Chương 2: Bí mật ~Secret

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vô phương cứu chữa rồi...

Trong phòng giám thị, Hạ Vũ Khuê đứng dựa vào tường, đôi mắt cô bé nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ màu trắng treo trên bức tường đối diện và tưởng tượng ra hình một chú thạch sùng bị đóng đinh.

Từ lúc bị thầy Mã đưa vào phòng giám thị đến giờ đã hai tiếng đồng hồ trôi qua...

Suốt hai tiếng đồng hồ ấy, Hạ Vũ Khuê phải giữ nguyên tư thế đứng tại một vị trí. Cô bé có cảm giác người mình dần khô héo như một xác ướp.

Phía sau bàn làm việc bên cạnh, thầy giám thị cuối cùng cũng đọc xong chồng báo dày cộp trên tay. Thầy với tay lấy cốc trà trên mặt bàn và uống hai ngụm đầy thư thái, sau đó thầy nhướn đôi mắt qua tròng kính nhìn Vũ Hạ Khuê một cách nghiêm nghị.

Học sinh trường Kha Lâm vốn cần cù, ham học nên bình thường thầy giám thị cũng không có nhiều việc để làm. Nhưng kể từ khi Hạ Vũ Khuê đến đây, gần như ngày nào thầy"Bạch Tuộc" cũng đằng đằng khí thế, "như một vệ sĩ  bất đắc dĩ" bám sát nhất cử động của Vũ Hạ Khuê, sẵn sàng chấn chỉnh cô bé kịp thời.

"Trò đã biết lỗi chưa?" Thầy "Bạch Tuộc" cố tình kéo dài giọng nói của mình bằng một âm điệu trầm bổng như đang hát.

"Thưa thầy, em sai rồi..."Cuối cùng cũng có được sự "quan tâm" của thầy "Bạch Tuộc", Hạ Vũ Khuê vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi.

"Ồ?" Thầy "Bạch Tuộc" ngẩng đầu lê, đắc dĩ đung đưa cái đầu và từ từ nói, "Trò biết mình sai ở đâu chưa?"

"Chẳng lẽ em sai vì luôn tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ?" Hạ Vũ Khuê liếc mắt nhìn thầy rồi vội vàng quay đi, lí nhí tự nhủ. Thấy Hạ Vũ Khuê không có vẻ gì biết hối cãi, thầy "Bạch Tuộc" mệt mỏi day day trán, rồi đột nhiên thầy đứng phắt dậy, lấy ra một chiếc hộp giấy bên trong chiếc tủ phía sau.

Đúng lúc Hạ Vũ Khuê đang sốt ruột, bồn chồn thì một đống giấy tờ bất ngờ đổ ào ra như tuyết lở, tung tóe khắp sàn khiến cô bé ngập ngay vào đám giấy báo ấy.

"Hạ Vũ Khuê... Chẳng lẽ em không có chút ý thức tự giác nào của một học sinh trường trung học Kha Lâm sao?!"Tâm trạng của thầy "Bạch Tuộc" bị kích động, sắc mặt thầy như bị nhuộm thành màu xanh xám, "Em nhìn xem! Em mới đến có vài hôm mà tôi đã nhận được bao nhiêu là thư kể tội thế này! Em không thấy xấu hổ à? Tôi đã nói với em biết bao nhiêu lần là phải cắt tóc ngắn, nhưng lần nào em cũng coi lời tôi như gió thoảng qua! Việc em không coi kỉ luật nhà trường ra gì sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của trường! Em làm thế này sẽ khiến các bạn không có cảm giác an toàn, em...

"Những thứ khác em có thể thương lượng, nhưng em tuyệt đối không cắt tóc".

"Cái gì?!" Thầy "Bạch tuộc" cao giọng, ngón tay vung mạnh lên rồi dừng lại giữa không trung như người chỉ huy dàn nhạc vừa kết thúc màn biểu diễn.

"Hơn nữa em đã được sự đồng ý của Hội học sinh về việc tự do giữ hình ảnh cá nhân, nếu không tin thầy có thể hỏi họ." Hạ Vũ Khuê đưa ra tấm "kim bài miễn tử" của Hội học sinh khiến thầy "Bạch Tuộc"bối rối không biết nói sao.

"Được rồi, được rồi, được rồi, nếu em đã muốn như vậy..." Thầy "Bạch Tuộc" chắp tay sau lưng, đi đi lại lại một hồi trong phòng, cuối cùng thầy dừng lại nhìn Vũ Hạ Khuê rồi nói, "Tôi đã quyết định rồi, Hạ Vũ Khuê, phạt em làm lao công cho trường, phụ trách quét lớp hằng ngày, cho đến khi em nhận ra lỗi lầm thì thôi!"

"Cái gì?!" Cô nàng Vũ Hạ Khuê vốn mỗi lần nghe thầy "Bạch Tuộc" giáo huấn đều chỉ thấy buồn ngủ, bỗng sực tỉnh, kinh ngạc và bất ngờ. Làm lao công?! Quét dọn phòng học?! Phòng học ở đây rất nhiều và rộng, đây quả là một hình phạt "thép" đối với Hạ Vũ Khuê.

"Sao, Không phục à?"Nhìn thấy nét mặt Hạ Vũ Khuê thể hiện rõ ràng vẻ không bằng lòng, thầy "Bạch Tuộc" trừng mắt, "Không muốn thì mời em tiếp tục đứng chịu phạt ở đây, đứng đến khi nào muốn thì thôi!"

"Nhưng thưa thầy, thầy..."

"Báo cáo!"

Một giọng nói dịu dàng cất lên phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng giám thị.

Một nữ sinh mặc đồng phục trường Kha Lâm, tay ôm một chồng tài liệu, đang mỉm cười đứng chờ ngoài cửa phòng.

Gió thổi bay từng sợi tóc dài rất thẳng và mượt, trông như những sợi dây đàn đang phát sáng dưới nắng. Và nụ cười xinh đẹp của nữ sinh ấy như khiến bức tranh thêm hoàn hảo. Cô gái ấy có vẻ đẹp hoàn mĩ cùng những cử chỉ tinh tế khiến người khác không thể rời mắt-đó là ngôi sao lấp lánh của trường trung học Kha Lâm  ~  hoa khôi Lâm Kì Thi.

"À, em Thi Kì đấy à! "Nhận ra bóng người trước cửa, thầy"Bạch Tuộc" trở nên tươi cười, vui vẻ, nét mặt tức giận khi nãy đột nhiên biến mất.

"Vâng ạ. Thưa thầy, em đã chuẩn bị xong những tài liệu mà thầy yêu cầu."

Lâm Thi Kì đặt chồng tài liệu dày cộm trên tay lên chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ đỏ, rồi đứng trước mặt thầy "Bạch Tuộc". Lúc liếc mắt nhìn Vũ Hạ Khuê, Thi Kì bỗng nháy mắt ra hiệu, Hạ Vũ Khuê đáp lại bằng một cái nhìn đầy vẻ tinh quái.

"Ừm ừm...Good job!" trong buổi họp công tác giữa các trường trung học trọng điểm toàn thành phố chiều nay, tôi phải cho Mai Cầm biết được sự lợi hại của tôi mới được! Thầy "Bạch Tuộc" lim dim đôi mắt như cảm nhận "hương vị chiến thắng"giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, "Thi Kì quả không hổ danh là tổ trưởng tổ văn nghệ của Hội học sinh trường Kha Lâm, thái độ của em khiến thầy cảm thấy được an ủi!!"

"Cảm ơn thầy đã quá khen," Thi Kì nghiêm túc đáp lại, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô bé lại tiếp tục cất lời, "À đúng rồi, thưa thầy, tổ văn nghệ bọn em đang gấp rút chuẩn bị một chương trình, tuy nhiên hoạt động này lại rất cần có sự trợ giúp đỡ của bạn Hạ Vũ Khuê, nên liệu thầy có thể... để bạn Hạ Vũ Khuê đi cùng với em tới phòng của tổ văn nghệ được không ạ?"

"Hừm..." Thầy "Bạch Tuộc"do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu rồi quay sang nhìn Hạ Vũ Khuê, lạnh lùng nói, "Bạn Lâm Thi Kì đã xin như thế, Hạ Vũ Khuê, lần này tôi cho em thêm một cơ hội để hối cải!"

"Vâng! Cám ơn Bạch... à không, thầy Mã ạ!" Cô nàng Hạ Vũ Khuê được một phen hết hồn, cảm kích gật đầu rồi cùng Thi Kì ra khỏi phòng giám thị.

"Oa, là Thi Kì đó, xinh quá đi! A...người bên cạnh chính là Hạ Vũ Khuê! Nên tránh xa cậu ta ra một chút!"

"Bạn Hạ Vũ Khuê trông cũng xinh xắn dễ thương, nhưng ngoài điều ấy ra thì chẳng có ưu điểm gì cả, lại còn liên tục vi phạm kỉ luật nữa! Chẳng có tư cách của học sinh trường Kha Lâm!"

"Tóm lại là đừng có lại gần cậu ta! Nghe nói bên lớp C có một bạn chỉ nói chuyện với cậu ta hai câu mà thành tích rớt xuống hạng 30 đấy! Cậu ta chính là sao quả tạ, chắc không phải Lâm Kì Thi bị cậu ta hại rồi chứ?!"

"Trời ơi đúng là 'ôn thần' của Kha Lâm! Lần trước có một bạn ở trường cấp ba điểm của thành phố khác đến thăm mình và hỏi rằng liệu có phải học sinh trường Kha Lâm đều ăn mặc nhố nhăng như Hạ Vũ Khuê không, thật là quá mất mặt!"

Trên hành lang phía ngoài phòng giám thị, từ sớm đã có một nhóm học sinh đứng ì xèo bàn tán, nhưng tất cả đều chỉ dám đứng xem từ xa, khi Hạ Vũ Khuê và Lâm Thi Kì thản nhiên tiến lại gần thì những tiếng bàn tán đó lại dứt ngay, đám đông dạt sang hai bên như thể sợ sệt, vài người trong số họ thậm chí chẳng còn dám thở mạnh.

"Cộp...Cộp...Cộp"

Lối đi vốn náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, Hạ Vũ Khuê và Lâm Thi Kì bước đi giữa biết bao ánh mắt tò mò, dò xét của học sinh các lớp.

Đám học trò nhìn Hạ Vũ Khuê bằng thái độ vừa e dè lại vừa ghét bỏ, nhưng không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé. Còn Lâm Thi kì thì trở thành tiêu điểm quan tâm của tất cả học sinh nam, đám con gái cũng ngại ngùng ngắm lại bản thân, sợ mình trở nên xấu xí trước mặt Kì Thi.

"Kì Thi, lần nào cậu xuất hiện cũng thu hút mọi ánh nhìn. Tuy hai chúng ta đều là những nữ sinh duy nhất để tóc dài ở trường Kha Lâm nhưng bọn họ tỏ thái độ phân biệt đối xử ghê thật đấy!" Hạ Vũ Khuê chán nản lắc lắc hai vai, rồi giơ ngón tay cái về phía Thi Kì với ý nghĩa ngợi khen cô bạn.

"Vũ Khuê, cậu cũng có kém gì đâu. Đánh bại cả Lục đại tài tử của Hội học sinh, làm chấn động cả trường còn gì!"

"Thôi đừng nói nữa!!" Hạ Vũ Khuê đáp, dẩu môi bất lực, đôi chân mày nhíu lại, biểu hiện hết sức chán chường, "Còn chưa biết sắp tới thầy "Bạch Tuộc" sẽ đối phó với mình như thế nào đây! Nhưng bất kể ra sao, mái tóc dài của mình cũng đã giữ được rồi! Lucky!"

Hạ Vũ Khuê vừa nói vừa cười sung sướng, để lộ hai hàm răng trắng tinh và giơ tay hình chữ V ra hiệu chiến thắng với Thi Kì. Nhìn thái độ vui vẻ của Hạ Vũ Khuê, Lâm Kì Thi vừa cười vừa lắc đầu.

Tuy cô và Hạ Vũ Khuê mới làm bạn chưa lâu, nhưng cô đã hiểu được đôi chút về Vũ Khuê- cô bé có ngoại hình dễ thương, tính tình phóng khoáng, mái tóc xoăn xõa qua hai vai như búp bê Barbie, đôi mắt to trong sáng, thuần khiết như pha lê đen... Tuy tính cách xốc nổi, vô tư, nhưng cho dù gặp phải khó khăn vẫn luôn lạc quan, tin tưởng.

Chỉ có điều, đôi khi cách hành xử của Vũ Khuê quá thẳng thắn, thích làm theo ý mình bất chấp lời người khác, trước nay không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của của những người xung quanh, nên cô không nhận được thiện cảm của mọi người...

"À đúng rồi, Vũ Khuê, mình vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu" Lâm kì thi nhìn theo mái tóc mềm mại, óng ả dưới ánh nắng của Hạ Vũ Khuê, mỉm cười dịu dàng hỏi,"Cậu đã chọn học trường Kha Lâm, vậy sao vẫn kiên quyết để tóc dài? Lúc thi vào trường này cậu chưa nghe nói là học sinh trường Kha Lâm ngoài tổ văn nghệ ra thì không ai được phép để tóc dài à?"

"Cái này...là vì một người" Nghĩ tới đáp án của câu hỏi này, hai má Hạ Vũ Khuê hơi ửng hồng. Cô đưa tay vuốt mái tóc dài mềm như lông mèo Ba Tư, cười ấp úng, "Anh ấy thích xoa đầu mình như thế này, còn nói tóc mình rất mềm, mình để tóc dài rất dễ thương, thế nên..."

"Ồ, thì ra là vậy!" Nghe Hạ Vũ Khuê nói, Lâm Thi Kì liền khoác lấy cánh tay cô rất thân mật,rồi tinh nghịch nháy mắt với Hạ Vũ Khuê, "Tiểu ni cô đa tình ghê!"

"Ai da, đừng có trêu mình nữa!" Hạ Vũ Khuê cảm thấy hơi ngượng ngùng, bèn vội vàng chuyển chủ đề, "À mà, Thi Kì này, sao sáng sớm cậu không đến chào cờ? Không ít người hậm hực vì không được chiêm ngưỡng dung nhan của cậu đấy!"

"Mình đang bận chuẩn bị cho cuộc thi múa ba lê mà!" Lâm Thi Kì dịu dàng đáp.

" Thi ư? Cậu lại tham gia cả cuộc thi múa ba lê nữa à?"

"Cậu giỏi thật đấy!" Hạ Vũ Khuê ngạc nhiên nhìn bạn, đôi mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ, như thể Lâm Kì Thi đã ẵm được cúp giải thưởng vậy.

"Không phải!" Tuy Lâm Thi Kì học múa ba lê từ nhỏ, và vô cùng tự tin về khoản múa ba lê, nhưng lần này cô bạn chỉ cười, ánh mắt hơi dao động,"Lần này... mình chỉ là trợ lí thôi"

"Trợ lí? Oa ai có thể khiến cho bông hoa nổi tiếng của trường Kha Lâm cam lòng làm một cô trợ lí nhỏ bé! Xem ra chắc chắn không phải là một người bình thường rồi!" Hạ Vụ Khuê cười tinh nghịch khi biết được bí mật của bạn, "Thi Kì người đó là ai vậy? Á... mặt cậu đỏ rồi này!"

"Đừng... đừng có nói mò mà!"

Thi Kì vội vàng quay mặt đi, vẻ ngại ngùng càng khiến cô trông xinh đẹp như một đóa hoa phù dung trên mặt nước. Hạ Vũ Khuê thấy bạn mình có vẻ hơi giận, liền nghịch ngợm thè lưỡi, rồi không trêu nữa.

Lâm Kì Thi chớp nhẹ hàng mi mơ màng như cánh bướm mỏng manh, rồi từ từ mở to đôi mắt long lanh nhìn Hạ Vũ Khuê. Đôi môi màu hồng đào dịu dàng cất lên, Vũ Khuê, cậu đã nhìn thấy thiên sứ bao giờ chưa?"

Lâm Kì Thi ( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Đó là một buổi sáng trời khá lạnh, Lâm Kì Thi đang quỳ bên cạnh một chú mèo không may bị xe cán chết. Cô lặng lẽ khóc thầm, đôi vai gầy yếu ớt run lên vì quá đau lòng trước cảnh thương tâm.

Bỗng có một cánh tay ấm áp từ phía sau vươn tới, bịt lấy đôi mắt đang giàn giụa nước mắt của Thi kì. Tuy giật mình thoáng chốc, nhưng hơi ấm từ bàn tay có hương thơm thoang thoảng và cảm giác va chạm nhẹ nhàng khiến lòng Thi Kì như dịu lại. Cô có cảm giác như mình đang đứng dưới ánh nắng của buổi sớm mùa xuân, bỗng được cánh hoa dương liễu bay trong gió hôn nhẹ lên đôi mắt. Cảm giác êm ái ấy khiến mọi xao động trong tâm hồn cô bỗng ngưng lại.

"Đừng lo lắng, cùng đếm với tôi nào," một giọng nói xa lạ vang từ phía sau Thi Kì, điềm đạm và êm nhẹ lướt qua những sợi tóc mây của cô bé, giọng nói dịu dàng ấy như làn gió xuân vui cùng tơ liễu, "ba... hai...một."

Bàn tay che trên mắt đã buông, Lâm Thi Kì tò mò mở to đôi mắt nhìn ra xung quanh. Chú mèo con khi nãy còn nằm chết trước mặt, chỉ trong tích tắc ngắn ngủi đã biến mất không một dấu vết. Ở chỗ chú mèo vừa nằm có một đóa hoa cúc dại trắng muốt.

Lâm Kì Thi kinh ngạc quay người lại.

Đúng lúc ấy, một tia nắng chiếu qua ngọn cây, tạo thành một luồng ánh sáng chói chang. Lâm Thi Kì chớp đôi mắt bị lóa vì nắng gắt, từ từ nhìn rõ người đứng sau lưng mình. Tim cô bé như ngừng đập khi thấy một thiếu niên khôi ngô hoàn mĩ . Những sợi tóc nâu mảnh mai, mềm mại của cậu ta bị làn gió sớm khẽ thổi tung, để lộ đôi mắt trong veo màu hổ phách, ngón tay thon dài đang lướt qua vành tai để vuốt lại. Cử chỉ tinh tế và thanh tao đến nỗi Thi Kì có cảm giác đó không phải là một hành động bình thường mà là một chuỗi những động tác múa nhẹ nhàng, khoan thai. Chiếc hộp viôlông tinh xảo đặt bên cạnh người ấy càng tô điểm thêm khí chất thanh tú và nho nhã.

Thấy Lâm Kì Thi ngẩn ngơ thản thốt, nam thiếu niên mỉm cười, nụ cười như tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng màu ngọc bích," Tốt quá, lúc đếm đến một, mèo con đã được thiên sứ đón đi rồi."

Những lời nói như ảo mộng cùng với nụ cười tuấn tú khiến người khác thấy lòng bình yên và tin tưởng. Bây giờ Thi Kì mới chú ý, một cánh tay còn lại của cậu ấy đang ôm chặt chiếc áo khoác đã được cuộn lại, như thể phải bảo vệ thứ gì đó...

"Vũ Khuê, trước giờ mình chưa thấy ai giống thiên sứ như vậy..." Lâm Kì Thi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng, "Cho nên lúc biết anh ấy phải đi thi, mình đã nghĩ liệu mình có thể làm được gì cho anh ấy..."

"Hi,hi," Hạ Vũ Khuê bụm miệng cười khi nhìn thấy Lâm Thi Kì trong bộ dạng của một cô mèo ăn vụng, "Không ngờ mình lại đoán trúng, đúng là con gái lớn rồi không chịu ở yên trong khuê phòng nữa mà! Nhưng là bạn tốt của cậu, mình vẫn phải cảnh giác giúp cậu mới được! Ngộ nhỡ cái tên mà cậu thích lại cùng một giuộc với đám Lục đại tài tử, thì Kì Thi ạ, Mình không đồng ý đâu!"

"Thế này... thế này thì không hay lắm nhỉ..." Gương mặt vốn đã hơi ửng hồng của Lâm Kì Thi lúc này đã trở nên đỏ lựng vì xấu hổ.

"Chả liên quan, hay là cậu không có niềm tin vào "thiên sứ" của cậu?" Hạ Vũ Khuê tỏ vẻ không hài lòng, "Đi thôi đi thôi! Mình cũng muốn biết người đó là ai, với lại nếu không được sự đồng ý của cậu, mình tuyệt đối không kể cho ai biết đâu!"

Lâm Kì Thi do dự một lúc, gương mặt trắng trẻo dần dần ửng đỏ, rồi cô bé ngần ngừ gật đầu, khóe môi một nở nụ dịu dàng. "Thế thì mình cũng có một yêu cầu."





Yeah...cuối cùng cũng xong 1 chap...ngồi đánh máy mấy tiếng đồng hồ... ưm~~(vươn người)...rặc...Ai da cái lưng của tôi...rắc... Á cái cổ của tui...rặc...cái chân của tui.

Kết quả mệt mỏi toàn thân

Nhớ ủng hộ tớ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro