẫn hay đến ngồi khi ra ngoài.

Cậu bé đó chính là kjll. 

Chính kjll là người đã mang sắc hồng trở về với thế giới đầy u ám của S.

S cảm thấy biết ơn, may mắn và hp về sự hiện diện của kjll trong cuộc đời mình. Tất nhiên điều này làm D cũng rất vui và an tâm giao cô em giái yêu quý của mình cho kjll để có thể hoàn toàn tập chung vào viêc CT.( đã qua sự quan sát và nói chuyện rất nhiều đấy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro