Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiệm bán đồ cay , Thiên Trang và Thanh Tâm  vừa ăn vừa trò chuyện.

"Thiên Trang, tiết học hồi nãy có vui không?" Thanh Tâm hỏi trước khi động đũa.

"Cũng ổn, ."

"Vậy là tốt rồi! Tớ có thể an tâm mà ăn bữa cơm này!"

Có bạn tốt như vậy còn cầu gì hơn nữa!

"Ăn nhiều một chút đi, cậu đã rất vất vả rồi!" Thiên Trang nhiệt tình gắp đồ ăn cho Thanh Tâm , mỉm cười nhìn khuôn mặt đáng yêu của bạn.

Trong phòng cô và Thanh Tâm thân với nhau nhất, ban đầu là vì các cô xem như nửa đồng hương với nhau, mới gặp đã thân. Về sau, cô càng ngày càng thích Thanh Tâm , Thanh Tâm không chỉ cần cù chăm chỉ phấn đấu, lại không kiêu ngạo như nhiều nữ sinh học giỏi khác, nhất là đối với loại sinh viên chậm tiến như Thiên Trang, Thanh Tâm chưa bao giờ tỏ thái độ khinh thường mà ngược lại còn thêm "thắt chặt kỷ cương", hết lòng giúp đỡ cô tiến bộ.

Thanh Tâm bị Thiên Trang nhìn nên hơi ngượng ngùng: "Sao cậu không ăn? Nhìn tớ chi vậy?" "Tớ thích cậu lắm đó!Thanh Tâm , tớ..."

Thanh Tâm còn chưa kịp nuốt trôi thức ăn trong miệng đã vội vàng nói: "Thế giới này vẫn còn hơn cả tỉ đàn ông nha, cậu đừng có mơ tưởng đến tớ!"Để thể hiện rõ lập trường, cô nuốt thức ăn xuống rồi hỏi với vẻ quan tâm: "Cậu và anh bạn khoa học gia không có việc chứ? Tớ thấy đêm qua lúc cậu trở về hình như có rất nhiều tâm sự."

"Nếu người nào đó nói với cậu: Yêu cầu của anh đối với phụ nữ không cao lắm, như em là được rồi. Cậu nghĩ anh ta có ý gì?"

Thanh Tâm cân nhắc một hồi lâu, xong nói bốn chữ: "Rất có hàm ý!"

"..." Thiên Trang không nói gì, tiếp tục chuyên tâm ăn bát mì  không ớt của mình.

Hôm nay cô không ăn món cá hấp ngon lành kia chỉ vì tối qua anh dặn đừng ăn nhiều đồ cay, mì bún có vẻ tốt cho dạ dày hơn. Cô không nhớ được từ khi nào ý kiến của anh đã trở nên quan trọng như vậy. Thanh Tâm đột nhiên hỏi: "Không phải anh ta tỏ tình với cậu đấy chứ?"

"Tỏ tình á?!" Mì trên đũa Thiên Trang rơi hết vào trong bát, chỉ còn lại đôi đũa chỏng chơ giữa không trung.

"Bọn tớ chưa từng gặp mặt, chưa từng trò chuyện, thậm chí ngay cả tên của nhau cũng không biết, làm sao anh ta thích tớ được?"

"Nói cho cùng, dù có thích đi chăng nữa cũng chỉ là có cảm tình mà thôi, chưa đến mức yêu suốt đời suốt kiếp đâu!"

"Thời đại nào rồi mà còn có chuyện tình yêu suốt đời suốt kiếp hở?!"

Tình yêu! Vừa thốt lên hai chữ này, Thiên Trang đã muốn lạnh sống lưng...

Tối qua, cô nằm trằn trọc mãi không ngủ được, cô nhận ra mình thích nghe anh nói chuyện, đôi khi sẽ vì những lời anh nói mà suy nghĩ. Mỗi khi không gặp cô lại nhớ tới anh, gặp rồi thì lâng lâng vui sướng, loại cảm giác này cô nhớ có cuốn từ điển từng định nghĩa... Giờ thì cô nhớ ra rồi – tình yêu!!! 

Thiên Trang ngồi trước máy tính, tim đập càng lúc càng nhanh, các ngón tay đánh chữ đều run run.

Cô nói: "Em ở trường đại học T, chúng ta có thể gặp nhau không?"

Ava của anh vẫn tắt, không có trả lời. Cô đợi đến chín giờ tối mới thất thểu đi về.

Ngày hôm sau cô lại đi, có tin nhắn lại: "Trong khoảng thời gian này anh rất bận, giáo sư nói kết quả mô phỏng của anh không có vấn đề gì, đề nghị anh viết một bài báo để đăng lên tạp chí, chờ anh hết bận, anh nhất định sẽ đi gặp em."

"Không sao! Anh ở thành phố nào? Em có thể đến thăm anh, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện một chút, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu."

Liên tục vài ngày, thời gian lên mạng của cô ngày càng dài, có khi xem phim, có khi ngồi ngẩn ngơ nhìn FB chờ đợi, mỗi lần có người đăng nhập cô đều giật mình, nhận ra không phải anh, tâm trạng liền rơi thẳng xuống vực...

Một tuần sau, cô không lên mạng nữa, 

"Yêu qua mạng hả?"Thanh Tâm 

"Sắp sửa thôi! Tiếc là anh ấy bận quá..." Cô cầm lấy sách tiếp tục đọc.

Hai tuần trôi qua, khi nỗi bực dọc trong lòng Thiên Trang cũng đã nguôi, cô lại ra hàng net quen, ngồi xuống vị trí quen thuộc. Đăng nhập FB, thấy tin nhắn của anh, tâm tình bỗng nhiên thư thái. Cô vừa mở tin vừa cười ngọt ngào.

Tin nhắn offline thứ nhất: "Xin lỗi em, dạo này anh không lên mạng được... Anh ở Mỹ, đại học Harvard. Anh đã về đến Việt Nam mấy ngày nay rồi. Ngày mai anh rảnh không? Chúng ta sẽ gặp nhau.

" Ngày mai, em có tiết dự giờ, để dự giờ xong rồi em sẽ đi"

"OK"

Thanh Tâm thấy đúng là cuộc đời luôn tràn ngập những điều đáng kinh ngạc.

Ví như bây giờ, buổi tối trước hôm dự giờ, cô bỗng dưng bị Thiên Trang kéo đi mua quần áo.

Hai người bạn Thiên Thiên và Mai Linh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Ăn cơm tối xong về phòng, Thanh Tâm và Thiên Trang đều không có ở đó, sách vở lại vẫn nằm trên bàn, rõ ràng là không phải đi tự học. Thiên Thiên bỗng thấy buồn chán, gửi tin nhắn hỏi Thanh Tâm đang ở đâu.

Thanh Tâm nhanh chóng trả lời – đang theo Thiên Trang mua quần áo.

Thiên Thiên  bị chấn động dữ dội, hỏi rõ là cửa hàng nào, kéo Mai Linh đến đó để tham quan. Chạy đến cửa hàng đó, mở cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Thiên Trang bước ra từ phòng thay quần áo.

 Thiên Thiên và Mai Linh chốc đờ ra ở cửa.

Chưa từng nhìn thấy một Thiên Trang rực rỡ nổi bật đến thế.

Mái tóc dài trước giờ vẫn được buộc lại nay đã xõa tung, dáng tóc uốn nhẹ tự nhiên, thả trên đôi vai trắng ngần. Mặc một bộ váy màu đỏ rượu chát dài đến đầu gối, cổ chữ V xinh đẹp để lộ hõm cổ nhỏ nhắn. Chất liệu vải của váy rất mỏng, ôm sát lấy thân người lượn theo những đường cong thân thể, vẽ ra một chiếc eo thon rất bắt mắt. Khẽ cử động một chút là gấu váy dợn sóng, đôi chân dài dưới lớp váy quyến rũ đến nỗi người ta không thể rời mắt đi được, chân mang một đôi cao gót pha lê mảnh mai, khiến đôi bàn chân đáng yêu sinh động hẳn. Cả người toát lên một ánh hào quang sáng rực, dung nhan yêu kiều khó tả, khiến cửa hàng nhỏ xíu này chợt lung linh hẳn lên.

Trong phòng phút chốc lặng phắc, Thanh Tâm ngẩn ngơ một lúc mới nhìn thấy Thiên Thiên và Mai Linh, lập tức nói giọng kiêu hãnh: "Thế nào, tớ giúp Thiên Trang chọn đấy, có mắt thẩm mỹ đó chứ."

Có mắt thẩm mỹ, đúng là có mắt thẩm mỹ, Thiên Thiên đang định tán dương thì thấy Thiên Trang đang đứng trước gương soi giở giọng oán trách: "Thanh Tâm, cậu không thể giúp tớ chọn bộ nào ra dáng con gái nhà lành tí được à?"

Thanh Tâm: "..."

Thiên Thiên: "..."

Mai Linh: "..."

Nhân viên cửa hàng thầm thổ huyết , chiếc váy này có chỗ nào mà không con gái nhà lành đâu! Dáng người cô quá bốc lửa quá nhiều đường cong thì liên quan gì đến chiếc váy trong sáng đáng yêu của nhà chúng tôi chứ!

Sau một lúc im lặng, Thanh Tâm tỏ vẻ bất lực quay người đi tiếp tục chọn quần áo, Thiên Thiên bước vào cửa hàng hỏi Thiên Trang: "Sao lại nghĩ đến chuyện mua quần áo vậy?"

Thiên Trang: "Vì tớ phát hiện ra quần áo mua năm ngoái lạc hậu quá rồi."

Thiên Thiên im bặt, chuyện này chẳng phải tớ đã nói với cậu từ lâu rồi sao, nhưng mấy hôm trước cậu còn mặc rất sung sướng nữa mà?

Mai Linh nói: "Vậy cậu cũng đâu cần hôm nay chui ra ngoài mua đồ đâu, ngày mai có tiết dự giờ rồi."

"Hic..." Thiên Trang ú ớ, chuyện gặp mặt Alden  cô vẫn chưa muốn nói ra bây giờ, thế là ậm ừ đáp: "Chuyện đó... tối mai tớ có cuộc hẹn ."

Cũng không phải lừa dối nhỉ, cuộc gặp mặt ngày mai ấy, là quan trọng cả đời cô mà.

Thiên Thiên nghe xong rất kinh ngạc: "Cái nơi nào mà biến thái, xếp đặt lịch hẹn vào tối thứ sáu đến thế cơ chứ, ngày mai dự giờ xong đã là năm giờ mười phút rồi."

Thiên Trang ấp úng.

Cái kẻ "biến thái" ấy... hình như là cô thì phải...
Lúc Alden đề nghị gặp mặt, tâm trạng của Thiên Trang... nói thế nào nhỉ, giống như vừa nãy còn thấy bụng rất đói, bỗng dưng trên trời rớt xuống một miếng đùi gà vậy.


Giật mình cũng có.

Vui mừng cũng có.

Lúng túng cũng có.

Căng thẳng hồi hộp cũng có nốt.

Hậu quả của bao nhiêu suy nghĩ đổ dồn lên đầu một lúc như vậy, khiến cho Thiên Trang lúc ấy có phần "đứng hình", lúc hồi âm cho Alden đã vượt quá nửa phút, hơn nữa chỉ vẻn vẹn có một chữ "được".

Alden dường như không hề để tâm đến sự chậm trễ của cô, nhận được câu trả lời chắc chắn rồi liền trực tiếp gửi đến cho Thiên Trang  cách thức liên lạc.

"Di động của anh, 13xxxxxxxxx."

Thiên Trang nhìn hàng chữ này, tim bỗng nhảy lên cuồng loạn, lại còn kích động hơn mấy phần so với lúc Alden đề nghị gặp mặt nữa.

Số di động của Alden đó.


Cuối cùng, cuối cùng, ngoài đời cũng đã thực sự dính líu đến nhau rồi.

Thiên Trang căng thẳng cầm bút lên ghi lại, viết xong mới sực nhớ lẽ ra mình cũng nên báo lại số di động mới phải, 

Nhưng bây giờ, nếu không cho số di động, thì Alden có nghĩ là cô không có thành ý không nhỉ, Vi Vi chần chừ một lúc rồi nói: "Số điện thoại của em 16xxxxxxxxx

Để thể hiện mình rất có thành ý muốn gặp mặt, Thiên Trang chủ động hỏi: "Chúng ta gặp nhau ở đâu? Em ở Đại học T,  anh  cũng ở thành phố B chứ?"

Tuy chưa từng hỏi tường tận về nhau, nhưng trong lời trò chuyện cũng có vài gợi mở, Alden chắc chắn cũng đoán ra cô đang ở thành phố B nên mới hẹn gặp cô chứ.

"Ừ, anh ở đó." Alden trả lời dứt khoát, "Anh  đến Đại học T đón, khi nào em rảnh?"

Thiên Trang bị chấn động bởi chữ "đón" của anh, đầu óc choáng váng nghĩ sao đáp đó: "Ngày mai muội thi xong, sau năm giờ rưỡi là rảnh rồi."

"Sáu giờ anh đứng ở cổng Đông Đại học T đợi?"

"Năm giỡ rưỡi đi." Tiết kiệm để đỡ phải đợi thêm nửa tiếng đồng hồ, nghe như có vẻ Alden rất thân thuộc Đại học T thì phải, trong đầu mơ màng lướt qua ý nghĩ này, Thiên Trang không nghĩ ngợi gì liền gõ dòng chữ năm giờ rưỡi đi rồi, sau đó đờ ra, cô... cô... cô có phải đang biểu hiện nóng ruột quá không, khóc.

Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, nhanh chóng định sẵn thời gian địa điểm xong, Thiên Trang bỏ lại một câu "Ngày mai đến lúc đó em sẽ gọi di động cho anh, em có chuyện phải out trước đây" rồi vội vã chạy mất, sau đó ngồi thẫn thờ trước màn hình vi tính, lúc sau lại bò ra trước tủ quần áo ngẩn ngơ...

...

"Kiểu con gái nhà lành đây, thử đi xem sao."

Thấy Thiên Trang ngốc nghếch trầm tư gì đó, Thanh Tâm bực tức vứt quần áo trong tay vào người cô. Thật là... mình thì đờ ra để cho cô phải động não, lại còn dám kén cá chọn canh, hứ!

Thiên Trang ủ rũ ôm đống quần áo bước vào phòng thay đồ, lúc sau mặc xong bước ra, Thanh Tâm ngắm nghía rồi thầm gật đầu.

Lần này không phải là váy liền nữa, một chiếc áo trắng tay lỡ ôm sát eo, phối với chiếc váy ngắn in hoa màu xanh nước hồ nhã nhặn. Là hai thứ kiểu dáng và cách cắt may đều bình thường, nhưng mặc trên người Thiên Trang lại có cảm giác tinh xảo, vả lại màu xanh trắng như sắc trời khoảng khoát như thế, quả là cũng giấu bớt vài phần xinh đẹp yêu kiều tự nhiên của Thiên Trang.

Tự Thiên Trang cũng cảm thấy hài lòng, tuy không quen lắm với chiếc váy ngắn trên gối vài phân này, nhưng lúc mặc lên thì không vặn vẹo nhăn nhó nữa, rất tự nhiên phóng khoáng ra đứng trước gương.

Mai Linh ngắm nghía Thiên Trang trong gương, hỏi vẻ thăm dò: "Thiên Trang, có cần trịnh trọng thế không, chỉ là một cuộc hẹn gặp thôi mà, chẳng phải cậu vẫn bảo phải dựa vào nội hàm đó sao?"

Vừa nói đùa với bạn bè, vừa đánh giá mình từ đầu đến chân trong gương, Thiên Trang luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghĩ một lúc, "Ối, giày!"

Đôi giày trên chân vẫn là đôi săng-đan gót pha lê mảnh trước đó, cũng là đôi mà Thanh Tâm chọn giúp cô.

Thanh Tâm nói: "Đôi này rất đẹp mà, mặc váy ngắn phải mang kiểu này mới đẹp."

Thiên Trang lắc đầu: "Cao quá."

Người cô vốn đã cao một mét sáu chín rồi, gót của đôi giày này cũng phải bảy, tám phân, cộng thêm vào thế này thì cô đã lên tới khoảng một mét bảy lăm mất rồi.

Lỡ như Alden... không cao như thế thì phải làm sao...

Đến lần này thì Thiên Trang  không làm phiền Thanh Tâm nữa, cô tự chọn một đôi săng-đan hơi có gót màu trắng để mang vào, nhận được sự đồng tình của bạn bè rồi, Thiên Trang bắt đầu sát phạt giá tiền với nhân viên cửa hàng.

Đằng sau lưng cô, Thiên Thiên thì thầm: "Cái áo này, bảo thủ quá à..."

Hai hàng cúc áo được cài chặt, không để lộ cái gì.

Thiên Thiên không nói gì nữa, trong lòng thầm gào thét, chẳng lẽ chỉ mình tớ thấy rằng chiếc áo này càng cài nút chặt càng quyến rũ gợi cảm hơn sao? Thế nào gọi là mỹ cảm đoan trang nào? Chính thế này đây, chính thế này đây!

Thiên Thiên thầm khóc than.

Cuối cùng, Thiên Trang mua ba thứ này với giá hai trăm tệ, ngày hôm sau mặc luôn để đi thi, vì hẹn lúc năm giờ rưỡi nên thi xong sẽ không có thời gian về phòng để thay đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro