3. Diệp tổng phát điên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Phạm Kim Cang không biết mối quan hệ giữa Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa, cũng như lý do tại sao Chu Tỏa Tỏa lại rời bỏ công việc của mình, nhưng anh ấy đã làm thư ký của Diệp Cẩn Ngôn nhiều năm như vậy, ít nhiều gì anh ấy biết rằng Diệp Cẩn Ngôn sẽ không vô cớ mà nóng nảy , mặc dù tính tình của Diệp Cẩn Ngôn quả thực cũng không tốt lắm. Hơn nữa, Diệp Cẩn Ngôn chỉ trở nên ủ rũ sau khi Chu Tỏa Tỏa rời đi, vì vậy anh kết luận rằng các hành vi bất thường khác nhau của Diệp Cẩn Ngôn chắc chắn có liên quan đến Chu Tỏa Tỏa.
Vì thế khi nghe thấy các nữ nhân viên thảo luận chuyện này, anh liền chú ý và âm thầm lắng nghe.
Nữ nhân viên A cho biết: “Tại Dynasty Resort ở Tân Thành, tôi nghe mọi người ở đó gọi cô ấy là quản lý Chu. Khi tôi chào cô ấy, cô ấy giả vờ như không nhận ra tôi vậy!”

Nữ nhân viên B nói: “Cô có nhầm không?”

Nữ nhân viên A nói: “Làm sao tôi có thể  nhận sai người được?”

Nữ nhân viên C nói: “Có lẽ cô ấy thực sự… không biết cô rồi…”

Nữ nhân viên A nói: “…Ý cô là sao vậy!”

Nữ nhân viên B nói: “Cô ấy không có ý gì đâu…dù sao thì trong chúng ta cũng không có ai ấn tượng bằng Chu Tỏa Tỏa đúng không?”

Nghe xong, nữ nhân viên A bỏ đi.

Phạm Kim Cang đứng bên tường lắng nghe rất lâu, hóa ra cô ấy có được một công việc tốt nên xin từ chức không có gì lạ. Sau đó Phạm Kim Cang nghĩ: Có nên báo tin này cho Diệp tổng biết không?
Cuối cùng Diệp tổng mới có thể trở lại bình thường, nếu như đem chuyện này nói với anh ấy có khi nào anh ấy lại phát điên nữa không, chẳng phải tôi sẽ là người phải chịu đau khổ sao?

Ngay lúc Phạm Kim Cang đang đấu tranh tư tưởng, thì liền nghe thấy Diệp Cẩn Ngôn gọi mình: "Phạm Tỏa Tỏa!"

Phạm Kim Cang giật mình, cầm cây bút trên tay bước vào văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn: "Diệp tổng, anh gọi tôi phải không?"

"Nếu không?"

Phạm Kim Cang hít một hơi: “Diệp tổng, anh cần gì?”

“Dự án ở Tân Thành đã viết báo cáo xong chưa?”

Phạm Kim Cang cung kính nói: “Tôi sẽ lập tức đôn đốc bộ phận kế hoạch.”

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu và tiếp tục đắm mình vào đống tài liệu, nhưng Phạm Kim Cang lại nhận ra một vài chậu cây mọng nước trên bàn làm việc của Diệp Cẩn Ngôn, anh suy nghĩ một hồi lâu thì mới nhớ ra những cây này dường như thuộc về Chu Tỏa Tỏa.
Khi Phạm Kim Cang đến phòng kế hoạch để đôn đốc kế hoạch cho dự án Tân Thành, anh đi ngang qua bàn làm việc cũ của Chu Tỏa Tỏa và phát hiện ra rằng chậu cây ở đây thực sự đã biến mất, nên anh liền hỏi thử xem thì Dương Kha đã kéo anh sang một bên và nói: " Sau khi Chu Tỏa Tỏa từ chức được mấy ngày, tôi thấy hình như Diệp tổng đã lấy chậu cây đi ..."
Sau đó Dương Kha ngập ngừng nhìn Phạm Kim Cang : "Anh ấy lúc đó thậm thụt lén lút nhìn rất kì quái  ."
Phạm Kim Cang nghĩ trong lòng : "Xong rồi, Diệp tổng điên thật rồi!"

Khi Phạm Kim Cang chuẩn bị bước vào văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn một lần nữa, anh lại có một trận đấu tranh tư tưởng...a...to be or not to be, that’s the question!!

Anh nhìn bản kế hoạch trong tay, lấy hết can đảm bước vào văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn, đặt bản kế hoạch lên bàn làm việc: "Diệp tổng, bản kế hoạch của dự án Tân Thành." Diệp Cẩn Ngôn chỉ gật đầu.
Phạm Kim Cang đứng đó, tiếp tục đấu tranh tư tưởng.
Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Phạm Kim Cang hỏi: "Cậu còn có chuyện gì sao?"

Phạm Kim Cang hít một hơi thật sâu: "Diệp tổng, có người gặp được Chu Tỏa Tỏa tại Dynasty Resort ở Tân Thành."

Diệp Cẩn Ngôn cho là mình nghe nhầm, hỏi lại: "Cái gì?"

Phạm Kim Cang tiếp tục: “Hình như cô ấy là đang làm quản lí ở đó, mọi người ở đó gọi cô ấy là quản lý Chu”
Diệp Cẩn Ngôn không thể ngồi yên, vội vã cầm chìa khóa xe rời khỏi công ty.
Phạm Kim Cang nhìn anh vội vàng rời đi, lắc đầu. : "Diệp tổng lần này thực sự bại trận rồi."

Diệp Cẩn Ngôn lái xe đến Tân Thành, Dynasty Resort nằm ở ngoại ô,  vùng núi hoang vu, đường đi không dễ dàng.
Diệp Cẩn Ngôn vừa bước vào sảnh, người phục vụ lập tức bưng trà và hỏi anh có bao nhiêu người sẽ ở lại trong bao nhiêu ngày.
Anh đeo kính râm, ủ rũ đập bàn nói: “Tôi muốn gặp quản lý của các người.”

Người phục vụ trẻ tuổi bị khí thế của anh dọa sợ, cung kính hỏi: "Quản lý nào?"

Diệp Cẩn Ngôn xoa xoa tay, nói: "Chu Tỏa Tỏa."

Chu Tỏa Tỏa hôm nay đi làm sớm, ngay khi cô vừa đến nơi thì liền bị sốc khi nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang ở đây: "Tại sao anh lại ở đây?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô cười: “Anh đến đây tìm em.”
Chu Tỏa Tỏa nhìn nụ cười của anh, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt: “Sao anh biết em ở đây?”
Trên mặt anh nở nụ cười không nói gì, Chu Tỏa Tỏa cũng không dám nói gì.
Sau đó Diệp Cẩn Ngôn liền hỏi: "Vì cái gì mà em không từ mà biệt?"

Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Em tưởng anh..." Cô chưa kịp nói hết câu thì Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô, tức giận nói: "Em nghĩ sao? Anh nói anh nghiêm túc mà!"

Người phục vụ trẻ tuổi tò mò nhìn họ, Chu Tỏa Tỏa ngại ngùng rút tay lại và nói: "Trà của chúng tôi ở đây khá ngon, anh có muốn thử không Diệp tổng.
Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn người phục vụ, người này lập tức lùi lại ba bước. Lạ thật, mặc dù anh ấy đang đeo kính râm nhưng tại sao cô lại có thể cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của anh ấy?​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro