Chương 1: Cao thủ ~ Matster

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  Một buổi chiều sau khi học kì mới vừa bắt đầu, mặc dù đang là mùa đông nhưng gió lớn đã cuốn tung cát bụi trên mặt đất, khiến cho trường Kha Lâm dưới ánh nắng bỗng trở nên mù mịt.
Bình thường vào giờ này, khu phòng học tổng hợp của trường luôn đông đúc, náo nhiệt. Trong lớp, đám học sinh miệt mài xem trước bài vở; trong phòng thí nghiệm, giáo viên đang hướng dẫn cho một số học sinh ưu tú thảo luận sôi nổi những vấn đề mà người bình thường chỉ dám đứng nghe; trong phòng họp, thành viên của Hội học sinh đang bàn các kế hoạch học tập; thậm chí ngay cả ở hành lang cũng có một nhóm học sinh đang học từ mới môn ngoại ngữ...

Nhưng hôm nay, khu phòng học tổng hợp rộng lớn ấy vắng hoe không một bóng người, chỉ có những cuốn sách tham khảo để mở trên mặt bàn kêu sột soạt vì gió thổi lật từng trang.

Chính vào lúc đó, trên sân vận động, cách khu phòng học tổng hợp không xa, một đám người lố nhố chen chúc như sóng trào. Lũ học trò đứa nào đứa nấy đều giậm chân, rướn cổ, tò mò nhìn và bàn tán về sự việc xảy ra trong đám đông.

"Có chuyện gì thế? Sáng nay đã tổ chức buổi họp sớm rồi cơ mà? Sao mọi người vẫn còn tụ tập ở đây?"

"Là thách đấu đấy! Hôm nay, có một học sinh đáng gớm mới chuyển đến, dám thách thức cả Lục đại tài tử của Hội học sinh nữa!"

"Nghe nói vì cậu ấy không muốn mặc đồng phục và cắt tóc ngắn theo quy định của nhà trường, nên mới đối đầu với Lục đại tài tử!"

Những tiếng xì xào bàn tán như bầy ong vỡ tổ, rào rào khắp cả sân vận động.

Tiêu điểm của những lời bàn tán ồn ào và những ánh mắt tò mò của đám học trò là một cô bé mặc chiếc áo màu đỏ bằng lụa có họa tiết hồ điệp, sóng tóc xoăn bồng bềnh tự nhiên, trông cô khác biệt hẳn so với những người xung quanh. Cô bé ấy trông ương ngạnh, hất cằm đứng chính giữa đám đông. Phía đối diện là sáu cậu nam sinh béo gầy, cao thấp khác nhau, nhưng lại cùng để một kiểu tóc húi cua.

Lấy cô bé và sáu cậu nam sinh làm tâm vòng tròn, đám đông đứng lùi ra xa để lại khoảng trống, dành chỗ cho trận quyết đấu giữa hai bên.

Phừng... phừng...

Ngọn gió cũng muốn hòa cùng bầu không khí ồn ã lúc này. Gió cuốn cát bụi mù mịt khắp sân vận động, thổi tung cả vạt áo đồng phục của tụi con trai và những lọn tóc xoăn tự nhiên của đám con gái.

Cao thủ xuất chiêu có lẽ cũng chỉ có thế.

"Bạn Hạ Vũ Khê."

Trong số sáu cậu nam sinh, một câu có thân hình gầy guộc như que củi lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng hai bên giằng co đã lâu. Cậu ta chỉnh lại cặp kính dày cộp trên sống mũi, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc hơn cả quan toàn thẩm vấn phạm nhân, "Là hội trưởng Hội học sinh, tôi không thể không nhắc nhở bạn một lần nữa. Giản dị, nghiêm túc, chăm chỉ, cần cù trước giờ vốn là kỉ luật mà học sinh trường Kha Lâm phải tuân thủ tuyệt đối. Kể từ ngày hôm nay bạn đã là một thành viên trong trường Kha Lâm rồi, bạn phải thay đổi hình ảnh của chính mình !"

"Hừ! Tôi chẳng muốn phải để kiểu đầu giống hệt hạt quả anh đào như các bạn đâu, lại còn phải mang một cặp kính Arale nữa chứ! Đây là trường học chứ không phải một nhà máy sản xuất búp bê!" Hạ Vũ Khê vuốt nhẹ mái tóc đẹp đẽ, rồi khoanh tay trước ngực một cách đầy khí thế, "Chẳng lẽ các cậu không hề cảm thấy cuộc sống chỉ biết học và học của học sinh cấp ba rất khô khan và nhạt nhẽo sao ? Các cậu đều đang độ tuổi teen như tôi, đời học sinh cấp ba phải phong phú, nhiều màu sắc mới tốt chứ! Tóm lại, tôi sẽ không cắt tóc ngắn đâu!"

"Cái gì? Cậu ta dám nói học là khô khan, nhạt nhẽo? Người thốt ra câu nói như thế mà cũng xứng đáng là học sinh trường Kha Lâm sao?!"

"Cậu ta ăn mặc, trang điểm kiểu gì vậy? Một học sinh mà lại để tóc uốn xoăn! Để một học sinh thế này ở lại trường Kha Lâm chắc chắn sẽ làm hỏng hình tượng của trường, làm liên lụy đến chúng ta, khiến chúng ta cũng bị người khác khinh thường! Đáng ghét thật!"

"Lục đại tài tử cố lên! Tuyệt đối không thể để một con sâu làm rầu nồi canh!"

Những lời của Hạ Vũ Khê lập tức làm dấy lên làn sóng phản đối dữ dội từ đám đông. Mọi người đều bị kích động, nhất loạt phê phán hành động ương bướng của cô bé.

"Được thôi, cậu đã cố chấp như vậy, thì hãy tuân theo thỏa thuận vừa rồi, chỉ cần cậu thắng được sáu thành viên của Hội học sinh chúng tôi - tổ trưởng tổ đời sống, tổ trưởng tổ thể thao, tổ trưởng tổ kỉ luật, tổ trưởng tổ tuyên truyền, tổ trưởng tổ học tập và hội trưởng Hội học sinh, thì chúng tôi sẽ cho phép cậu hành động theo ý mình."

Cố cứu vãn một đứa nhóc nhiều khuyết điểm sao lại khó thế này chứ? Hội trưởng Hội học sinh thầm thở dài bất lực.

Mắt Hạ Vũ Khê sáng lóe lên, rồi cô búng tay một cái rất oách, lớn giọng tuyên bố, "OK! Bây giờ bắt đầu trận quyết đấu!"

"Cái...cái gì... bây giờ á?!"

Hiệp một - Fight one

Mấy phút sau, bên dưới khu phòng học tổng hợp trường Kha Lâm, nhân vật đầu tiên "đối mặt" với Hạ Vũ Khê là người có thân hình cao to nhất trong Lục đại tài tử - tổ trưởng tổ thể thao, A Tường.

Là tổ trưởng tổ thể dục thể thao, A Tường cao một mét chín mươi, chơi được tất cả các môn thể thao, được mệnh danh là "Kha Lâm Cự Vô Bá". Trong số đông đảo nam sinh trường Kha Lâm, cậu ta là một trong số những nhân vật "có sức nặng".

"Này, anh cột nhà, anh là tổ trưởng tổ thể dục thể thao nên chắc là nhảy nhót giỏi lắm nhỉ?"

Đối mặt với đối thủ cao hơn mình một cái đầu, nhưng Hạ Vũ Khê không hề cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, cô khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười tự tin, đôi mắt long lanh, to tròn đầy sức sống.

"Tôi... tôi tôi tôi... " Ăn nói vốn là sở đoảng của A Tường, nói một cách dễ hiểu thì cậu ta bị nói lắp...

Hừ... cái tên này sao chỉ biết nói mỗi một từ vậy, cậu ta ấp úng như gà mắc tóc kìa !

Khi A Tường nói ra chữ "tôi" thứ mười thì cũng là lúc Hạ Vũ Khê không còn chút kiên nhẫn nào nữa. Cô đứng trước cầu thang, cao giọng nói với A Tường, "Lần này tôi sẽ thi nhảy ếch với cậu! Xuất phát từ đây, ai lên được tầng trên cùng trước thì người đó thắng! Giữa đường ai vì mất sức mà kêu rên thì coi như bỏ cuộc!"

"Ở đây?" A Tường nhìn lên 12 tầng lầu của khu phòng học, mặt cậu ta bỗng trắng bệnh như tờ giấy. Nhưng trước lời thách thức của Hạ Vũ Khê và ánh mắt hâm mộ, chờ đợi của đám bạn học xung quanh, cậu ta đành cắn răng, nhắm mắt gật đầu.

"Bắt đầu !" - Hạ Vũ Khê khẽ mỉm cười, rồi túm gấu váy lên, buộc lại, hai tay đặt ra sau lưng, nhanh nhẹn nhảy phắt lên bậc cầu thang đầu tiên như một chú ếch lanh lợi.

Tất cả mọi người đều tròn mắt, há miệng nhìn theo cô bé xinh như búp bê này. Tuy ngay từ đầu, A Tường cảm thấy cô bé rất tự tin, nhưng chẳng ai ngờ cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn ấy lại khỏe đến vậy !

Trong nháy mắt, Hạ Vũ Khê đã nhảy lên đến tầng hai. Còn cậu tổ trưởng tổ thể dục thể thao thì bị bỏ lại phía sau, hít thở một cách khó khăn trong bộ dạng nhăn nhó.

Năm phút...

Mười phút trôi qua...

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

"Á ! Bụp! Rầm!" Có tiếng va đập nặng nề giữa cầu thang, rồi tiếng lăn lông lốc của một vật thể nặng nào đó. Cuối cùng, một âm thanh rên rỉ vang lên khiến đám đông tụ tập bên ngoài hốt hoảng không biết đã xảy ra chuyện gì...

Đám học sinh hiếu kì nhìn nhau rồi vội vàng lao lên tầng trên, nhưng khi trông thấy chàng tổ trưởng tổ thể dục thể thao "Kha Lâm Cự Vô Bá" thường ngày họ muôn phần ngưỡng mộ đang nằm lăn lóc ở cầu thang thì cả nhóm lắc đầu ngán ngẩm, nhất loạt quay đi, không nỡ nhìn cảnh tượng thê thảm của A Tường.

Nghe thấy tiếng kêu van vỉ của A Tường, Hạ Vũ Khê đắc ý quay lại, lè lưỡi trêu ngươi "đối thủ" và giơ ngón tay hình chữ V biểu lộ chiến thắng (Victory).

"Hi hi, đồ ngốc! Thi nhảy ếch ăn nhau ở sự nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, tên to xác và ngốc nghếch như cậu mà thi nhảy ếch thì đương nhiên là thua rồi! Tóm lại trận này tôi thắng rồi! K.O (*) !"

Hiệp hai - Fight two

"Thi đọc thuộc sách?"

Tại khi phòng học tổng hợp, Hạ Vũ Khê nghịch ngợm chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười tươi rói nhìn Tạ Mạch Khắc - tổ trưởng tổ học tập đang kinh ngạc vì lời đề nghị so tài của cô bé.

"Chắc cậu không quên tôi là tổ trưởng tổ học tập chứ hả?" Mặc dù vài phút trước đó, tổ trưởng tổ học tập Tạ Mạch Khắc vừa tận mắt chứng kiến người anh em của mình - tổ trưởng tổ thể thao A Tường ôm hận chịu thất bại như thế nào, nhưng khi nghe thấy lời đề nghị "khiếm nhã", khóe môi cậu ta vẫn nhếch lên kiêu ngạo, "Hạ Vũ Khê, tôi báo trước cho cậu biết, tổ trưởng tổ học tập này không phải cái loại chỉ có hư danh đâu! Các loại từ điển như Từ Hải, Oxford, Tân Hoa tôi đều học thuộc nằm lòng rồi! Hừ, lại dám thi đọc thuộc với tôi?"

Hạ Vũ Khê "hừ" một tiếng, tỏ vẻ không đồng tình, cô lôi từ phía sau hai cuốn tạp chí Thời trang học đường giống hệt nhau rồi cười

tinh quái, "Đi vào vấn đề chính! Đây là số tạp chí mới nhất, ai đọc thuộc nhiều nhất trong thời gian ngắn nhất thì người đó sẽ thắng."

Tạ Mạch Khắc không chờ đợi thêm giây phút nào, lập tức giằng lấy cuốn tạp chí, vội vàng mở ra xem.

Tích tắc... tích tắc... tích tắc...

Hai phút lặng lẽ trôi qua...

"Tông màu trang điểm thịnh hành của nữ sinh mùa này là màu tím bí ẩn kết hợp với tông màu nude... Những người đi tiên phong trong trào lưu thời trang học đường xin lưu ý với bạn, quần jeans chính là must-have item (**) của năm nay."

Những khái niệm lạ hoắc liên hoàn được liệt kê ra khiến tổ trưởng tổ học tập bối rối không biết phải xử trí thế nào. Sắc mặt cậu ta chuyển từ trắng bệnh sang đỏ lừ, rồi dần tái mét và đen bầm vì tức giận... Đám đông xung quanh cũng hoa mắt chóng mặt, len lén trao đổi nhau ánh nhìn khó đoán.

"Hạ Vũ Khê 2 phút, 15 trang. Tạ Mạch Khắc 2 phút... 10 trang !" Trọng tài sau một hồi lẩm nhẩm tính toán kĩ lưỡng, lau vội mồ hôi trên trán rồi thông báo kết quả chung cuộc.

Tạ Mạch Khắc loạng choạng hồi lâu, khó khăn lắm mới trụ vững được tấm thân đang lảo đảo muốn ngã, miệng lẩm bẩm, "Mình... mình mà lại thua à... "

"Hi hi!" Hạ Vũ Khê hả hê ném cuốn tạp chí lên mặt bàn và nhìn Tạ Mạch Khắc bằng thái độ khinh khi.

Tổ trưởng tổ học tập gì chứ quả nhiên là giống y như mình nghĩ, chỉ biết học thuộc như con vẹt, hoàn toàn chẳng hiểu biết gì về tin tức thời trang và đời sống cả, nhìn cái kiểu mắt tròn mắt dẹt dán chặt vào tạp chí của cậu ta, làm sao có thể là đối thủ của Hạ Vũ Khê này được chứ ? Xì! K.O! Mình lại thắng rồi ! Hai trận liên tiếp !

Cứ như thế, màn so tài giữa Hạ Vũ Khê và lục đại tài từ diễn ra hừng hực khí thế, những người đứng xem càng ngày càng đông, ngoài học sinh trường Kha Lâm, rất nhiều giáo viễn cũng theo dõi cuộc so tài kì lạ chưa từng có kể từ khi trường thành lập đến nay.

Đối thủ thứ ba của Hạ Vũ Khê là cán sự đời sống, một tên mập có biệt hiệu là "vua dạ dày", địa điểm thi đấu ở căng tin trường.

Người sao tên vậy, cậu nam sinh có thân hình béo tốt và vẻ ngoài hung hăng này nổi tiếng nhờ cái dạ dày khổng lồ có thể chứa được cả "tấn thức ăn". Cậu ta được mệnh danh là "ông thân ăn" nổi tiếng khắp trường Kha Lâm. Theo đúng luật thi đấu, Hạ Vũ Khê chọn sở trường của đối thủ để khiêu chiến.

Kết quả chung cuộc là "vua dạ dày" hùng dũng không chỉ thảm bại mà còn phải đi bệnh viện cấp cứu vì bị shock tạm thời giữa cuộc thi.

Trận thứ tư, trận thứ năm,... hết trận này đến trận khác, năm trong số Lục đại tài tử lần lượt ngã ngựa trước Hạ Vũ Khê, cuối cùng chỉ còn lại Tổng tư lệnh - hội trưởng Hội học sinh.

Nhìn mấy tên tàn binh bại tướng bên cạnh, hội trưởng nghẹn họng, nói chuyên run run, "Sao... sao lại thế này?"

"Hừ ! Đã biết sự lợi hại của Hạ Vũ Khê rồi chứ ? Thế nào, hội trưởng đại nhân, cậu có muốn tỉ thí với tôi một trận không ?" Hạ Vũ Khê đắc ý vỗ tay tiến lại gần, dùng ánh mắt sắc lạnh để uy hiếp khiến hội trưởng Hội học sinh liên tục lùi về phía sau.

Đột nhiên, Hạ Vũ Khê tiến đến, áp sát tai của hội trưởng và khẽ đề nghị, "Hội trưởng, là một tấm gương mẫu mực cho học sinh toàn trường Kha Lâm noi theo, chắc cậu không muốn bị mất mặt trước mọi người chứ hả ? Năm tên dưới trướng cậu cũng... thì cái uy hội học sinh trường Kha Lâm, đặc biệt là uy tín của cậu chẳng phải đi tong rồi sao. So với danh tiếng thì mái tóc của Hạ Vũ Khê tôi chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt ấy mà ! Đó gọi là "lùi một bước thấy biển rộng trời cao", hội trưởng đại nhân, tôi thấy chuyện này nên giải quyết trong hòa bình thì hơn."

"Ừm... tôi biết rồi ! Tôi tuyên bố, học sinh mới của khối lớp 10 Hạ Vũ Khê được tự do giữ hình ảnh của mình, không cần theo quy định của nhà trường!"

"Oh, yeah !" Dựa vào cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo của mình, Hạ Vũ Khê đã nhẹ nhàng xử lí xong hội trưởng Hội học sinh, cô phấn khích reo lên rồi nhảy cẫng lên cao, xoay một vòng 360 độ cực đẹp !

Bịch !

"Á..."

Cùng với màn tiếp đất hoàn mĩ của Hạ Vũ Khê là một tiếng kêu thất thanh vang lên sau lưng cô. Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Hạ Vũ Khê, cô chầm chậm ngoái nhìn lại...

"Hi... hi... hic... Bạch Tuộc... Ấy nhầm ! Thầy Mã giám thị ! Em xin lỗi, em giẫm phải chân thầy ạ ?!"

"Hạ-Vũ-Khê!!" Gương mặt của thầy giám thị lúc này trông thật khó coi sau khi bị hành hạ bởi cái giẫm chân đau điếng của Hạ Vũ Khê, mặt thầy đỏ gay, tức giận, trừng mắt nhìn cô bé. Hạ Vũ Khê đặt biệt hiệu cho thầy Mã là "bạch tuộc" cũng vì những lúc tức giận, trông thầy nhăn nhó giống một chú bạch tuộc khó tính.

"Mỗi lần trong trường có chuyện xảy ra là y như rằng em là nhân vật nữ chính ! Lần này em lại làm trò gì thế hả ?!"

"Thưa thầy, lần này thầy hiểu nhầm rồi, em chỉ đang giao lưu, học hỏi với các anh lớp trên trong hội học sinh về vấn đề rèn luyện thân thể thôi mà... hehe... " Hạ Vũ Khê nhìn thầy giám thị và nở nụ cười xu nịnh.

"Giao lưu, học hỏi kinh nghiệm rèn luyện ?" thầy "bạch tuộc" nhanh như chớp quay sang nhìn hội trưởng Hội học sinh với ánh nhìn dò xét và lập tức hiểu được chuyển gì vừa xảy ra, "Nếu em đã thích rèn luyện thân thể như thế, tôi sẽ đưa em đến một chỗ cho em rèn luyện đã đời thì thôi !"

"Í? Không, không cần đâu ạ ! Thầy ơi, thế thì làm phiền thầy quá ! Hay là để khi khác đi ạ? Hôm nay em bận rồi !"

"Ít lời thôi ! Đi theo tôi !"

"A a a a ! Cứu tôi với !" 


*Đôi lời người đăng:

Bắt đầu từ chap này về sau là các chap sẽ dài hơn nhé, ngồi gõ mệt lắm+ thêm bệnh lười nữa, nếu có ra chap trễ xin các bạn thông cảm. Nhớ bình chọn và bình luận để tiếp thêm sức mạnh cho tớ nha!! Xin cảm ơn rất nhiều.

Lịch đăng: mỗi tuần một chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro