(TT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tốt lắm, chuyện này trước hết như vậy đi! Không cần tranh cãi nữa." jiyeon vuốt vuốt huyệt Thái Dương có chút nở. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc cộng thêm buổi sáng thức dậy sớm rồi lại lập tức đến công ty, sau lại tập trung tinh thần bận rộn vào công việc khiến jiyeon xem ra có chút mệt mỏi.

Phụ nữ thật sự là phiền toái! Dù sao đều là công việc. jiyeon nặng nề thở ra một hơi, ngước mắt nhìn hai người phụ nữ đang trước mặt jiyeon mắt to trừng mắt nhỏ. Một là một trong trợ thủ đắc lực nhất của jiyeon, mới vừa lấy được đơn đặt hàng của tập đoàn nước Pháp K & P jessica, một cũng giống vậy có năng lực xuất sắc vẫn là unnie họ jiyeon. Cũng không biết hai người phụ nữ này có phải quá xung khắc hay không, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt lại nóng nảy như thế. Một xưng mình vừa trở về cần nghỉ ngơi không muốn đón thêm công tác, một lại kiên quyết chỉ định phải cô nhận. Làm ông chủ như jiyeon cảm thấy không giải thích được.

"Cô không phải được xưng là công thần bậc nhất ở J&M sao? Cho nên không dám nhận cái hóa đơn này?" yonna cố ý khích jessica. Hai người phụ nữ thân cao không sai biệt lắm, cố chấp giống nhau, cao ngạo giống nhau. Duy chỉ khác là trong mắt jessica tản mát ra chính là hơi thở trong trẻo lạnh lùng, mà yonna cũng là đối với người, đối với chuyện luôn kiên quyết.

"Không cần khích tôi, chiêu này vô dụng. Cô vẫn là nên suy nghĩ một chút tìm ai tới tiếp nhận đi! Paek tổng giám đốc, nếu như không có chuyện khác tôi đi ra ngoài trước." Jessica cũng không thua cô ấy, nếu như là những người khác thì cô đồng ý, nhưng là yonna này lại không được. Không có nguyên nhân, cô nhìn lần đầu cô ta khó chịu, cho nên không muốn đón lấy làm một nửa công việc.

"yonna, unnie đi ra ngoài trước. jessica, cô ở lại." jiyeon tỉnh táo mở miệng.

"Jung tiểu thư, tôi đi trước. Có cái gì không hiểu rõ có thể gọi tôi. Tạm biệt!" yonna thả túi tài liệu nặng nề trong tay xuống, hướng jessica cười đắc ý, lắc mông đi ra ngoài. Cô cũng biết, thật ra thì jiyeon là nghiêng về cô! jessica người phụ nữ kia có năng lực thì thế nào? Ít nhất jiyeon còn có thể nhớ tới quan hệ unnie em họ bọn họ mà giúp đỡ cô! Ha ha! Lần sau chờ cô trở lại, chính là thời điểm tiếp thu thành quả rồi !

"jiyeon, em có ý tứ gì?" Cho đến khi người phụ nữ kia đóng cửa lại sau đó, jessica mới tức giận đằng đằng hướng về phía jiyeon hô to, cả người cũng kìm nén lại, dùng cặp mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt jiyeon trên bàn làm việc. Nhìn jung nữ vương tái thế, hiện tại ai là chủ cũng không biết.

"jessica, không cần kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe được!" jiyeon trên tay viết ký tên chỉ chỉ túi tài liệu.

"Tại sao muốn tôi nhận? Sẽ không phải là em cùng cái tiểu thư gì đó thật sự có quan hệ mờ ám chứ?" jessica mới vừa trở lại công ty liền nghe được tin đồn, cùng tổng giám đốc từ nước ngoài trở về có Kim tiểu thư, thường cũng không có việc gì cũng chạy vào phòng làm việc tổng giám đốc, còn có người nhìn thấy bọn họ tay trong tay cùng nhau đi thang máy, thậm chí nói bọn họ thật ra là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chẳng qua là phía sau không biết vì sao bỗng nhiên xuất hiện tổng giám đốc phu nhân hoành đao đoạt ái mất, bởi vì có người nghe được Kim tiểu thư gọi tổng giám đốc: Yeon. Nghe thế đều làm cô cảm thấy ghê tởm, nhưng mà cô không tin jiyeon là người công tư bất phân, nếu jiyeon là vậy, ban đầu cô cũng sẽ không khổ sở thầm mến jiyeon. Huống chi cái lời đồn đãi gì thanh mai trúc mã kia càng thêm không đúng rồi, bọn họ là bạn học kiêm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, biết jiyeon căn bản không có loại chuyện đó.

"jessica, lúc nào thì cô cũng Bát Quái như vậy hả ?" jiyeon tiến lên nhận ánh mắt tìm kiếm của cô.

"Không phải là tôi Bát Quái, mà là cử chỉ của em thật sự là quá không bình thường rồi! Không bình thường đến làm cho người ta không thể không hoài nghi! Có điều, em muốn phủ nhận cũng không sao, dù sao cái hóa đơn này tôi sẽ không nhận! em tìm người khác đi!" jessica thu hồi tay ưu nhã xoay người. jieon yêu ai, tìm ai làm gì, tìm người khác đi! Cô cần nghỉ phép!

"jessica, mới vừa rồi LOS tiên sinh có gọi cho tôi." Lúc tay của cô nắm lấy cái tay cầm cửa thì jiyeon để cô nghe được âm thanh nói. Không biết cô nghe thế cái tin tức đó có thể thay đổi chủ ý hay không đây? Quả nhiên, jiyeon dùng đúng phương pháp rồi.

"em nói cái gì? Cái tên giặc tây đó! em không có bán đứng tôi chứ?" jessica vừa nghe đến cái tên đó trong lòng sợ hãi. Mẹ nó, thật vất vả thoát khỏi anh ta trở về nước, anh ta thế nào còn âm hồn bất tán đuổi theo cô không thả? Cô lại không làm cái gì, bất quá là lừa gạt anh ta ký hiệp ước mà thôi rồi, cô có lỗi sao? Là chính bản thân anh muốn ký, cô lại không cầm dao kề cổ anh ta.

"Anh ta nói sẽ ngồi chuyến bay ngày kia tới đây." jiyeon cầm lên một phần văn kiện khác trên bàn tiếp tục phê duyệt, nói xong không chút để ý.

"jiyeon, em điên rồi! Cái hóa đơn này tôi nhận rồi, nhưng em phải giúp ta ngăn anh ta, không thể để cho anh ta tìm được tôi!" jessica hận hận cầm lên trên bàn tư liệu túi. Người xui xẻo thật là chuyện gì cũng đụng phải . Muốn cái tên LOS đó không tìm được cô, cũng chỉ có jiyeon làm được, bởi vì jiyeon cùng Tống Tử Tự là cùng một phe. Mẹ nó, cô thật là kết giao bạn bè cẩu thả!

"jessica, cô thông minh như vậy nên biết phải làm sao chứ!" Ý tứ của jiyeon nói là cô không đơn thuần phải đón lấy khối xương cứng này, còn phải nuốt xuống. Cái Pinkk đó tương đối có bối cảnh, bao nhiêu người muốn giành miếng mồi này? Mà Pinkk tại sao sẽ nhìn trúng công ty mới vừa thành lập không lâu của bọn họ? Nhưng jiyeon nếu như muốn sản nghiệp bất động sản mở rộng thì nhất định phải có vụ làm ăn này. Cho nên jiyeon cũng biết này chuyện này quan trọng. Chỉ là nghĩ đến yonna làm một nửa chuyện cô cũng rất khó chịu mà thôi, mặc dù thật sự bị jiyeon lấy lại, nhưng mà sổ ghi chép công lao bên trên còn phải nhớ cô một phần, nhiều quá thì không công bằng! Cô chỉ là góp nhặt một cái tài liệu mà thôi, người thực sự ra chiến trường của là jessica!

"Prak tổng giám đốc, chỉ mong yêu cầu của tôi em cũng có thể làm được! Tôi đi nghiên cứu hồ sơ!" Lần này jessica cũng đi ra ngoài không quay đầu lại.

jiyeon để cây viết trong tay xuống.Chỉ cần không rảnh rỗi, đầu óc của jiyeon tự động hiện ra khuôn mặt ngấn lệ của cô. Không biết cô hiện tại như thế nào? Về đến nhà có vui vẻ một chút hay không? Thật ra thì chỉ cần jiyeon không xuất hiện ở trước mặt cô, cô đều là vui vẻ ?. Thời gian của jiyeon quý giá như thế lại dùng để ngẩn người? Vẫn là vùi đầu vào trong công việc đi! Như vậy cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.

Cho đến khi điện thoại nội bộ trên bàn vang lên truyền đến thanh âm quen thuộc của thư kí: "Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì tôi tan việc trước!", jiyeon mới buông con chuột máy tính trong tay ra, vừa nhìn thời gian trên màn hình đã đến gần 7 giờ rồi. Không trách được! Thư kí luôn luôn có trách nhiệm, trước khi tan sở cũng sẽ hỏi thăm nó còn có chuyện muốn giao phó không, xem ra hôm nay nó đã trì hoãn thời điểm nhân viên tan việc rồi. Vốn dĩ jiyeon chỉ là xem biên bản hội nghị chi nhánh công ty một chút, kết quả vừa nhìn cũng đã bỏ lỡ lúc tan việc.

Nhưng là jiyeon cũng không vội rời phòng làm việc, mà là đi tới cửa sổ sát đất nhìn sắc trời dần dần tối xuống, ánh sáng lung linh của đèn nê ông đã sáng lên khắp thành phố, trong vạn ngôi nhà đang sáng đèn đó, có hay không một chiếc vì jiyeon mà sáng? Khi nào thì jiyeon bắt đầu có cái loại ý tưởng để cho jiyeon phỉ nhổ tới cực điểm đó?

Trong sương khói lượn lờ lên cao, gương mặt của jiyeon trầm tĩnh như pho tượng.

Thời gian này, cô ăn cơm chứ? Tàn thuốc trong tay run lên, jiyeon mặc cho bóng tối từ từ hòa tan mình, chỉ có ánh lửa lúc sáng lúc tối làm cho người ta biết bây giờ trong phòng làm việc đã tối đen như mực của tổng giám đốc còn có người ở.

Nhắm mắt lại, cô cười, cô khóc, cô giận, cô buồn như là ở mọi nơi chui vào đầu óc của jiyeon, xoáy sâu nơi đáy lòng của jiyeon. . . . . . Khiến cho jiyeon mỗi lần nghĩ tới cũng có cảm giác chua xót.

Mẹ của jiyeon không phải cũng như vậy sao? Ở độ tuổi tươi đẹp như đóa hoa đó đã mất đi. jiyeon không thể đi vào vết xe đổ đó, không thể! Bởi vì tình cảm đơn phương vĩnh viễn là hèn mọn nhất! Mà jiyeon không muốn làm như vậy! Nhưng lấy lại còn kịp sao? Còn kịp sao?

Nhưng muốn nó buông tay thì không thể làm được! Nếu không cách nào buông tay, vậy thì tiếp tục như vậy đi xuống đi! nó sẽ lấy phương thức của nó để đến cô! Bất kể là người hay là tâm.

Rốt cuộc để ý đến suy nghĩ của mình, jiyeon kéo rèm cửa sổ lên, ở trong bóng tối nhẹ nhàng cầm chìa khóa xe đặt trên bàn lên rời đi. Đến thời gian đi đón cô về nhà rồi.

******

Tối nay Park gia cực kỳ náo nhiệt.

Hai vợ chồng ông Park bởi vì muốn đền bù nhiều năm qua quan tâm sơ sài đối với con gái như vậy, một mực đùa vui vẻ với cô. hyomin quả thật cũng vui vẻ, bởi vì hôm nay cuối cùng cũng kéo gần lại khoảng cách lạnh nhạt với ba mẹ kia, trở về cuộc sống gia đình cô vẫn mong muốn. Mặc dù là tới hơi trễ, nhưng không phải đã tới rồi sao?

Sau khi bữa ăn tối náo nhiệt kết thúc, ba người lại đến phòng khách tiếp tục tán gẫu, từ hyomin khóc hu hu khi chào đời đến hàn huyên tới đứa bé trong bụng cô. hyomin cười nhận lấy nước trái cây mẹ đưa tới nhưng không có uống, mà là liếc mắt nhìn điện thoại đặt ở trên bàn trà, cô ta không phải nói muốn tới đón cô sao? Hiện tại cũng sắp chín giờ còn không thấy điện thoại? Có phải không tới được hay không?

"hyomin, không vội không vội, vẫn chưa tới chín giờ mà! Có phải hay không nhớ con rể rồi hả ?" Hành động nhỏ của con gái dĩ nhiên không thể gạt được cái người làm mẹ này. bà park cười hỏi. Xem ra con gái nhà bọn họ thật sự là tìm đối tượng tốt! Cuộc sống con gái luôn luôn đơn thuần, mỗi ngày đều là đúng giờ đi học về nhà, nhiều nhất thì Chủ nhật đến thư viện mà thôi, huống chi những thứ tiệc rượu ở xã hội thượng lưu kia, mỗi lần nó đều không muốn đi, chỉ ở nhà một mình đọc sách. Mà jiyeon đã sớm tiếp nhận công việc, cuộc sống của bọn họ căn bản không có nơi hay xuất hiện cùng nhau, ở đâu ra cơ hội biết đây? Điểm này vợ chồng bà vẫn luôn nghi hoặc trong lòng, nhưng mà con gái vẫn không muốn theo chân bọn họ nói, bọn họ cũng ép không ra được. Có điều, nhìn dáng dấp này, jiyeon ít nhất đối với nó cũng không tệ lắm! Không bằng dịp hôm nay dò xét một chút?

"Mẹ, không phải vậy." hyomin lập tức thu hồi tầm mắt, sợ cha mẹ hỏi nữa , cô lại không cách nào trả lời vấn đề này. Cô làm sao có thể sẽ nhớ jiyeon? Chẳng qua là nếu jiyeon nói qua sẽ đến đón cô, vậy hẳn là sẽ tới. Nhưng cô nghĩ đến lần trước jiyeon tới đón cô chính là đợi cô chỗ rất xa bên ngoài, không biết jiyeon hôm nay có muốn đi vào hay không? Bọn họ kết hôn đã lâu như vậy, jiyeon cũng không có đã tới nhà bọn họ, cũng có chút gì không đúng, cô sợ cha mẹ lại muốn nói chuyện này rồi. Nhưng mà, jiyeon rốt cuộc đối với cha mẹ mình là cái kiểu thái độ gì đây? hyomin lại nghĩ tới lần trước ở bệnh viện cái ngày bọn họ đăng kí kia, anh còn dùng "Park tiên sinh, Park phu nhân" gọi cha mẹ của mình, không biết trong lòng jiyeon rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ai! Vấn đề đáng ghét!!!

"Con gái ngốc, còn không thừa nhận sao? Sau khi ăn cơm xong cũng không biết con nhìn bao nhiêu lần cái điện thoại di động đó rồi hả ? Nhớ nó có thể cho gọi cho nó mà!" bà park cho là con gái mình chẳng qua xấu hổ mà thôi. Mặc dù đã kết hôn.

"Tân hôn mà, khó tránh khỏi!" ông park cũng không để ý.

"Ba, làm sao ba cũng nói như vậy!" Có ba mẹ có thể làm nũng vẫn là rất tốt . Đổi lại là trước kia, hyomin đoán chừng là sau khi cơm nước xong lại trở về phòng nghỉ ngơi thật sớm, mà ba có lẽ vẫn chưa về, mẹ phải đi tham gia một đống tiệc tùng phu nhân, tiểu thư kia. Nào có ở không để ý cô?

"hyomin, len lén nói cho mẹ, con với jiyeon quen biết như thế nào?" bà cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất hỏi thăm.

"Mẹ, chúng con. . . . . ." hyomin cắn khóe miệng, mẹ sao còn không buông tha cái vấn đề này? Cô sao nói là bởi vì chuyện công xưởng của ba sao? Không thể! Cô có thể nói jiyeon cưới cô có lẽ chỉ là vì trả thù em trai sao? Càng thêm không thể! Nhưng là cô phải dùng cái gì trả lời mới không quá miễn cưỡng đây?

"Con gái không muốn nói coi như xong! Có cái gì đáng truy cứu hay sao?" ông Park thấy trên mặt hyomin tựa hồ có khó có thể nói ra nguyên nhân, cho nên ông nghĩ chận lại miệng vợ mình mới được. Thật ra thì ông cũng muốn biết , vì hôn nhân tới quá nhanh cũng quá trùng hợp, làm cho người ta không thể không nghĩ đến con gái có phải bởi vì trong nhà chợt xảy ra chuyện mà bị quấn vào trong cuộc hôn nhân này hay không, mà jiyeon là người chủ đạo sự kiện, nhanh chóng khôi phục xưởng gia công, đơn đặt hàng cũng tăng lên, thu lại được một số tiền lớn để cải cách công việc, sau đó chính là ngựa không ngừng vó vội vàng kết hôn. Ban đầu ông thật sự là bởi vì chuyện xảy ra quá chợt, cộng thêm công xưởng phải mở rộng sản xuất gấp bội khiến cho ông vui vẻ đến quên mất đi truy cứu nguyên nhân. Nhưng bây giờ mọi chuyện lắng xuống mới phát hiện, thật ra thì chuyện rất kỳ hoặc, chủ yếu nhất là jiyeon nếu quả thật yêu con gái mình như lời nói, tại sao cho tới bây giờ cũng không có theo cô trở lại Pak gia? Dù là công việc bận rộn nữa, ông nghĩ, làm con rể nên phải đến nhà thăm hỏi ba mẹ vợ một chút chứ? Nhưng mà, con gái không muốn nói bọn họ có thể như thế nào đây?

"hyomin. . . . . ." bà muốn nói lại thôi.

Lúc này, điện thoại trên bàn vừa đúng vang lên, âm thanh đơn giản mà sâu lắng này nhanh chóng đánh vỡ thời khắc khó chịu này.

"Mẹ, jiyeon gọi điện đến." Cú điện thoại này luôn luôn chỉ có jiyeon sẽ gọi, hơn nữa vào lúc này, không cần nhìn cũng biết là jiyeon rồi. hyomin lấy qua di động.

"Nhận đi!" ông thấy con gái cầm điện thoại vừa nhìn bọn họ lên tiếng thúc giục.

"Alo!" Sau khi điện thoại thông máy, bên kia trở nên im lặng, hyomin sợ hãi ra tiếng.

"em ở trước cửa nhà unnie." Bên kia rốt cuộc truyền đến âm thanh trầm thấp của jiyeon, gần đến mức có thể nghe được tiếng jiyeon hít thở.

"unnie . . . . ." hyomin đang muốn nói lập tức đi ra ngoài, lại chợt bị mẹ kéo, ra dấu tay muốn jiyeon đi vào, ông park cũng là gật đầu đồng ý. Đã đến cửa nhà tại sao có thể không vào?

"hyomin, sao vậy?" jiyeon ở trong điện thoại không có nghe được cô đáp lại, cho là cô đã xảy ra chuyện gì.

"unnie đi ra ngoài!" hyomin vội vã cúp máy.

"hyomin, cho nó đi vào ngồi một chút." bà lần nữa giao phó.

"Mẹ, con đi ra ngoài nói với em ấy." Ánh mắt tha thiết của cha mẹ, hyomin không cách nào cự tuyệt, nếu như một mực cự tuyệt sẽ chỉ làm ba mẹ thêm hoài nghi mà thôi. Chắc sẽ có một ngày như thế.

jiyeon nhìn điện thoại bị cúp, gương mặt không thể tin. Cô lại dám cứ như vậy cúp? Ném điện thoại di động xuống dưới xe, cửa xe mới đóng, cái bóng dáng quấy nhiễu jiyeon một ngày đó đã đẩy cửa ra khoan thai mà đi.

"Túi xách đâu rồi, quên cầm sao?" Thấy cô, cơn giận lớn hơn nữa cũng đè lại. jiyeon đi tới bên người cô, thói quen vuốt tóc dài trên trán cô.

"Không phải vậy. . . . . . là . . . . ." hyomin ngửa đầu nhìn jiyeon, tâm tình jiyeon hình như cũng không tệ lắm, vậy hẳn là sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cô chứ? Chẳng qua là, cặp mắt thật sâu kia thời điểm nhìn cô khiến toàn thân cô không được tự nhiên.

"Là cái gì?" jiyeon cúi đầu không để cho cô phải khổ cực ngẩng đầu nữa.

"Ba mẹ muốn em đi vào ngồi chút, có thể không?" Nuốt nước miếng một cái hyomin vẫn là nói ra. jiyeon sẽ đáp ứng không?

Cô hi vọng nó đi vào sao? Đôi tay jiyeon đỡ ở trên vai cô. Nếu như cô nói ra hi vọng jiyeon làm thế, jiyeon nhất định sẽ làm. Nhưng là, cô sẽ nói sao? Sẽ không? hyomin,unnie nguyện ý nói với em sao?

"Có thể không? Chỉ là một chút mà thôi." hyomin rũ mắt xuống, thanh âm càng ngày càng thấp. Ai, jiyeon vẫn nhìn cô như vậy là có ý tứ gì?

"Nói cho em biết, unnie hi vọng em vào không?" Một cái tay nâng cằm của cô lên, trong đôi mắt to long lanh nước chưa bao giờ tồn tại sự chờ đợi, giống như ngôi sao xinh đẹp nhất trong đêm tối, chỉ cần đáp án của cô là khẳng định,jiyeon nhất định sẽ làm được.

"Hi vọng." Cuối cùng vẫn là không chống đỡ được jiyeon, hyomin thua trận.

"Được, chúng ta đi vào." Lần đầu tiên, jiyeon cam tâm tình nguyện làm một chuyện như vậy.

******

"jiyeon."

Thấy jiyeon, mặt ông vui mừng cùng thân thiện."Con có thể tới đây, thật sự là quá tốt."

"Đúng vậy a, ngồi một chút rồi về nữa."bà cũng tới đây bắt chuyện. Đây chính là lần đầu tiên con rể tới cửa, chẳng qua là bọn họ giống như cũng không có cái gì để chuẩn bị.

jiyeon sẽ dùng cái kiểu thái độ gì đối với ba mẹ đây? Tay hyomin đặt ở bên hông chợt nắm lại. Cô đang khẩn trương, đang lo lắng, jiyeon có như lần trước gọi ba mẹ là "Park tiên sinh, Park phu nhân" như vậy hay không? Bàn tay ấm áp kịp thời nắm tay nhỏ bé phát run của cô gọi: "Ba, mẹ."

Từ "Ba, mẹ" trong miệng jiyeon trôi chảy như vậy không ngừng khiến hyomin ngây dại, ngay cả vợ chồng kia cũng sợ hãi. Đây thật là sáng nay ở trong điện thoại còn lãnh đạm được một mở miệng liền tự báo tính danh, sau đó nói con gái đại khái sẽ mấy giờ đến jiyeon sao?

"Tốt lắm, thân thể của unnie không thể đứng lâu, chúng ta ngồi một cái rồi trở về đi,unnie không thể ngủ quá muộn được." Nét cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt jiyeon, mà hyomin trừ sững sờ để mặc jiyeon lôi kéo ngồi vào ghế sa lon ra, cái gì cũng không thể nói, không thể làm. Tối nay vui mừng thật sự là quá nhiều rồi! Cô không nghĩ tới jiyeon sẽ sảng khoái đáp ứng cùng cô đi vào như vậy, càng không có nghĩ tới jiyeon sẽ có thái độ lễ độ như vậy đối ba mẹ cô. "

"Lại đây jiyeon. Trà Bích Loa Xuân thượng hạng, đây là một người bạn ta mang về từ Thái Hồ. Thử một chút đi." Mới vừa rồi lúc hyomin ra cửa, ông liền lấy lá trà bảo bối của mình mở ra.

Trà Bích Lục, nước trà Bích Lục trong suốt như những đám mây cuồn cuộn, hơi nước mờ mịt khiến cho hương trà tỏa bốn phía, mùi thơm ngát lan rộng lòng người.

ông park đẩy ly qua cho jiyeon, jiyeon nhận lấy liên tục vài hớp rồi nói: "Trà ngon, rất tươi và dễ chịu." Không nghĩ tới ông park tính tình dã tâm trời sanh lại thích loại trà Bích Loa Xuân hương thơm thanh nhã, dịu nhẹ cùng cảm giác sâu xa này.

"Xem ra con rể đối với trà cũng rất có nghiên cứu." ông cười cũng tự rót một chén cho mình. Ông cho là người tuổi trẻ bây giờ uống trà đã rất ít rồi. Ít nhất người bận rộn giống như jiyeon cũng sẽ không có thời gian nhàn rỗi từ từ thưởng thức trà. Mà sau khoảng thời gian liều mạng vì công việc, ông cũng từ từ trở về cuộc sống đạm bạc mỗi ngày.

"Nghiên cứu thật ra thì không có, chỉ là cũng có nghe qua mà thôi." jiyeon nhìn về hyomin phía bên cạnh vẫn không nói gì , sao không nói câu nào lại đó ôm cái gối đây?

"Có muốn uống một chút hay không?" Nước trà ấm áp đưa tới trước mặt cô.

"Không cần." hyomin giương mắt ôm chặt gối ở trong ngực.

"jiyeon, hyomin có em bé, không thích hợp uống trà." bà cười nhìn đôi vợ chồng giống như là đang giận dỗi. Thật là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hài lòng. Vốn là trong lòng còn có nghi ngờ hiện tại cũng được xua tan, mà quan tâm bọn họ quen biết nhau như thế nào làm gì, chỉ cần nó đối với con gái tốt là được.

"Vậy thì thôi. Có phải mệt hay không?" jiyeon vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi.

"Không phải." hyomin tức giận đẩy tay jiyeon ra, cô ta tại sao ở trước mặt ba mẹ làm hành động thân thiết như vậy đây? Điều này làm cho cô cảm thấy cực kỳ lúng túng.

"hyomin, tại sao có thể không lễ phép như thế? jiyeon là quan tâm con." ông không nhịn được lên tiếng nói con gái mình.

"Đúng vậy! Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện." bà cũng phụ họa nói theo.

"Không sao, con đã quen rồi!" jiyeon để cái ly trong tay xuống cưng chìu nói.

Có phải muốn diễn như thật hay không? hyomin dùng khóe mắt len lén đánh giá gò má của jiyeon, thình lình jiyeon quay đầu lại bắt được ánh mắt đang dò xét của cô. Khuôn mặt hyomin lập tức trở nên đỏ ửng, Park Hyomin, mày điên rồi! Thật điên rồi! Chỉ vì nhìn cô ta mà đỏ mặt.

"Hahaha ... " Vợ chồng ông bà nhìn nhau cười một tiếng, lần này cuối cùng cũng yên tâm.

"Đúng rồi, thiết bị mới của công xưởng hôm nay đã được vận chuyển về Đức, bước kế tiếp cài đặt sử dụng phải khổ cực ba một chút." jiyeon không trêu chọc hyomin nữa, nói với ông park.

"jiyeon, về chuyện của công xưởng, ta muốn thỉnh giáo một chút." Nói đến chuyện công, ông hứng thú càng tăng.

"Ba, có chuyện gì cứ nói. Không cần quá khách khí." jiyeon không để ý cô giãy giụa kéo tay nhỏ bé của cô, một cái tay khác cầm ly trà tinh tế, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mép chén, ánh mắt yên lặng nhìn kia chất lỏng màu xanh thanh tân đạm nhã kia. jiyeon luôn luôn không thích làm người công tư bất phân, nhưng mà hôm nay vì cô, jiyeon nguyện ý cực kỳ lần thứ nhất! Chỉ mong cô có thể vui vẻ.

Vốn đang đề tài này đảo mắt liền ném vào chuyện công, khiến hai người phụ nữ bên cạnh không cách nào chen vào nói. bà đến phòng bếp giúp hyomin lấy một ly sữa tươi nóng ra ngoài, thấy đầu cô đã dựa cánh tay jiyeon ngủ thiếp đi, nhìn đồng hồ trên tường đã tới 10 giờ rưỡi rồi, mà chồng bà còn giống như ý do vị tẫn, nói mãi chưa xong. jiyeon về mặt làm ăn, quan niệm cùng cách nhìn quả thật làm cho ông giật mình cũng cảm thấy rất hứng thú, không trách được tuổi còn trẻ mà đã có thể một mình nắm trong tay J&M.

"Được rồi, về sau có cơ hội tán gẫu tiếp đi! Ông xem, con gái đều đã ngủ gật rồi!" bà chọt cánh tay ông, ý bảo ông dừng lại.

"Ha ha, đúng là trễ rồi. Nếu không, tối nay ngủ ở đây một buổi tối?" ông đề nghị, có điều, nghĩ lại giống như không tốt lắm, ngượng ngùng cười cười: "Nhưng mà về nhà cũng gần."

"hyomin, chúng ta về nhà thôi." jiyeon rón rén ôm lấy cô, kể từ sau khi mang thai, cô giống như đặc biệt có thể ngủ, có lúc động tác lớn một chút cô cũng sẽ không tỉnh. Giống như hiện tại jiyeon ôm cô lên cao, cô chẳng qua cũng là ngọ ngậy cái đầu hướng bộ ngực jiyeon dựa vào mà thôi.

"jiyeon, có rãnh rỗi trở lại." Vợ chồng đưa bọn họ đến cửa thân thiện nói.

"Con sẽ thường đưa hyomin trở về." Nếu như cô nói muốn như vậy.

"Đúng rồi, gần đây nội bộ Pinkk có phân tranh, nếu như nắm giữ cổ phần tốt nhất có thể mau bán sạch đi." Giống như là chợt nghĩ đến cái gì, jiyeon dừng bước lại hướng về phía ông nói.

" lại đang mua cổ phiếu? ông lập tức hiểu được, quay đầu lại không vui nói với bà. Huynk cái gì cũng tốt, nếu không có kiên nhẫn làm việc làm việc đến nơi đến chốn, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới đầu cơ trục lợi, dạy dỗ lần trước còn dám làm loạn? Thật là, tiền bạc đó không cần phải nói cũng biết là từ đâu tới rồi, Huynk luôn luôn không cưỡng được lời van nài của em trai.

"Chúng con đi về trước!" jiyeon nói xong sãi bước về phía xe. Nên nói jiyeon đã nói rồi, không phải sao? Về phần người khác có nghe ý kiến của jiyeon hay không, vậy thì không phải là vấn đề của jiyeon rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro