VĂN ÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến năm nay đã 24 tuổi. Y là sinh viên năm tư khoa thiết kế, trường đại học quốc gia Bắc Kinh. Nhìn bề ngoài của Tiêu Chiến, ai cũng nghĩ y là người ngốc nghếch và rất ngây thơ. Và chính xác là như vậy. Khuôn mặt Tiêu Chiến bị che phủ bởi một cặp kính cận dày cộp, tóc tai có chút bù xù. Nhìn vậy thôi chứ y học rất giỏi lại rất nỗ lực. Tiêu Chiến chính là học trưởng trong truyền thuyết mà mọi người từng hay nghe kể. Chỉ là y không được ngầu như vậy mà thôi…..

………………………………………………………

Tiêu Chiến vừa về đến nhà thì đã nghe âm thanh chói tai phát ra từ bên trong.

“Rầm!Rầm!Rầm!”

Y không cần nhìn vào trong thì cũng biết là ai đang đập đồ. Còn ai ngoài mẹ kế của y nữa. Bà ta tên là Hứa Giai Kỳ. Tiêu Chiến đã chịu đựng bà ta gần 5 năm nay. Ngày nào bà không hài lòng là lại ném đồ và hét gọi Tiêu Chiến.

         “Tiêu Chiến! Tiêu Chiến đâu! Mày lại đi đâu rồi ?”

Tiêu Chiến nghe tiếng Hứa Giai Kỳ gọi thì cũng tất tả chạy vào và lễ phép cất giọng thưa.

         “Dạ thưa dì! Con đây!”

………………………………………………………

Tiêu Chiến đang ngồi trước mặt một người phụ nữ. Bà là Vương Mộng Đình, chủ tịch của FAST, tập đoàn của Vương thị và là chủ sở hữu của chuỗi khách sạn 5 sao lớn nhất Bắc Kinh – Pan Pacific Beijing. Y đang ngồi trước một vị chủ tịch quyền lực nhưng không hề có chút run sợ mà còn tự tin vô cùng. Vương Mộng Đình nhìn Tiêu Chiến khẽ cười. Bà nhìn thấy sự thật thà và đáng yêu trong mắt đưa bé trước mặt nên tâm trạng có chút vui. Vương Mộng Đình nhìn vào mắt Tiêu Chiến rồi khẽ hỏi.

“Tiêu Chiến! Cháu có đồng ý với đề nghị của ta không ? Thời gian tới ta không ở đây. Nếu cháu đồng ý với điều kiện của ta, chi phí học đại học của cháu, ta sẽ lo!”

“Dạ được ạ! Cháu đồng ý!”

………………………………………………………

Tiêu Chiến đang ngồi trước mặt một cậu nhóc còn rất trẻ. Người này tóc vàng, da trắng và ánh mắt đặc biệt sắc sảo. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến mà quyét hết cả người y một lượt rồi nhếch mép cười khẩy.

“Ông anh đây tên là gì thế ?”

“Cậu….cậu…tôi…..tôi…”

“Làm gì lắp bắp thế ? Tôi có ăn thịt anh đâu mà sợ. Sợ như vậy mà dám đồng ý với bà nội tôi kia đấy. Thật là liều lĩnh!”

………………………………………………………

Hứa Giai Kỳ định đưa tay bạt Tiêu Chiến một tai thì một cánh tay đã nắm lấy tay bà ta bóp mạnh.

“Thả tay ra ngay! Không được động vào anh ấy!”

“Mày là ai ?”

“Tôi ấy hả ? Bạn trai Tiêu Chiến!”

Vương Nhất Bác nói rồi nắm lấy tay Tiêu Chiến lôi đi.

……………………………………………………

Tiêu Chiến đang ở phi trường. Y nhìn quanh từ lúc nãy giờ mà không thấy người kia ở đâu cả. Y thoáng buồn. Biết là thấy cậu sẽ không đành lòng mà đi nhưng Tiêu Chiến vẫn cứ lưu luyến mãi. Tiếng nhân viên điều hành bay đã cất vang cả phi trường. Y phải đi thôi. Tiêu Chiến quay mặt lại thêm lần nữa, miệng khẽ lẩm bẩm.

“Tạm biệt em Nhất Bác! Anh phải đi rồi. Anh đi rồi anh sẽ về. Hãy chờ anh nhé. Anh yêu em!”

Tên truyện: CHIẾC KHĂN GIÓ ẤM

Thể loại: longfic, hiện đại, tâm lý, niên hạ, Ngược, ngọt, hài hước.

Kết HE

Nhân vật: Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác

Vương thiếu gia lạnh lùng, nghịch ngợm, bất cần, ngầu lòi công.

Tiêu Chiến, sinh viên năm 4 ngành thiết kế cận thị, ngây thơ, giỏi giang thụ.

Kết truyện: HE

Dự kiến chương : Văn án  + 25 - 30 chương + 2 phiên ngoại

 .......................❤❤❤.....................

Author: mainguyen87

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro