Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Trang ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình một cách mê hoặc, trong đôi mắt anh có những mảnh vỡ của tịch dương, thế nên tỏ ra chút nét dịu dàng không chân thực, thái độ của anh bình lặng nhưng rất kiên nhẫn...

Thiên Trang mấp máy môi, không thoát ra được tiếng nào, hít thở sâu một lúc, cố gắng đè nén tư tưởng hỗn loạn, mở miệng, vẫn tỏ ra không dám tin đến tận mười hai phần: "...Alden?"

Người đối diện nhìn cô, trả lời chắc nịch: "Là anh."

Trong một khoảnh khắc, đầu Thiên Trang xuất hiện một ý nghĩ – May quá, may mà mình không mua đôi giày cao gót kia, nếu không bây giờ cô sẽ kinh ngạc đến mức đạp gãy cả gót giày mất thôi.

Hơn nữa, sao anh lại nhận ra cô được?

Quá nhiều kinh ngạc, quá nhiều câu hỏi, nhưng Thiên Trang lại chẳng hỏi nổi một câu nào, thậm chí đến cả người trước mặt mình cũng dần bắt đầu trở nên không chân thực. Mảnh giấy nhỏ nắm trong tay gần như bị vò nát, chuyện mà cô muốn làm nhất ngay bây giờ là chạy ngay đến trạm điện thoại gọi cho số máy này, xem xem di động của Tiêu Minh Tuấn  có vang lên hay không...

Và lúc này, cuối cùng cô cũng phát hiện ra, một cách rất chậm chạp, những ánh mắt càng lúc càng rõ ràng.

Tiêu Minh Tuấn  lại như phớt lờ mọi ánh mắt của những người bàng quan, anh đưa cánh tay lên nhìn giờ, "Em nộp bài sớm à?"

Thiên Trang chậm rãi gật đầu.


"Suýt chút nữa lại bắt em phải đợi."

Hả?

Thiên Trang có phần không rõ nên nhìn vào đôi đồng tử đang chăm chú nhìn cô kia, hồi lâu mới hiểu thì ra anh đang ám chỉ chuyện thất hẹn cuộc thi chung kết lần ấy.

Tiêu "biến thái" nhìn cô chăm chú, đôi môi dần nở một nét cười nhẹ nhàng, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm trước đã."

Anh cất bước đi vào phía trong trường, Thiên Trang chần chừ một lúc rồi cũng theo sau, dù sao chăng nữa thì vẫn tốt hơn cứ đứng đây để người khác tò mò theo dõi. Nhưng mới đi được vài bước,Thiên Trang lại không nhịn được phải quay đầu lại nhìn về phía cổng Đông.

Một lúc nữa... ở đó có khi nào lại xuất hiện thêm một Alden khác hay không?

Tuy rằng hiện thực đã rất rõ ràng, Minh Tuấn  chính là Alden, nhưng mà, nhưng mà, sao cứ cảm thấy không chân thực đến thế...

Cô quay đầu lại nhìn như vậy nên bước chân chậm dần, lúc ngoảnh đầu trở lại, Tiêu Minh Tuấn đã dừng chân phía trước đợi cô. Thiên Trang ngượng ngùng đi nhanh hơn để theo kịp, Tiêu Minh Tuấn đợi cô đến gần thì hỏi vẻ rất nghiêm túc: "Thiên Trang , em có ăn thịt bò không?"

Được thôi, Thiên Trang hoàn toàn bị chấn động bởi một tiếng "Thiên Trang " quá tự nhiên của anh rồi.

Câu hỏi như thế, Thiên Trang cơ bản nghĩ rằng Tiêu Minh Tuấn sẽ dẫn cô đến một quán cá nào đó trong trường, vậy nhưng trên thực tế thì lại là, Tiêu Minh Tuấn  dẫn cô lòng vòng ngoắt ngoéo một lúc lâu mới đến một cửa hàng nhỏ cũ kỹ trong khu giáo chức.

Sau đó vừa ngồi xuống được một lúc, thì có một dì gương mặt rạng rỡ nụ cười bưng một tô canh thịt lớn đến đặt trên bàn họ, Tiêu Minh Tuấn  làm vài động tác tay, bà dì ấy cười híp mắt bỏ đi.

Thiên Trang nhìn tô canh thịt bò cực to phía trước mặt, ngẩn ra.

Tiêu Minh Tuấn ung dung cầm mấy chiếc muỗng lên múc canh, "Dì Giang không nói được, nhưng món ăn dì ấy làm rất tuyệt, 

Thế là, bàn ăn trong một lúc yên tĩnh hẳn, nhưng sự yên tĩnh lúc này không giống với khi đi trên đường ban nãy, dường như đến không khí cũng tràn ngập một cảm giác thật kỳ lạ.

Vẫn tiếng chuông di động  phá tan sự yên tĩnh này.

Sau đó liền thấy Tiêu Minh Tuấn lấy chiếc di động ra.

Thiên Trang nghĩ ngợi lung tung một hồi, Tiêu Minh Tuấn đã nghe điện thoại, một giọng nam thô lỗ thoắt chốc vẳng ra từ trong điện thoại, âm lượng to đến mức đến Thiên Trang cũng nghe được rõ ràng.

"Minh Tuấn , cậu ở đâu vậy? Hôm nay trận bóng rổ có đến hay không?"

Tiêu Minh Tuấn  quay lại nhìn chiếc đồng hồ trên tường: "Đã nói là bảy giờ mà? Còn sớm."

"Đến sớm vận động cho nóng người chứ, hôm nay chẳng phải cậu không có việc gì à, đến đây đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy."

"Có việc."

"Hả? Việc gì, việc gì mà quan trọng thế hả, cậu đang làm gì bây giờ?"

Tiêu Minh Tuấn  trả lời rất bình thản: "Hẹn hò."

Bên kia đầu dây im lặng một lúc, Thiên Trang cầm đũa, cảm thấy, cảm thấy... Cô chẳng còn cảm giác gì cả rồi...

Một lúc sau hình như bên kia đổi người, giọng nói có phần lảnh lót, gào lên còn to hơn người khi nãy: "Minh Tuấn , cậu đang hẹn hò? Dẫn cô ấy đến dẫn cô ấy đến dẫn cô ấy đến!"

Tiêu Minh Tuấn  trấn tĩnh đáp: "Tớ hỏi xem cô ấy có chịu không đã."

Anh nhìn Vi Vi: "Trận bóng rổ giao lưu của các giáo sư trẻ mới, em có muốn xem không?"

Thiên Trang đã bị hai chữ "hẹn hò" làm chấn động đến hồn bay phách lạc, vô thức gật gật đầu, Tiêu Minh Tuấn bèn trả lời lại với bên kia bằng giọng rất bình tĩnh: "Một chút nữa tớ đưa cô ấy đến."

Nói xong không đợi bên kia phản ứng, anh cúp luôn điện thoại.

Cô hỏi:

-Anh biết chơi bóng rổ sao?

-Ukm!

-Anh còn biết làm những gì nữa vậy?Anh khoe khoang một chút cũng được mà

-Được nghe lời em, anh khá thông thạo lĩnh vực phần mềm  mang về vinh quang cho trường khi vào học được hơn ba năm đã dẫn đội đi tham gia cuộc thi lớn về lập trình quốc tế ACM, anh biết  đàn tranh cờ vây, đa từng đi bơi lội đại diện cho trường Harvard tham gia thi đấu giành giải vàng

Sau đó tính tiền.

Thiên Trang đang hồn bay phách lạc nghĩ rằng, thật rẻ quá, bao nhiêu là món mà chỉ có hơn năm mươi đồng , lại ngon nữa, sao trước đây chưa từng nghe có quán ăn thế này nhỉ.

Ra khỏi quán ăn nhỏ, Tiêu Minh Tuấn  nói cô đợi anh ở đây, anh về nhà lấy xe.

Thiên Trang hồn bay phách lạc nghĩ, ôi, nhà Alden gần đây sao?

Xa xa, Tiêu Minh Tuấn  lái  xe đến.

Thiên Trang hồn bay phách lạc nghĩ, thì ra Alden không chỉ đẹp trai khi cưỡi bạch mã, đến cưỡi ô tô cũng đẹp trai nốt ~ ~ ~

Tiêu Minh Tuấn  dừng xe, nói: "Lên xe!"

Thiên Trang hồn bay phách lạc nghĩ, í, Alden đang mời cô đi cùng?

Đi cùng?!

Hai chữ này thoắt chốc vỗ cho Thiên Trang quay về hiện thực, trong khoảnh khắc ba hồn chín vía của cô đều quay trở lại.

Nhìn chiếc ô tô, lại nhìn Alden, người đẹp Thiên Trang lắp bắp: "Chuyện này, chuyện này, em..."

Tiêu Minh Tuân s hơi nhướn mày.

Thiên Trang cố trấn tĩnh, "... Anh chở em?"

"Ừ, đường xa như thế chẳng lẽ đi bộ?"

Đường đến nhà thi đấu bóng rổ xa thế mà đi bộ thì tất nhiên rất đáng sợ, nhưng mà... nhưng mà... càng đáng sợ hơn là anh chở em đó!

Thiên Trang rầu rầu!

Với danh tiếng đẹp trai nổi như cồn của Tiêu giáo sư, lại thêm chút danh nho nhỏ của cô, cùng đi ô tô men theo đường trường, ước chừng sẽ có ngay những lời đồn đại hay ho cho xem! Tuy rằng họ hình như, thì là, có vẻ như đúng là đang phát triển đến những nghi ngờ hay ho ấy, nhưng bây giờ, trước mắt, hiện tại thì chắc chắn là trắng tinh còn hơn cả lông cừu nữa...

"Như thế, như thế không hợp lắm đâu, người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm đó." Thiên Trang cố gắng từ chối khéo léo ing, vành tai lại hơi đỏ lên.

"Hiểu lầm?"

Chẳng lẽ anh chưa hiểu sao? Thiên Trang chỉ còn cách nói toạc móng heo ra, "Hiểu lầm chúng ta là, e hèm, là kiểu quan hệ đó..."

Tiêu giáo sư lặng lẽ nhìn cô, hồi lâu không nói, Thiên Trang chợt cảm thấy căng thẳng lạ lùng... Cô không nói gì sai chứ?

Đúng vào khi cô cảm thấy mỗi lúc một căng thẳng hơn, cuối cùng, Tiêu Minh Tuấn  cũng dần dần mở miệng: "Thế chúng ta không phải là kiểu quan hệ đó từ khi nào vậy?"-Rồi cô ngoan ngoãn bước lên xe

Đi đến nửa đường anh dừng xe lại:

-Em ngồi đây trông xe anh đi mua chút đồ!

*1 phút sau *

-Nước có ga, đồ ăn có mặn một chút lát nữa em xem bóng rổ lâu sẽ khát.

Rồi anh lái xe đến sân bóng rổ trường đại học T

- Em đến sân bóng rổ trước đi anh cất xe xong rồi đến sau.

Vừa bước vào sân bóng rổ, Thiên Trang ngạc nhiên:"Hôm nay đông người ghê"

Thanh Tâm hét lớn rủ cô lại ngồi chỗ cùng với Thiên Thiên và Mai Linh. Cô khẽ gật đầu

-Hôm nay nhộn nhịp, nhiều gái xinh đến thật!Ngay cả Đinh Diệu Nhi cũng đến, Thiên Trang cậu còn nhớ cô ta chứ?hồi mình còn đi học cô ta được bầu chọn là hoa khôi của trường đấy nhờ vẻ đẹp trong sáng thuần khiết!Đay là lần đầu tiên 2 đại mỹ nhân xuất hiện cùng một lúc >Nhưng mình tớ thấy cậu vẫn hơn mà!

-Cảm ơn!Được rồi có đò uống cho mấy cậu nè!

-Ôi Thiên Trang cậu giàu rồi hả mua cả đống đồ ăn như vậy tốn không ít tiền đâu.Nhưng lần sau nhớ mua cả vị táo nữa nhé.

Thiên Trang nghĩ: Giáo sư Tiêu mua 1 phút rồi ra mấy cô còn mong anh ấy chọn vị hả.

-Thiên Trang có phải bài dự giờ của cậu đuọc giải rồi nên mới mua đồ ăn đúng không?

-Thì cứ cho là vậy đi

-À Thiên Trang hôm nay giáo sư Tiêu cũng đến đấy.Hôm nay rõ ràng là các giáo sư trẻ mới về khoa mình đấu với các giáo sư khoa bảo hộ ngoại ngữ. Đinh Diệu Nhi là giáo sư bên khoa kiến trúc đến đây làm gì nhỉ?

-Giáo sư Tiêu mới về đã làm đốn tim bao cô gái rồi đấy, đa số đến đây đều là các sinh viên và giáo sư nữ thôi mà.

Tiêu Minh Tuấn đi cất xe xong bước vào sân bóng rổ, lập tức có hai người bạn ra đón

-"Chắc đấy là bạn của giáo sư Tiêu bên Việt Nam"

Lúc này không khí trong nhà thi đấu bỗng chốc sôi sục lên hẳn, Thiên Trang lập tức nhìn vào trong sân, biết ngay mà, Tiêu Minh Tuấn  đã thay đồng phục thi đấu màu trắng bước ra rồi.

Phong thái của anh vốn đã tuấn tú, thay đồng phục thể thao càng đẹp trai ngời ngời. Tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhẹ nhàng bình thản đập hai phát, khi đồng đội xuất hiện ngăn cản thì bỗng tăng tốc, mọi người đều nghĩ anh sẽ đột phá, anh lại dừng lại đột ngột, không hề nhắm kỹ đã nhảy vọt lên, quả bóng vẽ ra một đường uyển chuyển trong không trung, thời gian dường như lắng đọng, Thiên Trang ngắm mái tóc đen nhánh tung bay của anh, nín thở.

Xoạt!

Quả bóng rơi thẳng vào rổ.

Trọn ba điểm!

Trên khán đài im bặt dễ có đến mấy giây, sau đó bùng ra một trận hoan hô cuồng nhiệt, Tiêu Minh Tuấn  trong sân lại không hề đoái hoài gì đến sự cổ vũ cuồng nhiệt ấy, chỉ nói vài câu với đồng hội, bắt đầu những động tác làm nóng người cơ bản. Ánh mắt của anh lúc này chỉ tập trung vào sân đấu, còn đối với khán giả trên kia thì như nhìn mà không thấy.

Thiên Thiên cảm thán: "Đó gọi là thần tượng."

Mai Linh: "Nghe nói giáo sư Tiêu bơi còn giỏi hơn chơi bóng rổ nữa, không biết khi thi bơi thì sẽ thế nào nhỉ?"

Thiên Trang không nén được, liên tưởng theo câu nói của cô bạn, cuộc thi bơi lội thế nào nhỉ, Alden mặc quần bơi...

Mặt "xoẹt" một tiếng đỏ bừng.

Mai Linh thấy cô đỏ mặt, lạ lùng hỏi: "Vi Vi sao cậu nóng thế."

Thiên Trang liếc xéo cô đầy vẻ chính nghĩa nghiêm khắc: "Cậu bậy bạ quá!"

Mai Linh: "..."
 Cô bất hạnh quá.

Mười mấy phút sau, trận đấu chính thức bắt đầu, Tiêu Minh Tuấn  ra sân đầu tiên.

Bóng rổ là môn thể thao rất hay, so với một hai khoảnh khắc tuyệt vời sau một thời gian dài dặc của môn bóng đá, thì bóng rổ dường như lúc nào cũng khiến người ta thót tim vui sướng.

Trên sân bóng, Tiêu Minh Tuấn là người nổi bật nhất, điều này không chỉ do tướng mạo xuất sắc cũng như danh tiếng của anh, mà hơn nữa còn vì màn biểu diễn tuyệt vời khiến người xem không thể dời mắt nổi.

Có lúc Tiêu Minh Tuấn  trên sân dường như có thể hình dung bằng từ "thanh nhã", vậy nhưng một khi đã bùng nổ, khí thế kinh người sắc nhọn không ai bằng, giữa động và tĩnh, là tốc độ nguyên thủy nhất và là sự lay động khủng khiếp nhất mà sức mạnh anh mang đến.

Vậy là Thiên Trang đã biết rồi.

Thì ra trên thế giới này quả thực có một chuyện như vậy, chỉ cần một khoảnh khắc, tình cảm yêu mến một người có thể đạt đến đỉnh điểm.

Trận đấu này Thiên Trang theo dõi một cách rất căng thẳng, bọn Thiên Thiên lại không như thế, hiệp thứ nhất kết thúc rồi, Thanh Tâm mới hứng chí bảo: "Giáo sư chuyển hướng lúc nãy đẹp quá chừng! 

Mai Linh nói: "Cái đó hình như yêu cầu tố chất cơ thể rất cao mà!"

Thanh Tâm nói: "Không biết, haizzz, giáo sư Tiêu  đúng là văn võ toàn tài!"

Không chỉ là văn võ toàn tài,Thiên Trang nhìn về phía bóng dáng cao ráo đang nghỉ ngơi kia,Người này đúng là xuất sắc quá thể, sau này nếu ở bên nhau thật, chắc cô phải cố gắng hơn nữa mới được.

Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu bước vào hiệp hai sôi nổi hơn nhiều.

Tiêu Minh Tuấn hôm nay không phải là người cố tình chơi nổi nhất trong đội, có lúc anh thích chuyền bóng cho đồng đội hơn, nhưng rõ ràng anh là người khống chế nhịp độ trận đấu, khoa Công nghệ thông tin dưới sự tổ chức của anh rõ ràng chơi rất thuận lợi. Đợi sau khi hiệp hai kết thúc, khoa Công nghệ thông tin đã dẫn trước khoa Bảo hộ lao động khoảng hai mươi điểm rồi.

Mười phút sau, hiệp ba bắt đầu thi đấu, Tiêu Nại  không ra sân, trên khán đài ồ lên những tiếng bàn tán thất vọng. Thiên Trang lại không thất vọng gì lắm, vẫn chuyên tâm xem thi đấu, có điều phần lớn thời gian vẫn chú ý đến giáo sư Tiêu  đang đứng bên ngoài sân.

Chú ý thấy anh đang nói chuyện với đồng đội, nhìn vào trong sân, hình như đang bàn luận về trận đấu.

Chú ý thấy anh ngửa cổ lên uống nước, mái tóc đen nhánh lấp lánh những điểm sáng chói mắt.

Đặt bình nước xuống, đột ngột bước về phía khán đài mà không một dấu hiệu báo trước!

Thiên Trang cứng đờ người ngay trên ghế ngồi.

Sự chú ý của toàn nhà thi đấu dần dần không còn ở sân đấu nữa, mà dường như đều đang theo dõi anh.

Vậy nhưng Tiêu Minh Tuấn  vẫn với vẻ trấn tĩnh bình thản, giống như mọi ánh mắt kia đều không tồn tại, anh cất những bước đi rất tự nhiên bước lên bậc tam cấp của khán đài, sau đó đi qua từng dãy từng dãy ghế ngồi, thẳng tới trước mặt Thiên Trang.

Thiên Trang ngồi ngay ở gần lối đi, nên anh rất thoải mái đứng ở bên cạnh cô, một tay vô tình đặt trên lưng ghế cô ngồi, cúi xuống, ánh mắt thiêu đốt người nhìn cô chăm chú.

"Một chút nữa mọi người phải ra ngoài liên hoan, buổi tối anh chưa chắc lên mạng được."

Thiên Trang gật gật đầu.

"Ngày mai em định làm gì?"

Thiên Trang đáp: "Ngồi chấm luận văn trong văn phòng."

Vẻ mặt của Thiên Trang cũng trấn tĩnh khó tả, nhưng nếu lắng nghe kỹ những lời cô nói thì sẽ nhận ra, nếu đã nói là cô trấn tĩnh, chi bằng nói là...

Tiêu Minh Tuấn  bảo: "Ừ, vậy ngày mai anh đi với em."

Thiên Trang trả lời: "Ồ, mai em sẽ giúp anh giành chỗ."

Cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phản xạ có điều kiện...

Tiêu Minh Tuấn ngước lên nhìn rồi nói với Mai Linh ngồi ngoài cùng: "Bên đó vẫn còn chỗ trống, có thể nhích vào phía trong một chút được không?"

Mai Linh nhìn sang bên cạnh mình, quả nhiên không biết người ngồi cạnh đã đi mất tự lúc nào, thế là cô nhanh nhẹn nhích vào trong, Thiên Thiên, Thanh Tâm  cũng theo đó mà ngồi sát lại, Thiên Trang đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế vốn là của Thanh Tâm.

"Cám ơn."

Tiêu Minh Tuấn lịch sự nói, sau đó anh rất không khách sáo ngồi xuống cạnh Thiên Trang, tầm nhìn tập trung vào sân đấu, bắt đầu theo dõi với vẻ rất bình thường.

Lấy anh làm trung tâm, trong vòng bán kính mười mét im phăng phắc, hoàn toàn đối chọi lại với âm thanh tranh cướp kịch liệt trong sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro