Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc lâu sau, xung quanh mới vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, Thiên Trang loáng thoáng nghe thấy tên mình và giao sư Tiêu  được lặp đi lặp lại, dần dần, cũng có những cặp mắt lóe sáng thỉnh thoảng bắn về phía họ.

Lại một hồi sau, âm thanh lớn hơn một chút, xì xào rì rầm, những ánh mắt tò mò nhìn họ cũng mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một trắng trợn táo tợn hơn.

Trong sự mất bình tĩnh của mọi người, Thiên Trang bỗng bình tĩnh hẳn

Cô bắt đầu học theo Alden, bình tĩnh theo dõi trận đấu, vừa mới nhìn lại đã kinh ngạc "a" lên một tiếng.

Tỷ số trận đấu sắp bị san bằng rồi!

Tiêu Minh Tuấn  như hiểu được cô đang ngạc nhiên điều gì, dửng dưng nói: "Không cần lo đâu, đợi đến lúc họ không quan tâm đến khán đài nữa thì tỷ số sẽ được dẫn trước lại ngay thôi."

Vì nhà thi đấu rất ồn nên lúc anh nói, có phần dựa lại gần cô, hình thành nên một tư thế nghiêng người thân mật, hơi thở gần ngay tích tắc, Thiên Trang  chỉ cần hơi hơi ngước mắt lên là có thể nhìn rõ hàng mi đen rợp của anh...

Dựa gần, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người như vậy!

Thiên Trang cụp mắt xuống, nhìn theo sợi tóc của mình rụng xuống cánh tay anh, "uhm" một tiếng, thực ra vốn chẳng chú ý đến anh đã nói gì, chỉ lờ mờ cảm thấy, xung quanh lại tĩnh lặng...

Hiệp thi đấu thứ ba kết thúc, Thiên Thiên mới như tỉnh khỏi giấc mộng, la lên một tiếng: "Sao khoa chúng ta chỉ dẫn trước có hai điểm thế này!"

Hiệp thứ tư của trận đấu bắt đầu, quả đúng như lời Tiêu Minh Tuấn  nói, tỷ số lại được cách biệt hẳn, khoa Công nghệ thông tin cơ bản đã nắm chắc phần thắng rồi. Trước khi sắp kết thúc, Tiêu Minh Tuấn  đột ngột nói: "Hai người bạn anh ở dưới kia, em có muốn đến chào hỏi không?"

Thiên Trang ngẩn ra, hỏi: "Là số 10 và 11 phải không?"

Người cô nói chính là hai tên chạy đến bên Tiêu Minh Tuấn  khi anh vừa bước vào cửa lúc nãy.

Thiên Trang không do dự thêm, đáp một cách dứt khoát: "Em đi."

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, khoa Công nghệ thông tin đã thắng khoa bảo hộ lao động với tỷ số chênh lệch mười tám điểm rất tuyệt vời. Thiên Trang nói với các bạn cô "Chút nữa cùng về", rồi cùng Tiêu Minh Tuấn đi xuống phía dưới.

Phía sau lưng họ, Mai Linh tròn mắt nhìn túi đồ ăn vặt, nghĩ lung tung , "Những thứ bọn mình vừa ăn này chẳng lẽ do Tiêu Minh Tuấn  mua?!"

Thanh Tâm làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện đồ ăn, vỗ vỗ lên tay Thiên Thiên: "Thế giới này huyền ảo thật đấy Thiên Trang  há."

Thiên Thiên không nói, nhìn theo bóng dáng hai người đang đi ấy, hồi lâu sau mới vọt ra một câu: "Thiên Trang nhà ta rõ ràng rất hợp với Giáo sư Tiêu  mà"

Thiên Trang và Tiêu Minh Tuấn  bước xuống sân đấu trong ánh nhìn chòng chọc của mọi người, vừa đến cửa vào của khán đài, Lý Chí Vinh và Phan Quang đã sốt ruột đứng đợi ở đó.

"Ha ha, giáo sư Tiêu , cậu cuối cùng..."

Anh chàng mặt vuông cao to khỏe mạnh vỗ vỗ vai giáo sư Tiêu , dáng vẻ cảm thán đến mức không nói nổi lời nào.

Người kia mặt nhọn hơn một chút, dáng người cũng cao hơn một chút cũng cảm thán nói: "Độc thân suốt kiếp đã hoàn lương rồi."

Tiêu Minh Tuấn  không đếm xỉa đến lời trêu ghẹo của bọn họ, giới thiệu với Thiên Trang: "Số 10 Lý Chí Vinh, người kia là Phan Quang."

Tiếp đó anh đang định giới thiệu Thiên Trang thì cô đã chủ động trước một bước, chặn lời anh lại và lên tiếng rất lễ phép: "Xin chào các anh, em là Thiên Trang."

Phan Quang nghệch ra, lúc sau mới cười lên khà khà, vừa nói "Chào em chào em", vừa nghĩ thầm trong bụng, đương nhiên anh biết em là Mai Thiên Trang, giáo sư hoa khôi của khoa ta mà, không ngờ lại cặp kè với giáo sư Tiêu . Giáo sư trâu bò nhất khoa Công nghệ thông tin tìm được người đẹp của khoa, chỉ là chuyện "nước chảy vào mương" thôi, nhưng sao đối với hai người này, lại cảm thấy "nổi bật kinh người" thế nhỉ.

Hơn nữa người đẹp này sao mà tự nhiên thân thiện đến vậy, mới lần đầu gặp nhau đã bảo người ta gọi là Thiên Trang rồi.

Phan Quang cũng cười hà hà, suy nghĩ cơ bản cũng gần giống với Lý Chí Vinh.

Thiên Trang hôm nay lại thấy hài lòng thêm lần nữa.

Cô cảm thấy mình hơi hơi hiểu Alden rồi, cảm giác nhìn người ta bị sét đánh quả thực quá sướng ha ha.

Tiếc là Thiên Trang chưa đắc ý được bao lâu, một lúc sau đồng đội bạn bè của Tiêu Minh Tuấn đã xúm lại, cuộc gặp bạn trên mạng trong tưởng tượng của Thiên Trang lập tức diễn biến thành gặp mặt thân hữu...

Thực ra Thiên Trang chỉ cần không có Giáo sư Tiêu thì sẽ ứng phó rất tự nhiên. Nhưng mấy ông anh dai nhách năm tư này cứ chòng ghẹo, chút khả năng ứng phó của Thiên Trang làm gì đủ dùng, Tiêu Minh Tuấn lại luôn tỏ vẻ bàng quan khoanh tay đứng nhìn, cười cười đứng một bên, chỉ đến khi bọn họ hô hào bắt cô cùng đi liên hoan thì anh mới giúp cô ngăn cản họ lại.

Bạn Thiên Trang chợt nghĩ đến một cách cũ rích, đánh không lại thì chạy thôi, thế là nhìn theo đám bạn mình đang đứng đợi ở cửa, nói: "Bạn của em đang đợi, em phải đi rồi."

Nói xong vừa định chuồn thì tiếc là lần này Tiêu Minh Tuấn không bỏ qua cho cô, nhanh mắt nhanh tay chụp lấy cánh tay cô.

"Thường thì em mấy giờ đi Chấm bài?"

"... Bảy giờ rưỡi."

Toàn bộ sự chú ý theo điều kiện phản xạ của Thiên Trang đều tập trung vào cánh tay đang bị anh nắm chặt ấy.

Tiêu Minh Tuấn  cười, sau đó nhẹ nhàng thả cánh tay cô ra: "Anh biết rồi, ngày mai anh đến dưới lầu đợi em, Thiên Trang, nhớ giành chỗ giúp anh nhé."

Thiên Trang hoàn thành thắng lợi cuộc đại tẩu thoát ra khỏi nhà thi đấu, trên đường vẫn chìm đắm trong những sự việc xảy ra ngày hôm nay, trầm tư không nói câu nào. Đi được một đoạn, cô chợt cảm thấy có gì đó kỳ quặc, sao bọn Thanh Tâm cũng không nói gì là sao?

Nhìn về phía đám bạn, thì ra họ cũng đang im lặng với một vẻ mặt rất khó hiểu. Thiên Trang đột nhiên cảnh giác hẳn, như thế thì không ổn rồi, đè nén quá lâu thể nào cũng bạo phát càng kịch liệt hơn, cô vẫn nên chủ động bị thẩm vấn còn hơn.

Thiên Trang ho một tiếng rồi nói: "Các cậu có gì cần hỏi thì cứ tự nhiên đi."

Lúc nói thì chậm nhưng kỳ thực diễn biến cực nhanh, lời vừa phát ra, Thiên Thiên lập tức bổ đến lắc lắc cô: "Cậu dám yêu đương với giáo sư Tiêu   lâu thế mà giấu giếm bọn tớ hả!"

Giọng nói của Thiên Trang bị cô bạn lắc đến rời rạc: "... Oan quá... chuyện này... tớ cũng mới biết đây thôi..."

Thiên Thiên gầm lên: "Cậu cho bọn tớ là đồ đần thối à! Xem cảnh hai người hôm nay, không lén lút tư tình với nhau hơn nửa năm rồi thì ai mà tin nổi."

Thiên Thiên khổ sở, nửa năm? Nửa tiếng thì có! Vất vả chống cự thoát ra khỏi tay của bạn mình, Thiên Trang nói liền một hơi.

"Tớ yêu cầu có mười phút để kể tự do mà không bị ngắt lời!"

Thiên Thiên, Thanh Tâm, Mai Linh  nhìn nhau một cái, phất phất tay ra vẻ khai ân: "Lại còn không nhanh chóng kể cho rõ!"

Thanh Tâm nói: "Hai người đến giai đoạn nào rồi hả, Kiss chưa, lần đầu Kiss là lúc nào?"

Thiên Trang phớt lờ, tằng hắng rồi nói: "Chuyện là như thế này, một ngày nào đó của mấy tháng trước, bầu trời quang đãng, tuyệt không có mây, trăng sáng sao mờ, tớ đi nhà vệ sinh một chút..."

Ba người chen nhau gào lên tức giận: "Nói vào vấn đề chính!"

Thì phần chính là sau khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh mà, đúng là chẳng có kiên nhẫn gì cả, cô vẫn phải nói nhảm một chút để sắp xếp lại tư tưởng đã, thực ra vẫn còn đang quay cuồng đây này...

Haizzz, phải nói thế nào để bọn họ chuyển từ giận dữ sang thông cảm đây?

Nhưng với câu chuyện đã bị cắt gọt bớt này cũng đủ khiến bọn Thiên Thiên thỏa mãn rồi.

Truy vấn một hồi sau, Thiên Thiên bảo: "... Cho nên hai người mới gặp nhau có hai tiếng đồng hồ?"

Thiên Trang trịnh trọng gật đầu, đã biết cô oan uổng thế nào chưa!

Mai Linh: "Cho nên, cậu mới gặp mặt giáo sư Tiêu mà đã bị người ta cưa đổ rồi?"

Thiên Trang im bặt ngó lơ, cô mong muốn mình sẽ trả lời là không, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không chấp nhận xảo quyệt bao biện.

"... Hình như là vậy." Nhìn thấy nét khinh thị trên mặt đám bạn cùng phòng, Thiên Trang yếu ớt trả lời, "Nếu như còn có lần sau, tớ nhất định sẽ cố gắng kéo dài đến hôm sau..."

Mai Linh thương hại nhìn cô: "Cậu yên chí đi, chẳng có lần sau đâu!"

"Tớ đã bảo cậu yêu ảo mà." Thanh Tâm  đắc chí với sự tinh ý của mình, "Nhưng ai mà ngờ đối tượng lại là giáo sư Tiêu ..."

Giờ đây nghĩ lại đúng là vẫn không thể chấp nhận nổi.

Thiên Trang choáng!

Bên này, Thiên Trang đã hoàn toàn sụp đổ với trí nhớ của mình, bên kia, Thiên Thiên tổng kết bằng giọng điệu rất ư ngưỡng mộ: "Tiêu giáo sư quả là lợi hại quá, theo đuổi người ta cũng chớp nhoáng như trong truyền thuyết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro