Chương 1: Vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế gian vạn cái đau, thù kia nghìn kẻ ta chẳng sợ, chỉ duy nhất một mình ngươi, Lâm Anh. Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới khiến ta trở nên nhỏ bé, bất kể thế nào cũng không thể ngẩng cao đầu đối diện. Ta khiến biết bao nam nhân lẫn nữ nhân đều say đắm, nhưng chỉ duy nhất có ngươi, lại duy nhất có ngươi là không đặt ta vào mắt. Ngoại lệ của ngươi hay ngoại lệ của ta, bất kể ra sao cũng là ông trời đang trừng phạt ta. Vì ở nơi này, chỉ có mỗi ta đau..."

Thiếu niên tên Lâm Anh được nhắc đến hơi cúi đầu, chẳng biết vì đau lòng, áy náy hay vì bất cứ cảm xúc gì khác. Chỉ thấy hắn di chuyển, khoảng cách một bước chân liền muốn ôm người kia vào lòng. Nhưng so với hắn, kẻ bên dưới lại còn gấp gáp hơn. Y không muốn dính líu với hắn dù chỉ là một chút. Vì thế, cơ thể đổi hướng, tránh xa khỏi vòng tay đang đưa đến. Trên khuôn mặt của kẻ bên dưới không giấu được đôi mắt đang đỏ, nhưng nhìn như thế nào cũng vẫn là một bộ dạng cứng rắn.

"Chiết Ân, theo ta chữa thương." Lâm Anh nói.

Lời vừa dứt, Lâm Anh tiếp tục đưa cánh tay xuống, thiện ý muốn ôm y một lần nữa. Nhưng khi cánh tay gần chạm đến thì âm thanh khàn khàn của Chiết Ân vang lên, làm cho hành động đang diễn ra bỗng dưng đình trệ.

"Tránh ra!" Thời điểm Chiết Ân nói ra hai chữ đó ánh mắt đã trở nên mờ mịt, tiêu cực không rõ, theo bản năng mà hét lên. Y không muốn kẻ trước mặt chạm vào mình, càng chán ghét bộ dạng trước mặt hắn lúc này.

Nếu đã muốn vứt bỏ tội tình gì phải níu giữ một chút ấm áp "nhỏ nhoi"?

Chiết Ân chống đỡ cơ thể, kiên cường muốn đứng dậy. Trong tầm nhìn hạn hẹp của đôi con ngươi mờ mịt cũng dễ dàng thấy được không ít xác người đang nằm ngổn ngang. Bỗng cả người y dâng lên cảm giác chua xót. Chiết Ân nghĩ đến lời nói của bản thân trong mắt Lâm Anh giá trị lại không đến một lạng. Thất vọng, Chiết Ân như đã không còn lưu luyến mà dứt khoát đứng dậy rời đi.

Lúc này, Lâm Anh đang đứng ngây người, cánh tay giơ ra vẫn chưa được thu về. Hắn vô cùng sửng sốt mà nhớ lại. Trước kia, bất kể thế nào Chiết Ân vẫn luôn tìm cớ để tiếp cận và gần gũi với hắn, nhưng tại sao đến hôm nay lại vô tình cự tuyệt? Hắn không biết bản thân đang nghĩ cái gì, rõ ràng là ghét y ngạo mạn làm càn, càng ghét y xem mạng người như cỏ, ấy vậy mà một chút lớn tiếng thay đổi lại khiến bản thân khó mà làm quen. Đầu óc Lâm Anh liên tục nhảy ra lí do, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy bản thân đã nghĩ ra một mớ hỗn độn chẳng ra gì. Đến cuối cùng, hắn nhớ đến Chiết Ân đang bị thương mà tức tốc đuổi theo... Chung quy lại, hắn cũng chỉ cần một cái cớ mà thôi. Nếu nói tên này đầu gỗ cứng nhắc thì cũng không phải quá đáng.

Cảm nhận được có kẻ đang đến gần, Chiết Ân không dám đoán bậy, sợ một lần ảo tưởng lại vạn tiễn xuyên tâm. Y dùng phần sức lực còn sót lại cố gắng quay người nhìn về phía sau. Chạm vào mắt y là một Lâm Anh thanh cao thoát tục chẳng thể với tới, cho đến hôm nay đã ở trước mặt mình lộ ra một chút bối rối, lo lắng. Chiết Ân coi như đã mãn nguyện, y khẽ cười như trấn an, cố gắng nói ra vài lời:

"Ta không sao, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Cố gắng... sống cho thật tốt!"

Chiết Ân nói lời từ biệt, sợ bản thân lại mềm lòng mà ở lại, rất nhanh đã xoay người rời đi. Chưa được mấy bước, tiếng gió thổi nhẹ qua tai. Chiết Ân bất tỉnh...

Trong cơn mê, lần đầu tiên y cảm nhận được sự ấm áp. Trước kia dù có trên thân biết bao nam nhân, bất kể thế nào cũng cảm thấy lạnh lẽo khó tả. Riêng chỉ có Lâm Anh, kẻ luôn khiến y thấp thỏm lại như khối than hồng lúc ấm áp, lúc lại bỏng rát da người.

Kể ra cũng thật nực cười, từ lúc biết Lâm Anh cho đến nay, có bao giờ Chiết Ân được khối than hồng đó sưởi ấm đâu. Hắn không cho y ăn trái đắng, cũng sẽ tặng cho y một bộ mặt lạnh lùng, hành động cũng theo đó mà thi triển. Cả người Chiết Ân toát lên vẻ cao ngạo đến cuối cùng lại hạ mình vì hắn, bỏ hết tôn nghiêm của bản thân mà vì hắn mưu cầu tất thảy. Ấy vậy mà cho đến cuối cùng, ngay cả một câu nói cũng không tin tưởng y. Thất vọng, chỉ có thất vọng mà thôi...

____

Hai năm trước...

Trong hang động, có đôi nam nhân cả người đều lõa, y phục vứt tứ tung, quấn lấy nhau hình thành nên đủ loại tư thế. Âm thanh gấp gáp cùng tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên, bao trùm lấy hang động là khung cảnh đầy ái muội, xuân sắc. Chiết Ân đè lên người nam nhân còn lại điên cuồng thúc đẩy. Kẻ bên dưới trông có vẻ yếu đuối dễ vỡ, sắc mặt đỏ ửng, ngoan ngoãn phối hợp với các động tác của y. Nét mặt hắn nhăn lại nhưng vẫn kịch liệt rên rỉ, nhìn không biết đang sướng hay là đau. Chiết Ân cùng kẻ đó lăn qua lộn lại trên tấm thảm da hổ tận nửa canh giờ mới chịu dừng lại. Sau khi xong việc, y mệt mỏi mặc lại y phục. Vẫn là phong thái tự do, ung dung, nét mặt lạnh lẽo không chịu buông xuống, hớp lấy từng ngụm rượu cay.

Vừa rồi, thiếu niên thừa nhận hoan ái, y phục còn chưa mặc vào. Nét mặt hắn trông rất mệt mỏi nhưng đã bị nụ cười nhẹ nhàng của chính mình xua tan ngay sau đó. Thiếu niên quyến luyến, vòng tay qua ôm lấy thắt lưng của Chiết Ân. Thế nhưng, cánh tay vẫn chưa yên vị thì y đã trao cho hắn ánh mắt lạnh lẽo. Thiếu niên vừa hay bắt gặp được tia cảnh báo đó, hắn sợ hãi, theo quán tính thu tay về.

Chiết Ân có vẻ không vui, chẳng nói một lời mà nhấc chân rời đi, bỏ lại thiếu niên vẫn còn trong tình trạng mệt mỏi. Mặc dù là thế, nhưng khi vừa thấy bóng người Chiết Ân cao thấp, thiếu niên lại bán mạng chạy theo, chỉ tùy tiện mặc nhanh y phục. Những bước chân liêu xiêu như muốn ngã cũng bởi vì cố kìm nén đau đớn giữa hai chân mà kịch liệt run rẩy. Vừa chạy, hắn vừa kêu:

"Ân ca, đừng đi, đợi ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro