Chương 1: Cuộc Gọi Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn gió hiu hắt lạnh đến thấu sương luồn qua khe cửa sổ tại phòng ngủ của Dương Nhất Hàn. Trán anh ta lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, tay ôm lấy ngực trái quằn quại trong đêm. Mắt Dương Nhất Hàn nhắm chặt lại dường như không thể mở ra được. Mười hai giờ đêm, giờ thiêng đã điểm, thời khắc vạn vật âm dương giao hòa. Còn Dương Nhất Hàn lại đang lạc lối trong cơn ác mộng đen tối, cố để tìm đường thoát nhưng đi mãi vẫn chưa tìm được ánh sáng của lối ra.

Đôi tay anh nổi đầy gân xanh, nắm chặt lấy tấm nệm rồi hét lên, toàn thân như vừa gục dậy từ vực thẳm. Tiếng hét nghe đau đớn đến thấu xương, thấu tủy. Sắc lạnh như nhát dao  căm thù, oán hận. Tất cả phá tan đi màn đêm đen tĩnh mịch.

Đôi chân lảo đảo bước xuống giường, đầu đau như búa bổ, bước từng bước chân không vững. Dương Nhất Hàn quỵ xuống, tay ôm lấy đầu, ánh mắt mơ hồ như lạc vào chốn hư không, suy nghĩ về những gì anh ta vừa thấy được trong giấc mơ.

Đã một năm từ lúc cha mẹ Dương Nhất Hàn Hàn qua đời vì tai nạn. Chưa đêm nào anh được ngủ trọn giấc, những cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại. Hiện lên trong đó tất cả những gì mà anh căm ghét, như một lời nhắc anh không bao giờ được lãng quên chúng. Những thứ Dương Nhất Hàn chỉ muốn nhấn chìm xuống biển sâu, để chúng làm mồi cho đại dương rộng lớn.

Giá như ngày ấy đội cứu hỏa đến sớm hơn chiếc xe đã không phát nổ và bố mẹ anh không qua đời một cách đáng tiếc như vậy. Còn đám cảnh sát vô dụng lại không thể điều tra ra nguyên nhân của vụ tai nạn mà lại cho rằng đó là do ba anh uống rượu say, không làm chủ được tay lái nên đã đâm vào vách núi. Rồi hồ sơ vụ án được khép lại và dần đi vào quên lãng. Từ khi ấy Dương Nhất Hàn luôn căm thù lũ cảnh sát đến tận xương tủy.

Ánh mắt của anh đỏ như rỉ máu, dù một mình chống lại màn đêm tăm tối, dù nước mắt có rơi thì vẫn không dám cho bản thân mình được yếu đuối. Sẵn sàng đi ngược lại bóng tối để tìm ra đáp án cho bản thân, sẽ có ngày anh tìm ra kẻ thủ ác hại chết cha mẹ mình.

Đôi tay Dương Nhất Hàn run rẩy không thể kiểm xoát. Anh cầm lấy ngay chiếc điện thoại,  tay bấm loạn xạ, không ý thức được bản thân, trong đầu liên tục hiện lên cái tên "Lâm Châu Kỳ". Tâm trí rồi bời như những nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy khi người ta đánh mất ý thức, nó còn trừu tượng hơn cả tranh của Picasso.

"Mình phải gọi cho em ấy...mình không chịu nổi cái cảm giác..."

Dù chẳng phải bị cho uống vài viên xuân dược nhưng mỗi lần gặp ác mộng hay bị stress nặng, toàn thân Dương Nhất Hàn như bùng cháy, dục vọng bị thiêu đốt. Đã phải chịu đựng trong suốt một năm nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, một tiếng hai tiếng vẫn chưa thấy hồi đáp. Dương Nhất Hàn chết lặng, mặt tối xầm lại, nhợt nhạt, thiếu sinh khí đến lạ lùng.

Lâm Châu Kỳ bị tiếng điện thoại kêu liên tục bên giường đánh thức, cũng chẳng biết ai gọi đến giờ này. Mắt nhắm mặt mở nhấc máy, miệng chỉ buồn hỏi:"Ai vậy?"

Đầu dây bên kia Dương Nhất Hàn giọng yếu ớt, thều thào như kiệt sức:"Đến đây đi?"

Câu nói không đầu không đuôi của một số máy lạ giữa đêm làm cho Lâm Chây Kỳ nuốt vẫn chưa xuôi. Dù chẳng muốn tiếp chuyện nhưng lại là cái phép lịch sự đánh chết cơn buồn ngủ, Lâm Châu Kỳ vẫn từ tốn hỏi lại;"Có phải nhầm máy rồi không? Nếu đúng thì tôi cúp máy nhé?"

Vẫn là cái giọng nói ấy:"Đừng, là tôi, Dương Nhất Hàn!"

Bất giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng làm cho Lâm Châu Kỳ mắt mở trưng, không còn ngái ngủ như vừa nãy, giọng lắp bắp, không biết có nên tin người đầu dây đó hay không:" Thầy Dương sao?"

Dương Nhất Hàn mỉm cười nhẹ, thở một hơi dài qua như vừa chút bỏ được một chút gì đó, giọng nói trở nên thanh nhẹ hơn:"Em đến nhà tôi đi, tôi đang cảm thấy toàn thân rất khó chịu, tôi cần em..."

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra lúc nửa đêm canh ba, nhà nhà đi ngủ. Lại nhận được điện thoại từ ông thầy dạy làm gốm của mình, Lâm Châu Kỳ hoang mang và có vẻ đôi chút ngượng ngùng:"Chẳng phải đã là hơn 12 giờ rồi sao ạ, ra ngoài giờ này có lẽ không hay đâu thầy Dương!"

Dương Nhất Hàn dường như quát hẳn vào mặt của Lâm Châu Kỳ qua điện thoại, giọng nói nghiêm túc và đáng sợ đến rợn người: "Tôi sẽ tự sát nếu như em không đến. Tôi sẽ chết và đây sẽ là lần cuối cùng em được nói chuyện với tôi!"

Sự lo lắng, sợ hãi lan tỏa khắp người của Lâm Châu Kỳ. Giọng điệu ấy có vẻ không phải là lừa dối. Vừa sợ rằng thầy Dương sẽ làm điều dại dột, vừa sợ chính bản thân gián tiếp gây ra cái chết cho người khác. Cho bản thân vài giây chấn tĩnh lại bản thân. Lâm Châu Kỳ cầm điện thoại lên, trả lời một cách dứt khoát" Được!"

*phần hay còn ở phía sau hehe!!!

Đồng tác giả: Miin&Moon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ