Thỏa Hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hyomin tỉnh táo lại, còn chưa mở mắt thì thân thể ấm áp sau lưng cùng bàn tay giữ thật chặt eo cô khiến cho tim cô đập rộn lên: hôm nay sao cô ta còn chưa rời khỏi giường? Đã lâu như vậy từ lúc bọn họ kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau tỉnh lại mà còn nằm trên giường. Bình thường jiyeon dậy sớm so với cô để đến công ty, hiện tại mấy giờ rồi? Chẳng lẽ là cô tỉnh dậy sớm?

Hyomin nghĩ nhẹ nhàng chuyển động thân thể, sau đó lấy ra tay của jiyeon, ai ngờ người phía sau lại ôm chặt hơn.

"Tôi muốn dậy!" hyomin mở mắt.

"Không cần, ngủ thêm chút đi." Thanh âm của jiyeon vừa tỉnh ngủ nên có khàn đục. Jiyeon trời sáng rồi mới ngủ hay sao? Khó được hôm nay không cần đi công ty sớm như vậy sẽ có chút lí do để ỷ lại.

"Tôi hôm nay phải đi bệnh viện làm kiểm tra." cô ta sao vậy? Bình thường chưa bao giờ là người ỷ lại vào giường mà không muốn tỉnh dậy. Nhưng là đã hẹn Bác sĩ Tống 10 giờ đến bệnh viện, đến trễ sẽ không tốt.

"Lát nữa tôi đưa unnie đi. Ngủ cùng tôi chút nữa." jiyeon kéo cô không để cho cô đi, người chưa có tỉnh táo lại, hôn nhẹ ở gáy nhạy cảm của cô rồi tràn ra, cảm giác ẩm ướt cùng nóng hổi khiến hyomin chỉ muốn nhanh đẩy ra jiyeon một chút.

"Tôi đã hẹn xong thời gian rồi!" hyomin không muốn cùng jiyeon nằm xuống, người này tùy thời tùy chỗ cũng có thể động dục.

"Vậy thì quay lại hôn tôi một cái sẽ để unnie đi." Người sau lưng vừa dừng gặm cắn da thịt mịn màng của cô vừa hàm hồ nói.

"Không muốn, miệng em có vị rượu." hyomin cự tuyệt. Mặc dù trải qua một buổi tối, mùi rượu đã tiêu được không ít, nhưng cô chính là không muốn nghe lời của jiyeon.

"Unnie là lựa chọn quay lại hay là lựa chọn cùng tôi ở trên giường một ngày?" Quả nhiên vẫn là không đổi được .

Nếu không bằng lòng nữa sẽ phải chịu uất ức, hyomin vẫn là quay lại, còn chưa kịp mở miệng. Cái miệng nhỏ hồng hào đã bị aquấn lấy.

Jiyeon giống như là phát giận, nặng nề mút lấy môi của cô, đầu lưỡi cũng đưa vào trong cái miệng nhỏ của cô khắp nơi loạn khuấy, cảm giác được đầu lưỡi cô lùi bước đột nhiên cuốn lấy nó, buộc cô nuốt nước bọt của jiyeon, lại đem lưỡi của cô kéo vào bên trong môi của mình, cắn, cảm giác vừa đau vừa tê truyền khắp toàn thân, người này thật đáng chết muốn cắn đứt đầu lưỡi của cô hay sao? Đau đến sắc mặt cô cũng tái nhợt nhưng không có can đảm cắn jiyeon nữa. Chỉ sợ jiyeon phát điên rồi làm ra chuyện làm cho người ta căm phẫn thôi. Sau khi jiyeon tức giận sẽ có kết quả gì, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Hôn trả lại tôi!" Tình dục dâng trào nhanh như thế, khiến jiyeon hoàn toàn chìm đắm, jiyeon hiện tại chỉ muốn mình dùng sức vùi sâu vào trong cơ thể cô.

"Tôi sẽ không!" Gương mặt đã nóng đến có thể chiên trứng rồi, rõ ràng là cự tuyệt nhưng mà nghe lại như là làm nũng, yêu kiều như thế, mềm mại như thế, trong tròng mắt đã một mảnh sáng rỡ như nước. Như vậy cô khiến jiyeon sao ngừng tay đây? Làm sao buông thả đây?

"Tôi dạy cho unnie!" Lần nữa cúi đầu, mút lấy cái miệng đã sưng đỏ không chịu nổi kia. Thế nào hôn cũng không đủ, nhưng chỉ có thể là như vậy.

Loại này giống như đau khổ dằn vặt jiyeon cho đến khi cảm thấy thỏa mãn mới thả người đã sắp thở không nổi kia, kéo áo ngủ đã mở rộng ra của cô: "Dậy được rồi." Sau đó coi như không thấy mặt cô, miễn cưỡng chỉ mặc một cái quần nhỏ hướng phòng tắm đi.

Đưa tay lau miệng vừa đau vừa tê của mình, hyomin đột nhiên cảm thấy vô cùng oan ức. Jiyeon tại sao luôn bắt nạt cô như vậy? cô ta bên ngoài không phải là còn có nhiều người phụ nữ khác sao? Sao không tìm đến cửa các nàng? Hết lần này tới lần khác chính là thích trêu chọc cô! Cô tin tưởng những người phụ nữ phía ngoài nhất định sẽ không cự tuyệt như cô, cần gì cầm nhiệt tới dán mặt cô? Cầu hoan không được lại thẹn quá hóa giận. cô ta thật sự rất đáng ghét!

Giống như là càng nghĩ càng thấy uất ức, nước mắt như trân châu một chuỗi lại một chuỗi chảy xuống lại quên mất phải đưa tay lau đi. Nước mắt óng ánh trong suốt nhỏ xuống trên cái gối trắng như tuyết, từng giọt từng giọt thấm vào bên trong vải, ướt thành một mảng.

Ở trong phòng tắm ra, thần thái jiyeon sáng láng đi ra ngoài, còn chưa kịp đi thay quần áo liền nhìn thấy cô gái đó nằm lỳ ở trên giường, mặt vùi vào trong gối nằm, bả vai mảnh khảnh thoáng run rẩy? Hình như là khóc? Ý thức được cô đang khóc, jiyeon ném khăn lông lau tóc ướt trong tay xuống đi tới.

"Làm sao vậy?" . Không phải là hôn cái miệng nhỏ cô một chút thôi sao, có cần thiết khổ sở thành ra như vậy không? Hay thật sự là cô ghét jiyeon đụng chạm?.

Đáp lại jiyeon vẫn là bóng lưng không ngừng nhấp nhô của cô.

"Park Hyomin,unnie nói chuyện đi! Rốt cuộc là sao?" Sự kiên nhẫn của jiyeon nhanh chóng bị cô làm hao mòn hết.

Đôi tay cứng rắn đỡ cô dậy, quay lại mặt của cô. Nước mắt làm lem khuôn mặt nhỏ nhắn thật là làm cho người cực kỳ đau lòng, nhưng mà cặp mắt kia cũng là bướng bỉnh như vậy, thế nào cũng không chịu nhìn thẳng nó.

"Nói chuyện!" jiyeon ghét cái loại cảm giác mình không thể khống chế được đó.

"Tôi chán ghét cô!" Là lời hyomin muốn nói với jiyeon. Bây giờ nói ra đã hài lòng chưa? Cô càng ghét hơn là jiyeon mang theo mùi người đàn bà khác trở lại, nhưng mà cái này cô không thể cũng không muốn nói với jiyeon.

"Tôi hiểu rõ!" Tại sao trong giọng nói của jiyeon giống như là đè nén khổ sở vậy? hyomin nghĩ, nhất định là ảo giác của cô.

"Biết thì buông tôi ra. Tôi muốn đứng dậy." Cắn môi, hyomin không muốn xem thái độ của jiyeon.

"Tắm xong xuống dưới lầu ăn điểm tâm. Tôi chờ unnie!" Thở thật sâu một hơi, jiyeon ép mình tỉnh táo lại buông tay ra. Bây giờ không phải là lúc cùng cô tranh hơn thua, cô là người phụ nữ có thai, tâm tình thay đổi là cực kỳ bình thường.

Ăn sáng xong jiiyeon chở hyomin vào bệnh viện.

"Nhịp tim, phát triển đều rất bình thường ." Bác sĩ Tống xé mấy tờ giấy lau đưa cho hyomin, để cô lau chất keo trên bụng. Ai, đáng thương cho bác sĩ khoa phụ sản đức cao vọng trọng như bà lại phải làm cái loại chuyện khoa nhi này. Haiz! Đứa cháu trai của bà rốt cuộc có cái yếu điểm gì rơi vào người ta trong tay, lại nghe lời cái đứa jiyeon đó như vậy.

"Cám ơn Bác sĩ Tống." hyomin từ từ đứng dậy, bốn tháng có bầu chẳng qua là bụng nhô ra sơ sơ mà thôi, cử động của cô vẫn tương đối dễ dàng .

"Không khách khí. Nhưng là phải giữ vững tâm tình vui vẻ, Bảo Bối mới có thể phát triển tốt tổng thể hơn." Bác sĩ Tống cởi cái bao tay duy nhất, tắt nguồn máy móc. Gian phòng kiểm tra này là đặc biệt vì các chính khách mà mở ra , dù sao cơ hội được dùng cũng ít. Cho nên hyomin không cần phải cùng một đám đông ở bên ngoài xếp hàng chờ đợi.

hyomin kéo xuống váy xuống, nhàn nhạt cười một tiếng. Tâm tình vui vẻ? Có lẽ phải như vậy! Nhưng mà không biết vì sao, kể từ sau khi mang thai, tâm tình của cô đặc biệt dễ dàng mất khống chế, hơn nữa luôn muốn khóc. Nếu như người người kia còn luôn bức bách lời của cô sẽ làm uất ức trong lòng cô phóng đại đến ngàn vạn lần.

Trong khoảng thời gian này, Bảo Bối đạp rõ ràng nhiều lên, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, thời gian cố định như vậy cũng sẽ chào hỏi với mẹ, thậm chí có thời điểm buổi sáng sau khi cô rời giường nó cũng sẽ đạp. Cái loại cảm giác chân thật mà kỳ diệu đó khiến hyomin lúc bắt đầu từ bài xích đến tiếp nhận đứa nhỏ, rồi đến hiện tại tựa hồ là lòng tràn đầy mong đợi. Một cái trứng nho nhỏ thụ tinh ở trong bụng của cô rồi từ từ lớn lên hình người khiến cho cô lòng của mềm nhũn ra. Đó cũng là con của cô! Cô không thể bởi vì thù hận của người lớn mà để cho nó không hạnh phúc, đây không phải là cái mà nó đáng phải nhận. Nhưng mà quan hệ bọn họ căng thẳng như vậy mà tùy thời cũng có thể đoạn tuyệt, cô làm như thế nào cho Bảo Bối một hoàn cảnh sinh trưởng vui vẻ, thoải mái đây?

"Bảo Bối, bé yêu của cô." hyomin vuốt bụng nhỏ của mình đi theo phía sau Bác sĩ Tống.

"Bác sĩ Tống, như thế nào?" Vẫn canh giữ ở phía ngoài, jiyeon nhìn thấy bọn họ ra ngoài, lo lắng hỏi.

"Tất cả đều bình thường. Có thời gian nên đi lại nhiều chút, phải giữ vững tâm tình vui vẻ. Cái người làm ba như cậu cần phải để tâm nhiều hơn. Tôi đi kê đơn thuốc bắc an thai dưỡng thần, cậu đi theo tôi." Bác sĩ Tống là số ít bác sĩ kết hợp tinh thông Đông y và Tây Y, bà kêu jiyeon vào phòng bà.

"Mệt mỏi thì ngồi chỗ này chờ em. Rất nhanh được không?" jiyeon đưa tay vén những sợi tóc trước mặt cô ra phía sau.

"Vâng." Giọng điệu jiyeon như vậy khiến cô muốn ngang ngược cũng không được.

*****

Yonna cầm tư liệu trinh thám mới vừa điều tra được, sau khi xem xong nặng nề nhét vào trên bàn làm việc. Nhanh nhẹn đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, khiến phòng làm việc sáng sủa không ít.

Chỉ cần có tiền thì không có gì không tra ra được. Thì ra hyominđang kết hôn với jiyeon trước kia còn là bạn gái xinbo! Hừ, đây rốt cuộc họ đang diễn cái tuồng gì vậy? Đặc biệt là Park gia cùng J&M có nhiều năm quan hệ hợp tác, có phải là bởi vì quan hệ ba hyomin cùng J&M cho nên bọn họ mới kết hôn hay không? Cái này trên báo cáo điều tra không có viết, có lẽ là không tra được mà thôi.

Nếu như là bởi vì cái lý do này mà bọn họ kết hôn thì đã đầy đủ. Nếu không cô thật sự là không nghĩ ra được hyomin rõ ràng cùng em trai jiyeon lui tới nhiều năm như vậy lại đột nhiên thay đổi lại kết hôn cùng jiyeon. Trước khi bọn họ kết hôn cũng không có cùng nhau xuất hiện sao? Về phần nguyên nhân jiyeon kết hôn với cô lại là cái gì? jiyeon luôn luôn không phải là người dễ dàng bị uy hiếp, cám dỗ. Chẳng lẽ là có liên quan đến xinbo sao?

Bọn họ bên nhau không yên ổn, xinbo chắc chắn là chỗ mấu chốt nhất, nhưng cậu ta bây giờ đang ở Mĩ. Không sao, nếu đã tìm được chỗ mấu chốt, vậy chuyện kế tiếp chỉ cần làm là tốt rồi.

Đón ánh mặt trời chói chang, yonna cười! Chỉ mong kế hoạch sớm thực hiện.

"em dâu, thật sự là em!" yonna kinh ngạc hô.

"Xin chào, tiểu thư." Ngồi trên ghế dài, hyomin ngẩng đầu nhìn thấy yonna, mày khẽ nhăn lại. Sao tại bệnh viện cũng có thể đụng phải cô ta?

"em dâu, thế nào còn khách khí gọi unnie là tiểu thư như thế? Gọi unnie yonna là được rồi." yonna chủ động ngồi vào bên người hyomin. Buổi sáng cô đến phòng làm việc của jiyeon muốn tìm jiyeon, kết quả thư kí Kim bảo hôm nay jiyeon sẽ không đến công ty, có chuyện nên gọi điện thoại. Cô đoán jiyeon nhất định là tới bệnh viện. Không nghĩ tới thật như cô dự đoán. Không phải là cô thật sự có khả năng biết trước, mà là bây giờ trinh thám thật quá lợi hại, ngay cả cô lúc nào thì muốn kiểm tra thời gian cũng tra ra được.

"Xin chào!" hyomin cũng không muốn cùng cô ta nói chuyện nhiều, từ tốn nói tiếng "Xin chào" rồi không lại để ý cô ta nữa. Cô cùng cô ta không có quen thuộc đến mức kia, không phải sao? Hơn nữa đối với một người phụ nữ rõ ràng có bài xích với mình, cô thật sự là không thân thiện nổi, huống chi cô vẫn không phải là người như vậy. Về phần tại sao cô ta sẽ đến phòng khám bệnh khoa sản thì không liên quan đến cô.

"Bảo Bối hiện tại lớn bao nhiêu rồi? Không phải là jiyeon cùng em tới sao? Sao lại không thấy ảnh?" yonna đưa cặp mắt nhanh nhẹn nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Nhưng mà nơi này người đến người đi bệnh viện, hơn nữa nhất định là có camera, cho nên jiyeon trừ dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm cô đột nhiên xuất ở sau bụng nhỏ, cái gì cũng không thể làm. Có điều không sao, cô hôm nay tới là có mục đích khác.

"Bốn tháng rồi. em ấy đi lấy thuốc." Điển hình hỏi một câu, trả lời một câu. Cô đồng ý trả lời cô ta đã coi như là không phụ lòng cô ta rồi.

"Thật không khéo a! Không ngại unnie gọi em là hyomin chứ?

"Không sao."

"Điện thoại di động của unnie vừa đúng hết pin rồi, em có thể cho unnie mượn dùng một chút không?" yonna giơ giơ điện thoại trong tay lên đột nhiên hỏi. Đây mới là mục đích của cô hôm nay, thật sự là kỳ quái, bên kia vậy mà không tra được số điện thoại của cô ta? Mà cô lại không có cớ mượn điện thoại di động cá nhân của jiyeon, bởi vì thời điểm bọn họ gặp mặt đều là ở công ty.

hyomin không có dị nghị lấy từ trong túi xách ra điện thoại jiyeon đặc biệt vì cô đặt hàng, nghe nói là điện thoại di động có bức xạ nhỏ nhất, thích hợp phụ nữ có thai sử dụng. Ngay cả mã số bên trong cũng là hợp với điện thoại di động.

"Cám ơn. unnie đến bên gọi." yonna nhận lấy điện thoại di động đứng lên đi tới vài mét, bấm mình điện thoại một người khác ở trong nhà, cho đến xác định bên kia đã thông sau mới tắt máy.

"Thật ngại, không ai nhận." Lần nữa quay trở lại bên cạnh hyomin ngồi xuống, yonna đưa di động trả lại cho hyomin.

hyomin không nói gì, lẳng lặng để điện thoại trở về ở bọc nhỏ trong túi xách. Cô ta sao đi lâu như vậy? Nếu như có thể lựa chọn, cô thà bị ở chung một chỗ cùng jiyeon cũng không cần cùng yonna ngồi ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ.

"hyomin, có một chuyện unnie rất ngạc nhiên, không biết em có để ý unnie hỏi unnie hay không?" yonna quyết định thăm dò một chút ý tứ hyomin.

"Cô nói đi!" Kéo khóa kéo miệng túi xách lên, hyomin rũ mắt nhìn chằm chằm bọc nhỏ màu hồng hình KIT¬TY trên đó, cười đến thật vui vẻ.

"em với jiyeon quen biết nhau như thế nào? unnie nhớ trước kia em ấy cũng không có nói qua có bạn gái, chợt liền kết hôn!" yonna vuốt ve tóc dài hơi xoăn của mình, giọng điệu giống như rất ung dung.

"Chúng tôi. . . . . ." hyomin cứng đơ. Cô không nghĩ tới yonna có thể hỏi cô như vậy? Nhưng mà, đây liên quan gì tới cô ta đây? Dùng danh nghĩa chị họ tới quan tâm sao? Không phải vậy! Đây đã là người phụ nữ thứ hai hỏi cô như vậy. Người thứ nhất là sica, nhưng lòng hiếu kỳ của cô ấy chiếm đa số một chút. Mà khẩu khí yonna mặc dù nghe tựa như kiểu tán gẫu, nhưng hyomin lại cảm giác được cô ta là có mục đích. Mục đích gì đây? Cô căn bản sẽ không cùng người khác nói chuyện giữa cô cùng jiyeon, nó không liên quan đến người khác. Không cần dùng danh nghĩa quan tâm tới thăm dò lý lịch người khác, vậy sẽ làm cho người ta ghét. Hyomin không có ý định trả lời vấn đề vô lễ của cô ta.

"Thế nào, có cái gì không nói ra miệng được sao?" yonna nhíu mày nói. Xem ra bọn họ kết hôn cũng không đơn giản như vậy? Cho nên mấy ngày nay cô phải ra khỏi nước một chuyến mới được.

"yonna, unnie muốn biết cái gì có thể mở miệng hỏi em." Thanh âm lạnh lùng từ phía sau lưng truyền đến, khiến thân thể yonna cũng run lên.

"yeon, chúng ta chẳng qua là tùy tiện tán gẫu xuống. Đúng rồi, có chuyện unnie muốn nói với em." jiyeontới lúc nào rồi? jiyeon nghe đến bao nhiêu đây? yonnathay khuôn mặt tươi cười quen thuộc lôi kéo cánh tay jiyeon.

"Tay của unnie!" jiyeon cầm trong gói thuốc bắc phát ra mùi thuốc trong tay đứng ở nơi đó, không vui nhìn chằm chằm tay trên cánh tay mình.

"Người ta không phải cố ý nha, chẳng qua là thói quen lập tức không đổi được." yonna không có một chút lúng túng buông tay ra. Có gì đặc biệt hơn người đâu.

"Làm sao unnie lại ở chỗ này? Có chuyện gì nói nhanh một chút." Sau khi tay của cô trên người jiyeon lấy xuống ánh mắt chuyển sang hyomin, đầu cô cũng không có ngẩng len, vẫn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, giống như chung quanh hết thảy đều không liên quan đến cô. Jiyeon đi lâu một chút, bởi vì mới vừa rồi lúc ở phòng thuốc lấy thuốc, Tự từ trên lầu gọi một cú điện thoại cho jiyeon, nói gần đây có người điều tra chuyện vợ nó.

"Hai ngày nữa unnie muốn trở về nước Pháp thăm mẹ một chút. Mẹ gần đây thân thể không được tốt, cho nên unnie đặc biệt trở lại đem theo chút thuốc bắc." yonna chỉ chỉ túi bên tay. Làm chuyện gì cô đều là có chuẩn bị.

"Dì sao vậy?" jiyeon nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại. Lần trước, lúc em đến nước Pháp có xem qua dì, không phải khỏe lắm sao?

"Cũng không có chuyện lớn gì, có thể chẳng qua là hơi mệt mà thôi." yonna ứng phó nói.

"Mệt mỏi?" jiyeon mỗi tháng chuyển sinh hoạt phí dưỡng lão đầy đủ cho bà, làm sao sẽ mệt mỏi đây?

"Mẹ gần đây mới vừa tham gia một hoạt động công ích ở địa phương, có thể không có thói quen cho nên. . . . . ." yonna tiếp tục nói láo. Dù thế nào đi nữa jiyeon sẽ không đi tra, cho dù có điều tra thật mẹ cũng sẽ giúp cô. Mẫu nữ liên tâm, mẹ làm sao sẽ không biết cô là nghĩ gì thế?

"Chuyện của công ty unnie bàn giao rõ ràng rồi đi đi!" jiyeon đi qua ngồi xuống bên cạnh người hyomin.

"Vậy unnie không quấy rầy hai người. hyomin, gặp lại!" yonna cầm túi xách trên ghế chân thành đi. Nguy hiểm thật, cũng may đã có sẵn lí do trước. Hiện tại muốn lừa gạt jiyeon thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.

"Cô ta nói unnie cái gì?" jiyeon ôm chầm vai của cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì. Mới nói hai câu em đã trở lại rồi!" hyomin cũng không muốn đem chuyện yonna hỏi cô nói cho jiyeon biết, có lẽ jiyeon nghe cũng không chừng!

"Thôi, em đưa unnie trở về! Buổi tối chờ em tới đón unnie, biết không?" jiyeon ngăn chặn lửa giận lại muốn dâng lên trong lòng.Bất kể vui vẻ hay không vui vẻ . Nhưng bây giờ jiyeon không thể tùy tiện phát giận nữa, sẽ hù dọa đến cô, cũng sẽ hù đứa nhỏ trong bụng.

"Đi nơi nào?" hyomin ở trong lòng jiyeon ngẩng đầu, nhưng bởi vì dùng quá lực nên đụng phải cằm của jiyeon. Thật là đau a! Cô kêu rên ra tiếng.

"Trở về Park gia2! unnie ngày ngày ở nhà không buồn bực sao? Buổi chiều em về công ty còn có việc! Còn đau không?" jiyeon đưa tay xoa trán có chút đỏ lên của cô, có lẽ để cho cô thường về nhà, tâm tình cô sẽ khá hơn một chút.

"Nhưng mà, unnie còn chưa nói qua với mẹ là về, unnie sợ unnie không ở nhà."

"em gọi điện thoại cho bà rồi. Có lẽ bà đã ở nhà chờ unnie! Đi thôi!" Mới vừa rồi thời điểm jiyeon ở bên ngoài đợi cô đã gọi điện thoại cho mẹ hyomin rồi, đối với con rể lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho bà vô cùng phấn khích đến nói không nên lời, bên kia một mực "Ừ, tốt" , "Ừ, được" , trước khi jiyeon cúp điện thoại rốt cuộc hỏi hoàn chỉnh một câu: con đến đây cùng luôn sao? con buổi chiều còn có việc, không nhất định sẽ qua ăn cơm, nhưng mà buổi tối sẽ đi đón hyomin trở về. jiyeon nói như vậy bà Park rất hài lòng.

"em gọi điện thoại cho mẹ?" hyomin không thể tin được jiyeon sẽ vì cô làm những chuyện nhỏ như không thể nhỏ này nữa.

"Đúng, đi thôi!" jiyeon kéo tay của cô đứng lên cùng đi ra khỏi bệnh viện.

"Tại sao?" Trước khi xe khởi động, hyomin vẫn tiếp tục hỏi.

"em muốn để cho unnie vui vẻ một chút!" Cho đến xe dừng ở cửa lớn Park gia, jiyeon kéo dây an toàn của cô xuống thì mới nhẹ nhàng ra tiếng.

Cổ họng giống như là bị thứ gì làm nghẹn lại, hyomin nói không ra gì. Thật đáng ghét, hốc mắt vừa đau lại vừa sưng giống như là có đồ gì đó nhất định phải rơi ra. Nhịn được, hyomin, nhịn được.

Kết quả vẫn không nhịn được, ở trước mặt của jiyeon nước mắt mằn mặn lần lượt rơi xuống mặt. jiyeon có thể không cần đối với cô tốt như vậy hay không? Cô thà bị jiyeon giống như trước đây luôn ức hiếp, cô cũng không cần jiyeon như hôm nay như vậy. jiyeon rõ ràng biết, lòng của cô đã đánh rơi ở trên người người khác rồi.

"Đều đã làm mẹ rồi, sao còn như đứa trẻ vậy? Ngoan, đừng khóc. Buổi tối em tới đón unnie!" Cô lại khóc đi xuống xe của jiyeon như nước lũ cuốn, cái người phụ nữ bướng bỉnh lại cố chấp này. Ở cửa Park gia khóc thành ra như vậy, người ta sẽ cho là nó đang ức hiếp cô. Bàn tay ấm áp tiếp được nước mắt rơi thẳng xuống dưới của cô, một giọt lại một giọt tràn đầy bàn tay. Thì ra đây chính là cảm giác một người đau lòng, thế nhưng loại cảm giác lại hỏng bét. Bởi vì jiyeon không biết phải đi an ủi cô như thế nào mới có thể làm cho cô không cần khóc nữa.

"unnie chán ghét em. em thật quá đáng!" hyommin nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

"em biết. Xuống xe đi, mẹ unnie ra rồi!" Cô không đi nữa, tâm tình của jiyeon lại muốn nổ tung. jiyeon biết cô ghét anh, vẫn luôn biết...

Lòng bàn tay dính ít chất lỏng khiến tim jiyeon đau nhói khi jiyeon phất một tay ở trong xe vẩy ra ra. Nổ máy, cố gắng lên, xe thể thao đắt giá số lượng hạn chế sau một giây như mủi tên xông ra ngoài, không tới 5 giây đã cách cô cực xa, trong chớp mắt, trong kiếng chiếu hậu đã sớm không có gương mặt khóc thút thít kia rồi.

"Mẹ." hyomin sau khi không thấy bóng dáng xe đi đâu, nhào vào trong ngực mẹ. Giống như khi còn bé bị bắt nạt, nước mắt chảy không ngừng. Một giọt lại một giọt rơi xuống, tựa hồ nghe đến âm thanh rơi xuống mặt đất, trong trẻo như thế.

"hyomin, sao vậy? Nói cho mẹ, có phải jiyeon đối với con thế nào hay không?" bà park mới vừa đẩy cửa lớn bằng gỗ nguyên chất ra chỉ kịp nhìn xe con rể nghênh ngang rời đi, chỉ thấy khói xe mịt mù. Còn chưa kịp hỏi con gái liền cắm đầu hỏi tội, khóc đến rối tinh rối mù.

"Nói cho mẹ, rốt cuộc thế nào?" Con gái khóc suốt không nói lời nào khiến bà Park cũng lo lắng.

"Mẹ. . . . . . Con. . . . . ." hyomin nức nở nghẹn ngào nói không ra lý do. Cô cũng không biết vì sao, chính là rất muốn rơi lệ.

"Có phải các con cãi nhau hay không? Hay là. . . . . ." bà Park cẩn thận hỏi.

"Không phải vậy, mẹ. Không phải, con cũng không biết tại sao, có Bảo Bối về sau đặc biệt dễ dàng khóc!" Đưa tay mảnh khảnh ra lau những giọt nước trên mặt,hyomin nhẹ giọng nói.

"Con gái ngốc! Có phải không bỏ được jiyeon hay không?" bà park cười đưa tay vỗ vỗ lưng con gái.

"Không phải vậy, mẹ. Chúng ta đi vào." hyomin ngượng ngùng từ mẹ trong ngực thoát ra, tự nhiên lôi kéo tay mẹ cùng nhau đi vào.

"Ba con đã đợi lâu rồi!" bà Park nắm tay nhỏ bé mềm mại của con gái, trong lòng lại một lần nữa cảm thán! Ngày vội vội vàng vàng trôi qua cũng đã hai mươi năm rồi.

"Ba tại sao trở về sớm như vậy?" hyomin có chút không thể tin được.

"Bởi vì con về! Ông ấy cũng nhớ con gái của mình rồi, còn có cháu ngoại nhỏ tương lai nữa!"

"Mẹ, còn không biết là nam hay nữ nữa mà!"

"Hôm nay bác sĩ không có nói sao?" Mặc dù bệnh viện quy định không cho phép hỏi giới tính thai nhi, nhưng mà người muốn biết tất có biện pháp.

"Con không muốn biết sớm như vậy! Giữ đến phút cuối cùng công bố đi!" Thật ra thì hôm nay Bác sĩ Tống muốn nói cho cô biết, nhưng cô cự tuyệt. Cô muốn cho chính mình là một chút hồi hộp nho nhỏ, bất kể nó là nam là nữ, nó vẫn là con của cô.

"Tốt lắm, tốt lắm. Con vui vẻ là tốt rồi!" bà park vỗ vỗ bả vai con gái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro