Chương 2: Ác cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiết Ân chán ghét đứng lại. Không mất quá nhiều thời gian, cuối cùng thiếu niên kia cũng đã đuổi kịp. Hắn nước mắt lưng tròng, nhìn về phía y như cầu xin. Hắn nói:

"Huynh không thể bỏ ta ở đây một thân một mình. Ta... ta là vì huynh mà ngay cả nhà cũng không cần, phú quý lại càng không. Huynh chẳng lẽ vô tình như vậy sao?"

Chiết Ân nghe hắn nói lại cảm thấy buồn cười, im lặng uống thêm một ngụm rượu. Lúc lâu sau, không nhìn thấy Chiết Ân trả lời, thiếu niên như tan nát, sợ hãi và tuyệt vọng òa lên khóc tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Khi ồn ào đã lên đến đỉnh điểm, đầu óc Chiết Ân không thể chịu đựng được, y mới nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:

"Ta kêu ngươi rời đi sao?"

Thiếu niên bên dưới như không thể tin vào những gì mình đã nghe. Kẻ lạnh lùng mà hắn say mê nay lại dùng chính sự lạnh lùng ấy để chất vấn hắn. Thiếu niên mười bảy chưa trải sự đời, vốn là ngốc nghếch có chút vô tri. Bỗng chốc tức giận trong hắn dâng lên, cùng với đau khổ của tuổi mới lớn bị lừa gạt, thiếu niên nhanh miệng chửi to:

"Ngươi, ngươi... cái đồ khốn kiếp, vô liêm sỉ."

"Haha... Haha... Hừ..." Chiết Ân cười rất lớn, tựa như những lời nói khó nghe kia là đang khen thưởng chính mình. Y nói:

"Tên khốn kiếp này vừa mới ân ái với ngươi đó. Không những thế, kĩ thuật của tên khốn này cũng rất tốt còn làm cho ngươi rên la nữa. Có nhớ không?"

"Ngươi..." Thiếu niên tức giận nhưng cũng không nói được gì thêm, ấm ức đến đỏ hết cả mặt.

Y chơi chán rồi, vả lại cũng không muốn cùng tên này nói chuyện, chi bằng đuổi hắn về nhà cho xong. Nghĩ thế, y liền nói:

"Cút về nhà đi, nếu còn đi theo đừng trách tại sao ta vô tình."

Nói rồi, bình rượu trong tay y bay lên không trung, chịu sức ép của nội lực mà vỡ vụn từng mảnh. Nhiêu đó thôi cũng đủ khiến thiếu niên sợ mất mật. Hắn im lặng ngớ người, ngay cả nước mắt cũng theo đó mà đình trệ.

"Đứng lại." Không biết từ đâu xuất hiện một thiếu niên. Tay hắn cầm kiếm, rất nhanh đã chắn trước mặt Chiết Ân, không cho y rời đi.

Chiết Ân nhướng mày, cao ngạo nhìn thiếu niên mới xuất hiện mà đánh giá một phen. Ngươi này có ngọc bội treo trên đai lưng, y phục tương tất, kiếm trong tay cũng thuộc hàng bảo vật, chung quy là kẻ không thể động chạm. Đặc biệt, điều mà Chiết Ân luôn đánh giá cao lại chính là nhan sắc của kẻ này. Hắn thật sự rất đẹp. Đôi mắt phượng và vẻ mặt ôn hòa của hắn chính là điểm nhấn không thể thiếu để tạo nên một tuyệt thế mĩ nam. Chiết Ân cảm thấy rất thích thú, tư tưởng đồi bại tự bao giờ đã hiện ra trong đầu. Y phe phẩy cây quạt trong tay mấy cái, sau đó trực tiếp hỏi vào trọng tâm:

"Tên gì?"

Hai chữ trống không, ngay cả thừa âm cũng không chứa. Hành động vừa rồi đủ hiểu Chiết Ân có mấy phần ngạo mạn. Thế nhưng người được hỏi kia lại không có để tâm, tùy tiện trả lời, cũng không khác gì y, không thừa không thiếu:

"Lâm Anh."

Chiết Ân nghe xong thì càng thú vị hơn. Y không nghĩ minh chủ võ lâm - Lâm Vũ lại có một nhi tử khôi ngô đến như vậy. Nếu nói Chiết Ân có vẻ đẹp hút hồn mê đắm thì Lâm Anh lại là một áng mây trôi trên bầu trời, thanh cao, thoát tục, khó lòng vấy bẩn càng huống hồ là chạm đến.

Minh chủ võ lâm uy trấn thiên hạ, người người mến phục, ngay cả Chiết gia nhà y còn phải kính nể mấy phần. Hai bên có giao tình rất tốt, phụ thân của Chiết Ân và Lâm Vũ vốn là huynh đệ từng kết bái. Chiết Ân từ lâu cũng có nghe được uy danh của Lâm Anh, nghe đồn hắn dung mạo khôi ngô chỉ là không nghĩ đến còn có thể khôi ngô đến mức này.

"Muốn gì?" Chiết Ân hỏi.

Y không kiên nhẫn, muốn giải quyết nhanh một chút liền trở về nhà, tránh để phụ mẫu rầy la. Dù sao y cũng đã một tháng nay không có về nhà, e là nếu còn trễ sẽ không thể yên thân. Chiết Ân có lạnh lùng, cao ngạo, ăn chơi lừa tình nhưng đạo hiếu thì lại biết và nhớ rất rõ. Ở bên ngoài y có thể tàn ác, nhưng về bên cạnh phụ mẫu lại trở thành một tên hài tử nhỏ hiểu chuyện. Một thân võ công của y ra ngoài chung quy cũng không có gì to tát hay đáng lo lắng, chỉ là y la cà khắp nơi ân oán kết cũng chẳng ít, phụ mẫu thấy vậy nên cấm cửa không ít lần sợ một chút xui xẻo sẽ bị trả thù. Nhưng bằng một cách kì lạ nào đó y vẫn có thể trốn thoát. Nếu bây giờ còn không mau về, nhất định là không xong đâu.

"Ngươi phải chịu trách nhiệm với hắn." - Lâm Anh ra tay nghĩa hiệp, nói rõ ý định.

Chiết Ân bỗng chốc nực cười, ánh mắt chăm chú vào khuôn mặt mười phần nghiêm nghị, không lẫn nổi một chút dư sắc. Mày y chau lại, ý tứ cợt nhả:

"Tiểu minh chủ cũng thật là nghĩa hiệp, ngay cả chuyện giường chiếu cũng muốn hành hiệp cứu giúp. Chi bằng ngươi nằm xuống để ta chơi đùa một chút, lúc đó liền theo yêu cầu của ngươi mà chịu trách nhiệm với hắn."

"Keng!"

Lời vừa dứt, Lâm Anh không nhịn được những lời vô sỉ kia, lại cho rằng y đang sỉ nhục chính mình liền không nói một lời, xông lên tấn công. Hắn vung kiếm đánh tới, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, múa lượn trên không trung, trước mắt muốn đâm xuyên người Chiết Ân. Nhiêu đó cũng đủ biết, hắn đang tức giận đến độ nào. Nhưng chiêu thức ấy lại bị Chiết Ân dùng quạt đỡ lấy, chính mình vận đến bảy phần công lực, xoay vòng cánh quạt mà đỡ lấy. Uy lực cả hai chiêu thức cả tấn công và phòng thủ đều lợi hại. Chiết Ân khinh thường cười nhếch mép, thoáng chốc liền phi khinh công đi mất dạng. Trước khi đi còn nhắn nhủ với Lâm Anh mấy lời, chung quy là thứ chẳng tốt lành. Y nói:

"Tiểu mĩ nhân Lâm Anh, Chiết Ân ta hẹn ngày tái ngộ."

Lâm Anh đứng yên, không nói lời nào, lúc này mới biết rõ danh tính của kẻ vô sỉ, bại hoại kia là ai. Tiếng thơm thì không có nhưng tiếng xấu lại đến với cái tên Chiết Ân rất nhiều. Mặc dù Lâm Anh không có thói quen buôn chuyện, nhưng chuyện của võ lâm cũng có nghe qua không ít. Nào là quán trà, quán rượu lâu lâu lại nghe thấy cái tên Chiết Ân. Người đời nói y lạnh lùng, tàn ác, vô lại đủ đường, cho đến khi thật sự gặp mặt, Lâm Anh cũng cảm nhận được mấy phần từ người này. Đến cuối cùng vẫn là ác cảm, một ác cảm in sâu trong tiềm thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro