Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả là...

Khiến một đám người ở phòng thi sững sờ.

Thực ra Thiên Trang ăn vận cũng rất bình thường, nhưng mọi ngày cô rất hiếm khi mặc váy. Cũng chẳng phải bài trừ gì nó, chỉ vì giảng đường cách xa ký túc xá, mặc váy không tiện để đạp xe mà thôi.

Vậy nên hôm nay bất quá chỉ thay đổi trang phục một chút, thế mà đã làm rơi biết bao cặp mắt. Thiên Trang trước giờ được nhìn quen rồi, nhưng hôm nay cũng cảm thấy có phần ngại ngùng, cũng may giờ dự giờ đã bắt đầu rất nhanh để cô giải thoát khỏi trạng thái lúng túng này.

Giờ dự giờ thuận lợi khác thường, giữa đề có một đoạn đọc hiểu rất giống đoạn văn mà gần đây Thiên Trang tình cờ xem được trên một tờ báo tiếng Anh, điều này giúp Thiên Trang tiết kiệm được rất nhiều thời gian, làm xong toàn bộ lại kiểm tra kỹ một lượt theo thói quen, thế mà vẫn chưa đến năm giờ mười phút.

Vậy là Thiên Trang liền nhìn đáp án chơi trò trắc nghiệm IQ, tâm trạng tĩnh lặng vì thi dần dần bắt đầu không an phận, hành hạ vài phút sau, Thiên Trang quả quyết đứng dậy, nộp bài sớm cho xong.

Bước ra khỏi phòng học,Thiên Trang thở ra một hơi dài thoải mái.

Thời gian mỗi lúc một gần, sắp năm giờ rưỡi rồi, Alden chắc đã trên đường đến Đại học T rồi nhỉ, bây giờ anh... có căng thẳng như cô không?

Bước trên con đường trong trường rộng lớn thưa vắng, bước chân Thiên Trang  lúc lại nhanh hơn, khi thì chậm hẳn, giống như tâm trạng của cô vậy, lúc thì bình thản, lúc lại bất an. Trong tay nắm chặt mảnh giấy khi số điện thoại của Alden, thực tế thì cô đã nhớ rất rõ rồi, nhưng sợ trí nhớ sai sót lại tìm không ra Alden.

Nơi dự giờ của Thiên Trang khá gần với cổng Đông, đi được khoảng mười phút thì cổng Đông đã hiện ra thấp thoáng. Biết rõ rằng Alden chắc vẫn chưa đến, song Thiên Trang vẫn cố đưa mắt tìm kiếm từ xa.

Kỳ thi vẫn chưa kết thúc nên quanh cổng Đông không có nhiều người, chỉ lác đác vài người ra vào, Thiên Trang chưa nhìn thấy dáng ai giống Alden, nhưng lại thấy ngay nhân vật trong truyền thuyết.

Tiêu Minh Tuấn ?

Người đứng dưới gốc liễu bên ngoài cổng ấy là Tiêu Minh Tuấn ư?

Thiên Trang không nhịn được lại liếc thêm lần nữa.

Gốc liễu ngoài cổng rất đẹp, cành lá xanh biếc buông rủ, mềm mại phất phơ, tịch dương xiên xiên, người ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đứng lặng ở dưới tán cây, xa quá, nên Thiên Trang chỉ nhìn rõ mái tóc đen như mun của anh.

Nhưng, đúng là Tiêu Minh Tuấn rồi.

Sao anh lại xuất hiện ở đây?

Xem ra anh cũng có vẻ đang đợi ai đó? Ai mà có mặt mũi nào bắt giáo sư Tiêu đợi như thế.

Trong đầu nghĩ như vậy, Thiên Trang tự động rẽ sang một bên khác của cổng trường, cô chẳng có can đảm đứng cùng với giáo sư Tiêu. Sau đó đi được vài bước cô mới phát hiện ra phía bên kia ở ngoài cổng Đông đã có một chiếc xe du lịch to dừng chặn ở đó.

Ối...

Chẳng còn cách nào khác, đành phải tiếp tục tiến về phía Tiêu Minh Tuấn  đang đứng thôi, nhưng vào đúng lúc này, Tiêu Minh Tuấn  lại như có linh cảm gì đó bèn đưa mắt nhìn về phía cô.

Bước chân Thiên Trang  khựng lại, tầm nhìn đúng lúc chạm vào ánh mắt trong sáng của anh.

Thiên Trang không nhớ rằng ai đã nói một câu thế này – Tiêu Minh Tuấn  đứng ở nơi đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, không chỉ do tướng mạo bên ngoài, mà còn do khí chất của chính anh.

Lúc này đúng là như thế, giáo sư Tiêu chỉ đứng lặng lẽ ở đó, nhưng không khí thoáng chốc đã khác hẳn, phảng phất sự ưu nhã xa vời cách biệt với trần thế.

Trong mơ màng, Thiên Trang tưởng như cảnh này mình đã nhìn thấy rồi.

Gốc liễu gió nhẹ phớt qua.

Người con trai phóng khoáng ưu tú như trúc xanh.

Tư thế đợi chờ trầm tĩnh.

Nhìn thấy ở đâu nhỉ?Thiên Trang mơ hồ nghĩ ngợi, lúng túng nhìn sang nơi khác, cúi đầu xuống, nhưng luôn cảm thấy...

Không nhịn được lại ngẩng lên.

Thế là, lại lần nữa đối diện với ánh mắt của giáo sư Tiêu .

Anh vẫn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trong vắt mà chuyên chú, gần như khiến Thiên Trang có ảo giác rằng – anh đang đợi cô đến gần.

Nhưng sao lại thế được? Thiên Trang không dám tự kiêu như thế.

Nhưng sao anh cứ nhìn cô hoài vậy? Chẳng lẽ Tiêu Minh Tuấn  từng gặp cô? 

Bước chân Thiên Trang ngập ngừng hẳn, nhưng chầm chậm, chậm rãi, vẫn đến rất gần...

Rốt cuộc không có sức đề kháng với áp lực bị nhìn chăm chú một khoảng thời gian dài như vậy, chuẩn bị sẵn tâm lý bị hỏi lại, Thiên Trang dừng lại, lấy hết dũng khí chào hỏi: "Giáo sư Tiêu , trùng hợp quá!"

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

...

Không lời đáp lại.

Thiên Trang im lặng cúi đầu, trong lòng ngượng ngùng cực độ, nghĩ bụng sao mình lại yếu thế, cứ bước thẳng qua là được rồi, chào hỏi cái gì cơ chứ, bây giờ bị đóng băng rồi đây này.

Hay là, lặng lẽ chuồn đi?

Vừa nghĩ lung tung như thế, Thiên Trang không kiềm được bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nhìn thấy Tiêu Minh Tuấn  khóe môi dần dần cong lên, đôi đồng tử đen nhánh đang nhìn thẳng vào cô lại như ẩn giấu một nét cười phảng phất.

Sau đó Thiên Trang nghe thấy giọng nói của anh.

"Không trùng hợp." Giọng nói rõ ràng ngắn gọn lướt qua bên tai cô, "Tôi đang đợi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro