Bí mật❤Secret(tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đó là một buổi sáng trời khá lạnh,Lâm Thi Kì đang quỳ bên cạnh một chú mèo không may bị xe cán chết. Cô lặng lẽ khóc thầm,đôi vai gầy yếu ớt run lên vì quá đau lòng trước cảnh thương tâm.
    Bỗng có một cánh tay ấm áp từ phía sau vươn tới,bịt lấy đôi mắt đang giàn giụa nước mắt của Thi Kì.Tuy giật mình thoáng chốc,như hơi ấm từ bàn tay có hương thơm thoang thoảng và cảm giác va chạm nhẹ nhàng khiến lòng Thi Kì như dịu lại.Cô có cảm giác như mình đang đứng dưới ánh nắng của một buổi sáng mùa xuân, bỗng được cánh hoa dương liễu bay trong gió hôn nhẹ lên đôi mắt.Cảm giác êm ái ấy khiến mọi xao động trong tâm hồn cô bỗng ngưng lại.
    "Đừng lo lắng,cùng đếm với tôi nào",một giọng nói vang từ phía sau Thi Kì,điềm đạm và êm nhẹ lướt qua những sợi tóc mây của cô bé,giọng nói dịu dàng ấy như làn gió xuân vui cùng tơ liễu,"ba...hai...một."
     Bàn tay che trên mắt đã buông,Lâm Thi Kì tò mò mở to đôi mắt nhìn ra xung quanh.Chú mèo con khi nãy còn nằm chết trước mặt,chỉ trong tích tắc ngắn ngủi đã biến mất không một dấu vết.Ở chỗ chú mèo vừa nằm có một đóa hoa cúc dại trắng muốt.
     Lâm Thi Kì kinh ngạc quay người lại.
     Đúng lúc ấy,một tia nắng chiếu xuyên qua ngọn cây,tạo thành một luồng ánh sáng chói chang.Lâm Thi Kì chớp đôi mắt bị lóa vì nắng gắt,từ từ nhìn rõ người đứng sau lưng mình.Tim cô bé như ngưng lại khi trông thấy một thiếu niên khôi ngô hoàn mĩ. Những sợi tóc nâu mảnh mai,mềm mại của cậu ta bị làn gió sớm khẽ thổi tung,để lộ đôi mắt trong veo màu hổ phách,ngón tay thon và dài đang lướt qua vành tai để vuốt lại. Cử chỉ tinh tế và thanh tao đến nỗi Thi Kì có cảm đó không phải là một hành động bình thường mà là một chuỗi những động tác múa nhẹ nhàng,khoan thai.Chiếc hộp đàn viôlông tinh xảo đặt bên cạnh người ấy càng điểm thêm khí chất thanh nho nhã.
    Thấy Lâm Thi ngẩn ngơ thảng thốt,nam thiếu niên mỉm cười,nụ cười như tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng màu ngọc bích."Tốt quá,lúc đếm đến một,mèo con đã được thiên sứ đón đi rồi."
    Những lời nói như mộng ảo cùng với nụ cười tuấn khiến người khác thấy lòng bình yên tin tưởng. Bây giờ Thi mới chú ý,một cánh tay còn lại của cậu ấy đang ôm chặt chiếc áo khoác đã đước cuộn lại,như thể phải bảo vệ thứ đó...

     "Vũ Khê,trước giờ mình chưa thấy ai giống thiên sứ như vậy..."Lâm Thi Kì nhớ lại cảnh tượng lúc đó,đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng,"Cho nên lúc biết anh ấy phải đi thi,mình đã nghĩ liệu mình có thể làm được gì cho anh ấy..."
     "Hi hi." Hạ Vũ Khê bụm miệng cười khi nhìn thấy Lâm Thi Kì trong bộ dạng của một cô mèo ăn vụng,"Không ngờ mình lại đoán trúng,đúng là con gái lớn rồi không chịu ở yên trong khuê phòng nữa mà! Nhưng là bạn tốt của cậu,mình vẫn phải cảnh giác giúp cậu mới được! Ngộ nhỡ cái tên mà cậu thích lại dùng một giuộc với đám Lục đại tài tử,thì Thi Kì ạ,mình không đồng ý đâu!"
    "Thế này...thế này thì không hay lắm nhỉ..." Gương mặt vốn đã hơi ửng hồng của Lâm Thi Kì lúc này đã trở nên đỏ lựng vì xấu hổ.
    "Chả liên quan,hay là cậu không có niềm tin vào "thiên sứ" của cậu?" Hạ Vũ Khê tỏ ý không hài lòng,"Đi thôi đi thôi! Mình cũng muốn biết người đó là ai,với lại nếu không được sự đồng ý của cậu,mình tuyệt đối không kể cho ai biết đâu!"
    Lâm Thi Kì do dự một lúc,gương mặt trắng trẻo dần ửng đỏ,rồi cô bé ngần ngừ gật đầu,khóe môi nở một nụ cười dịu dàng,"Thế thì mình cũng có một yêu cầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro