Extra -Nội tâm của Chu Tỏa Tỏa 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là sinh viên thạc sĩ nhưng thực ra tôi rất lười biếng và không thích vận dụng trí óc của mình cho lắm. Một ngày nọ, tôi đang trò chuyện với người bạn thân nhất của mình là Tưởng Nam Tôn, và cô ấy nói với tôi rằng không thể không làm gì nếu không thì những đã học chẳng khác nào như nước đổ đi. Cô ấy nói với tôi rằng tập đoàn Tinh Ngôn ở Thượng Hải đang tìm một thư ký,  một người như tôi, có học thức cao nhưng không thích sử dụng trí óc của mình thì sẽ có thể ứng tuyển công việc này.
Vì tò mò, tôi đã tìm kiếm thông tin của Tinh Ngôn và phát hiện ra rằng chủ tịch của họ,Diệp Cẩn Ngôn thật sự quá đẹp trai! Vì không có gì để làm nên đến đó coi như để đi chơi vậy.

Thực ra tôi chỉ muốn gặp Diệp Cẩn Ngôn thôi, có một số người rất ăn ảnh, nhưng khi gặp ở ngoài trông không đẹp như họ trong ảnh, nên ngày đi nộp đơn, tôi cũng không đặt quá nhiều kì vọng.
Tôi chỉ trang điểm nhẹ và mặc áo sơ mi trắng, quần đen rồi đi. Tôi không ngờ rằng khi Tinh Ngôn tuyển thư ký, chủ tịch lại đích thân phỏng vấ.

Tôi nhìn kỹ Diệp Cẩn Ngôn, ngoài đời anh ấy còn đẹp trai hơn cả trong ảnh. Ở đây lương tốt, lại có ông chú đẹp trai bắt mắt, nếu đi làm tâm tình hẳn là rất vui vẻ. Vì muốn làm việc ở đây nên tôi nói: “Tôi cũng sẽ làm việc nghiêm túc”. Bằng cách này, tôi đã được gia nhập Tinh Ngôn với tư cách là thư ký.

Thực ra ở công ty tôi không tiếp xúc nhiều với Diệp Cẩn Ngôn nhưng lại tiếp xúc nhiều với Phạm Kim Cang và Dương Kha.
Tôi thấy Diệp Cẩn Ngôn là người khá nghiêm túc và không hay cười, tôi thường nghe các nhân viên khác nói rằng Diệp tổng tính tình thất thường và hơi tàn nhẫn trong kinh doanh. Tôi nghĩ, nếu không thì làm sao anh ấy có thể làm chủ tịch của một công ty lớn như vậy?
Ngay cả khi anh ấy có tính khí tốt, nếu anh ấy luôn vui vẻ với những người dưới quyền và nhóm giám đốc, anh ấy sẽ bị họ giẫm đạp.

Một hôm vào bữa trưa, tôi không đi ăn cùng người khác mà ăn hộp cơm do chính tay tôi chuẩn bị. Ngày hôm đó Diệp Cẩn Ngôn không ra ngoài ăn, có lẽ là vì bận công việc, anh chỉ nhờ Phạm Kim Cang mua cho mình một chiếc bánh mì lúa mạch. Anh ấy đi ngang qua bàn của tôi và hỏi tại sao tôi không đi ăn cùng các đồng nghiệp khác, tôi nói rằng tôi bị đau bụng và anh ấy chỉ nói "hmm" rồi bỏ đi.
Tôi nghĩ có lẽ anh ấy chỉ hỏi vì phép lịch sự, vì tôi là người duy nhất còn lại trong văn phòng nên không chào hỏi khi nhìn thấy có vẻ là không tốt.

Kết quả là ngày hôm sau, tôi nhìn thấy một lọ thuốc dạ dày trên bàn, bên dưới có một mảnh giấy: Bụng tôi thường xuyên khó chịu nên tôi chuẩn bị thuốc dạ dày đề phòng, người ký tên là Diệp Cẩn Ngôn.
Chữ viết giống như rồng bay phượng múa, người cũng như chữ, đều rất đẹp.

Ngày giỗ bạn trai cũ, tâm trạng tôi không vui. Sau giờ làm, tôi đến một quán bar uống rượu một mình, tôi chọn nơi đó đơn giản vì nó đủ yên tĩnh. Tôi không biết tại sao mình lại trang điểm đậm, có lẽ vì muốn khác biệt so với khi đi làm. Sau khi uống rượu không lâu, có một người ngồi cạnh tôi, ban đầu tôi còn tưởng có người đang cố bắt chuyện với mình, nhưng khi quay lại, tôi mới nhận ra người đó là Diệp Cẩn Ngôn.
Tôi không biết phải phản ứng thế nào, nhưng thấy sếp không chào hỏi thì có vẻ vô lý nên tôi nói: “Thật không ngờ có thể gặp anh ở đây, Diệp tổng ”
Diệp Cẩn Ngôn nhấp một ngụm rượu nói: "Tôi cũng không đến đây thường xuyên, thật là trùng hợp."

Tôi tưởng chuyện này thế là xong, tôi cũng không để bụng. Ngày hôm sau khi tôi đi làm, tôi gặp Diệp Cẩn Ngôm trong thang máy, không ngờ anh ấy lại rủ tôi đi ăn tối với anh ấy, ấy còn bắt buộc tôi phải đi. Anh ấy đã vội vã rời đi trước khi tôi đồng ý, dáng vẻ quay lưng của anh ấy thực sự trông như đang chạy trốn, nhưng không hiểu sao tôi chỉ nghĩ anh ấy thật dễ thương! Đã là anh ấy mời, tôi đi cũng không có sao, dù sao có người đãi tôi, tôi cũng không cần tốn tiền, dù thế nào đi nữa, tôi giống như là lợi dụng người khác vậy .

Sau khi đi đến nhà hàng đó, tôi do dự, tôi cảm thấy một ông chủ lớn như Diệp Cẩn Ngôn chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể với tới, tôi muốn nhắn tin từ chối, nhưng tôi cảm thấy điều này sẽ xúc phạm anh ấy. Suy cho cùng anh ấy cũng là sếp của tôi, không dễ gì tôi mới tìm được một công việc không đòi hỏi nỗ lực quá nhiều mà lại được trả lương cao.
Tôi quyết định gọi anh ấy, nhưng anh ấy lại nói với tôi rằng anh ấy rất nghiêm túc.
Chà, tôi cũng xem anh ấy nghiêm túc đến mức nào.
Tôi kêu anh mở cửa, nhưng không ngờ anh ấy lại  hôn tôi ngay khi nhìn thấy tôi, nụ hôn khiến tôi loạng choạng và ngơ ngác, nhưng cảm giác thật tuyệt.
Sau đó anh ấy nói rằng tôi phải từ chức vì chuyện tình cảm nơi công sở không được phép.

Ai đã đặt ra những quy định vô nhân đạo như vậy?

Tôi bị nụ hôn của anh ấy cuốn hút đến nỗi tôi đã đồng ý với anh ấy. Nhưng sau khi về đến nhà, tôi nghĩ lại và cảm thấy điều này không phù hợp. Nhưng có những chuyện không được dễ xao động, tại sao tôi lại đồng ý ở bên anh ấy một cách dễ dàng như vậy.
Thế là tôi quyết định rời đi, thực ra tôi vẫn cảm thấy có lỗi, tôi cảm thấy bản thân mình không thể giữ được một người đàn ông như anh ấy, phòng trường hợp tôi sẽ lại bị tổn thương bởi tình yêu, tốt nhất tôi nên rời đi trước khi sẽ tổn thương.

Tôi gửi đơn từ chức của mình cho anh ấy, sau đó anh ấy gọi cho tôi, nhưng tôi không trả lời. Tôi khó chịu nên đã gọi điện cho Tưởng Nam Tôn để nói chuyện.
Cô ấy nói với tôi rằng tôi không đủ khả năng để xúc phạm một người như Diệp Cẩn Ngôn, nếu tôi không nghiêm túc mà chỉ vì vui vẻ và tò mò thì tốt nhất là tôi không nên làm vậy. Tôi không nên làm tổn thương trái tim của anh ấy, tốt nhất là rời khỏi đây với trình độ học vấn của tôi, việc tìm được một công việc khác không phải là điều khó khăn.
Tôi nghĩ cô ấy nói đúng, vì vậy tôi tìm thấy đứa con hàng xóm của mình và mời nó diễn một vở kịch với tôi.
Tôi không biết liệu Diệp Cẩn Ngôn có đến hay không, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.

Không ngờ anh ấy lại đến thật, tôi trốn trong phòng nghe đứa trẻ hàng xóm nói tôi đã chuyển đi và chỗ tôi đang ở là đang thuê nhà của họ. Sau đó, tôi nhìn qua khe cửa thấy Diệp Cẩn Ngôn ngơ ngác rời đi, tôi thực sự phải khen ngợi đứa trẻ hàng xóm của mình. Một doanh nhân xảo quyệt như Diệp Cẩn Ngôn đã bị một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi lừa dối.
, đứa trẻ này nếu không trở thành một nghệ sĩ trong tương lai sẽ thật đáng tiếc.

Sau khi Diệp Cẩn Ngôn rời đi, tôi lập tức nhờ Tưởng Nam Tôn cho thuê căn nhà này, tôi phải rời khỏi đây. Nếu Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên tỉnh táo lại và đến đây tìm tôi lần nữa, tôi sẽ không thể chạy trốn được.
Tôi mới nhớ ra rằng một trong những đàn anh của tôi đã mở một khu nghỉ dưỡng ở Tân Thành,  anh ấy từng mời tôi dến đó làm việc.
Dù sao thì tôi cũng học quản lý du lịch và có đủ năng lực để làm quản lý ở đó nên tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi. .​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro