Chương 17:Đến trường học tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một buổi chiều thứ sáu thứ sáu lại đến, Cố Chỉ Hàm đang vùi đầu vào bên cạnh bàn học nghiêm túc làm bài thi thử môn tiếng Anh.
"Hàm Hàm, tuần này...Bạn lại không về hả?" Tiểu Nha đang đứng bên cạnh thu dọn quần áo về nhà lên tiếng hỏi.
"Ừm ~ Tháng sau là thi tuyển sinh đại học rồi, mình dành thêm nhiều thời gian ôn luyện ấy mà ~" Cố Chỉ Hàm mỉm cười quay đầu sang liếc nhìn cô bạn rồi tiếp tục cúi đầu làm bài thi.
Sự thật là, đã liên tiếp ba tuần cô không về nhà rồi, tính luôn cả tuần này thì đã tròn một tháng. Thứ nhất là sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm đầu vào của trường đại học F mà cô muốn đến khá cao, cần phải nỗ lực hơn nữa. Thứ hai là, aiz ~ Cố Chỉ Hàm khẽ thở dài. Cô vẫn sợ gặp ba mình, thực ra ~ Cô muốn gặp người đàn ông đóm nhớ tới sắp phát điên lên rồi.
Nhưng mà...Rõ ràng biết sự phụ thuộc không thể gọi tên và thứ tình yêu không được thế giới công nhận là điều bất thường. Nhưng trái tim nhộn nhạo luống cuống ấy vẫ cứ luôn nhớ về anh, trong từng ngày từng giờ, từng phút từng giây, cô nhớ dáng vẻ anh hôn cô, còn nhớ cả ~ Thân hình trần trụi của anh nằm gợi cảm trên ngực cô của cô.
Muốn chết hơn người đó là vào mỗi đêm khuya, cô cứ luôn nhớ về thứ đồ vật dựng đứng ở ngay eo của anh, thứ khiến người ta ngượng ngùng và khoái cảm khi nó ma sát nơi cửa mình mềm mại của cô. Thậm chí là, mỗi đêm tối khi đi ngủ cô luôn mơ giấc mơ về chuyện đó.
Vi vậy, cô không dám về nhà và nói dối ba rằng kỳ thi đang đến gần, cô phải học bù vào cuối tuần nên bận rộn không có thời gian về nhà.
Và anh thì dường như chỉ luôn thờ ơ nói được, tự chăm sóc bản thân cho tôt, đừng tự tạo áp lực quá lớn. Nhưng chưa một lần anh đến trường học để thăm cô.
Đột nhiên trong lòng Cố Chỉ Hàm có cảm giác mất mát mãnh liệt. Ba... Không còn yêu cô nữa rồi sao? Vì sao ~ Không chịu đi thăm cô?
Đưa tay nhéo vào hổ khẩu của mình, ép buộc bản thân vứt bỏ đi những suy nghĩ lung tung, Cố Chỉ Hàm cúi đầu nghiêm túc tiếp tục hoàn thành bài thi trong tay.
Chờ đến khi cô viết xong bài tiểu luận cuối cùng, kiểm tra lại bài thi một lượt, sau đó xác nhận không cần phải chỉnh sửa gì. "Ô ~" Cố Chỉ Hàm buông thả vươn vai, uốn éo eo và vặn vẹo bả vai mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm lặng lẽ đến, đèn trên sân bóng rổ cạnh ký túc xá sáng rực.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức nhỏ ở trên giá sách, thì ra là đã bảy giờ ba mươi rồi, chả trách bụng réo lên ầm ĩ phản đối.

Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, đang định ra ngoài căn tin ăn cơm. Tuần này cả ba bạn cùng phòng ký túc xá đều đã về nhà, chỉ còn lại mình cô, nhưng cô đã quen với cuộc sống một mình như thế này.
Vừa thay giày xong thì điện thoại ở trong túi đã vang lên, Cố Chỉ Hàm vội vàng lấy ra xem.
Vừa nhìn lên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã nhiễm một màu đỏ rực, chú nai nhỏ ở trong trái tim nhỏ bé của cô dường như lại thức tỉnh.
"A lô, ba ạ?"
"Bé con, đã ăn cơm chưa?"
"Dạ chưa ạ, con đang định đi ra căn tin." Cố Chỉ Hàm nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp chất phác, trái tim mềm mại đập nhanh hơn. .
"Con ra đi, ba dẫn con đi ăn!" Cố Lâm Hiên ngồi trên ghế lái, ngón tay trái búng nhẹ tàn thuốc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Cố Chỉ Hàm mừng thầm, "Ba đến trường con ạ?" Trong giọng nói ngập tràn vui sướng.
"Ừm ~ Ba ở cổng trường chờ con."
"Dạ!"
Cố Chỉ Hàm cúp điện thoại, vội vàng khóa cửa rồi bước ra khỏi khu ký túc xá. Khóe miệng phấn hồng cong lên, cái miệng nhỏ khẽ ngâm nga một khúc nhạc nào đó.
Thậm chí là ngay cả nhịp bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Thân hình mảnh mai xuyên qua con đường sáng sủa trong khuôn viên trường, cuối cùng vì vội vàng mà chạy bước nhỏ ra ngoài.
Từ xa xa đã nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc, dáng người cao gầy quen thuộc đang dựa vào cửa xe. Nhìn xuống điện thoại di động trên tay, gió đêm thổi qua làm rối tung mái tóc đen trên trán.
Làm xao xuyến trái tim cô gái, khi cô vừa đến gần, người đàn ông đã ngẩng đầu lên và mỉm cười với cô.
Cố Chỉ Hàm dang hai tay ra, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực anh.
"Bé cưng, có chuyện gì vậy?" Cố Lâm Xuyên vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng lại vừa giày vò.

"Thấy nhớ ba rồi ạ ~" Cô gái vùi đầu vào vòm ngực anh lẩm bẩm nói, bàn tay nhỏ ngược lại càng siết chặt hơn, cái đầu nhỏ không ngừng cọ vào trước ngực anh.
Còn Cố Lâm Hiên thì vừa đau khổ vừa vui sướng, bộ ngực của cô gái liên tục cọ xát vào cơ thể anh. Cô bé này ~ Đè cả cơ thể mềm mại lên người anh, đã vậy còn mang dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Bảo anh làm sao nỡ đẩy cô ra kia chứ? Cố Lâm Hiên cười khổ, vươn cánh tay ra ôm chặt người đó, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Người anh em ở bụng dưới sớm đã dựng đứng ngạo nghễ để chào hỏi, nhưng tiếc là cô bé này có lẽ không phát hiện ra. Aiz~ Cố Lâm Hiên thở dài, tại sao vô duyên vô có anh lại đi yêu bảo bối nhà mình? Đáng thương cho thằng em của anh, gần mười năm rồi chưa được ăn thịt.
Cô gái nhạy cảm đương nhiên nhanh chóng nhận ra sự bất thường ở bụng mình.
Thứ đó, đang chọc vào phần bụng dưới mềm mại của cô. Cô đỏ mặt nhưng không nỡ buông ra, vòng eo uốn éo, tự cho phép mình cọ xát mà không để lại dấu vết.
"Nào, bé cưng, nhanh đi ăn thôi!" Cố Lâm Hiên cố kiềm chế ham muốn kích động, đẩy cô gái ở trong lòng ra với vẻ bịn rịn lưu luyến. Sau đó đi trước một bước mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Cố Chỉ Hàm có hơi buồn bực, nhưng cũng mừng thầm, thì ra ba vẫn có cảm xúc mãnh liệt với mình!
Hai người đến một nhà hàng Quảng Đông gần trường, gọi ngẫu nhiên vài món ăn. Đã lâu không gặp nhau, Cố Chỉ Hàm cũng tạm quên đi chuyện khi nãy, miệng liến thoắng kể về chuyện trường lớp, chuyện học hành. Trái lại Cố Lâm Hiên chỉ ở bên cạnh dịu dàng nhìn cô, bàn tay to khoát lên lưng ghế phía sau cô, anh có một ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thôtục