Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh chỉ mới nghỉ làm một ngày sau đó hóa khùng sao?

" Tiêu tổng…ngài không sao đấy chứ?” Thư kí Lâm đặt li trà xuống, quan tâm lo lắng hỏi.

” Không sao, tôi rất bình thường mà ” Tiêu Chiến đầy vui vẻ đáp.

Hai chân của thư kí Lâm càng lúc đứng không vững…đây…đây là ai vậy?

Người đàn ông luôn đem tuyết băng lạnh đến cho mọi người xung quanh sao hôm nay đột nhiên biến thành một người đàn ông với nụ cười tỏa nắng và đi cùng mặt trời phía sau vậy?

” Không sao…thật ạ?” Thư kí Lâm hỏi lại.

” Không sao “.

” À mà này thư kí Lâm ” Tiêu Chiến chống tay lên bàn, anh bảo.

” Dạ…vâng?”.

” Tôi có chuyện muốn nói với cậu, dù sao cậu đi theo tôi lâu như vậy, nên nói cho cậu biết chứ ” Tiêu Chiến nghiêm túc nói.

Thư kí Lâm nuốt nước bọt một cái, càng lúc càng sợ hãi.

” Sếp…cứ nói đi ạ “.

” Tôi nhận ra…”.

Tiêu Chiến nói đến đây thì ngừng lại một chút, sau đó anh mỉm cười.

” Tôi biết yêu rồi “.

” Dạ? “.

Thư kí Lâm bỡ ngỡ nhìn anh, cái gì mà biết yêu chứ?

Đi theo Tiêu Chiến từ khi anh mới ngồi lên cái chức Tiêu tổng này cũng đã lâu lắm rồi, nhưng chưa từng nghe anh nhắc đến về chuyện tình cảm, đặc biệt là yêu đương..

Hôm nay bất ngờ nói vậy, vậy có nghĩ là…

” Cậu thấy Tiểu Bác thế nào?” Tiêu Chiến hỏi.

” Tiểu…Tiểu Bác? Ý ngài là thiếu phu nhân ạ?” Thư kí Lâm hỏi.

Tiểu Bác sao?

Bình thường cậu còn không thấy Tiêu Chiến gọi thiếu phu nhân là Nhất Bác nữa là, chỉ có nghỉ một hôm sao người đàn ông này cả cách gọi tên cũng thay đổi vậy trời?

” Thiếu phu nhân rất tốt ” Thư kí Lâm lập tức trả lời để anh không đợi lâu.

” Tôi cũng thấy vậy ” Tiêu Chiến nói.

Thư kí Lâm càng nghe càng không hiểu chuyện gì, nhưng mà Tiêu Chiến vui là được ahaha.

Nói chuyện phiếm với Tiêu Chiến xong thư kí Lâm ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại cậu liền dựa vào tường, đưa tay lên ôm tim mình.

” Ôi trời dọa chết tôi rồi ” Thư kí Lâm lẩm bẩm.

Tự dưng Tiêu Chiến bất ngờ yêu đương, khiến cậu sắp mất hồn vía rồi.

” Không biết thiếu phu nhân đã làm gì sếp thế không biết?”.
.......

Tiêu Chiến lại càng thêm bất ngờ, anh vui mừng ôm lấy cậu, bác sĩ bảo Nhất Bác có thể nói chuyện bình thường được, chỉ là do cậu không muốn nói nên cứ im lặng như vậy.

Hôm nay khi đi làm về cậu lại bất ngờ lên tiếng, còn gọi tên anh, có phải là chuyện đáng mừng không?

Nhất Bác cứ ngơ ngơ ra, cậu cũng không biết sao mình lại gọi tên anh như vậy, nhưng mặc kệ đi…

Cậu cảm thấy bản thân thật sự đang muốn nói chuyện lại, từ từ cất giọng lên.

” Cuối cùng em cũng nói chuyện rồi…” Tiêu Chiến nói, anh còn nghĩ mình sẽ mất khoảng thời gian kha khá dài để giúp cậu mở lòng sau đó cất giọng lên, nhưng không ngờ nhanh như vậy Nhất Bác đã chịu mở miệng rồi.

Tốt, quá tốt rồi, sau này có thể giúp cậu nói chuyện lại sớm hơn rồi.

Ngồi dùng bữa tối cùng cậu, tâm trạng của Tiêu Chiến càng lúc càng vui hơn, không nặng nề như hôm qua nữa.

Nhất Bác cũng vậy, cậu cứ lo gắp đồ ăn cho anh mà quên luôn bản thân.

Tiêu Chiến thấy cậu càng ngày càng ngốc mà, anh gắp lại vào chén cho cậu, sau đó nói:” Ăn đi “.

Nhất Bác mỉm cười, bây giờ cậu mới ngoan ngoãn chịu ăn cơm.

Nhà chính Tiêu gia.

Tiêu phu nhân ngồi nghe điện thoại, thật ra giúp việc từ nhà chính đưa đến biệt thự của Tiêu Chiến bà đã một số trong đó giám sát tình hình của anh, hãy báo cáo tình hình cụ thể mỗi này.

[ Phu nhân, cậu chủ và thiếu phu nhân rất tốt ạ ]

[ Tôi thấy cậu chủ rất vui, khi ở cạnh thiếu phu nhân cậu chủ cứ như con người khác vậy ]

” Con người khác?” Tiêu phu nhân cau mày.

Thằng nhóc Tiêu Chiến đang biến mình thành dạng gì rồi sao?

[ Cậu chủ không có lạnh lùng như trước, còn trở thành người ấm áp lắm, quan tâm cho thiếu phu nhân tận tình ]

” Vậy sao?” Tiêu phu nhân bất ngờ. Ôi trời thằng bé này, nó thật sự thay đổi sao?

Mặc dù Nhất Bác đó chỉ là một cậu câm, không nói chuyện gì. Làm dâu của Tiêu gia, bà cũng chỉ mới gặp ở trong hôn lễ đến giờ, thằng bé ấy siêu phàm kiểu gì mà khiến Tiêu Chiến thay đổi nhanh như vậy? Chỉ mới hai tháng kết hôn thôi mà? Tốc độ trở mặt quá nhanh và quá nguy hiểm rồi.

” Con lại làm gì đấy?” Lão phu nhân đi đến, bà hỏi.

” À mẹ…” Tiêu phu nhân thấy bà vội tắt máy đi, để điện thoại vào túi.

” Con cho người giám sát Tiêu Chiến sao?”Bà ngồi xuống, mặt nghiêm hỏi.

” Vâng…” Tiêu phu nhân đáp.

” Con làm vậy. nếu để thằng bé biết thì sao đây? Có phải con muốn Tiêu Chiến không về đây nữa luôn sao?”Lão phu nhân có chút tức giận, bà hỏi tiếp.

” Con…con chỉ là…”.

” Tiêu Chiến nó đang sống rất tốt, cháu dâu bên cạnh nó rồi, con đừng xen vào ” Bà có ý tốt nhắc nhở.

” Hiếm khi Tiêu Chiến thay đổi nhanh như vậy, chúng ta nên cảm ơn cháu dâu một tiếng đi ” Lão phu nhân bảo tiếp.

Nếu không có Nhất Bác xuất hiện, bà nghĩ mình có chết cũng không an tâm khi thấy Tiêu Chiến luôn khép lòng với tất cả mọi người xung quanh, đến cả người thân cũng vậy, sợ Tiêu Chiến cứ thế mà cô đơn đến già đấy.

” Con rõ rồi, thưa mẹ ” Tiêu phu nhân đáp.

Tiêu Thiệu lúc này xuất hiện, ông nhìn mẹ mình, sau đó quay sang nhìn vợ mình.

” Có chuyện gì sao?” Ông lên tiếng hỏi.

” Em và mẹ chỉ là đang nói chuyện của Tiêu Chiến thôi ” Bà vội nói.

” Tiêu Chiến có chuyện gì sao?” Tiêu  Thiệu liền hỏi, là con trai ông nhưng thằng bé lại ít khi về thăm nhà, cứ thu mình một góc đó, không muốn ngó ngàng đến người thân.

” Anh còn quan tâm đến Tiêu Chiến à?” Lão phu nhân nhìn ông, bà nói.

” Mẹ à…chuyện đó…”.

” Không phải tất cả chúng ta đều sai sao, đều làm tổn thương Tiêu Chiến nên…”.

” Đủ rồi…” Lão phu nhân cắt ngang lời Tiêu Thiệu.

” Đủ, đủ lắm rồi. Sau này hai anh chị đừng lấn vào cuộc sống của Tiêu Chiến nữa, để nó không nhìn mặt đến Tiêu gia này nữa là do anh chị chuốc lấy “.

” Bao năm qua, hai người vẫn chưa thấy đủ sao?”.

Nửa đêm, Nhất Bác đưa tay quơ sang bên cạnh, cảm thấy trống không, cậu mở mắt ra.

Tiêu Chiến đâu rồi?

Nhất Bác lật đật xuống giường, cậu cũng chưa kịp mang dép vào chạy ra ngoài tìm anh.

Bên thư phòng đèn còn sáng, anh ở bên đó sao?

Cậu đi vào, thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở sofa.

Anh…

Đang đan len!

” Làm sao vậy?”.

Tiêu Chiến thấy cậu liền lên tiếng, nửa đêm thế này sao cậu thức làm gì chứ?

Nhìn thấy Nhất Bác không mang dép, anh vội nói:” Mau lại đây “.

Nhất Bác vội đi đến chỗ anh, Tiêu Chiến nhanh tay kéo cậu ngồi xuống sofa, rồi nhẹ nhàng đưa chân cậu lên sofa nốt.

Cả người cậu nằm gọn trong lòng anh.

Chẳng qua là nửa đêm dậy không thấy anh, cậu cứ nghĩ những chuyện vừa qua chỉ là mơ thôi.

Tiêu Chiến thật sự thay đổi rồi.

” Em không thấy tôi nên đi tìm tôi à?” Anh lo lắng hỏi.

Nhất Bác gật đầu.

” Ngốc, có vội vàng thế nào cũng phải mang dép chứ, để như vậy lạnh chân đấy ” Anh dịu dàng nói.

Nhất Bác phồng má lên nhìn anh, còn không phải do anh nửa đêm nửa hôm chạy sang đây ngồi đan len thế này sao?

Nhất Bác nhìn về phía mấy cuộn lên, cậu đưa tay cầm lên.

Cậu quay lại nhìn Tiêu Chiến, đưa lên.

” Tôi muốn đan cho em một cái khăn choàng cổ thôi ” Tiêu Chiến nói.

Nhất Bác không giữ ấm bản thân tốt. Thời gian cậu đưa cơm đến cho anh, đều không chịu mang theo khăn choàng cổ hay là găng tay, cứ ngày ngày mà để bản thân chịu lạnh khi ra ngoài.

Quá bất cẩn rồi.

Nhất Bác đầy trầm trồ nhìn anh. Trông Tiêu Chiến thế này, nhưng anh thật sự đúng là nữ công gia chánh cmnr, nấu ăn đã giỏi, dọn dẹp lại đỉnh cao, còn hết sức sạch sẽ, bây giờ lại thêm sở trường đan len may vá thế này.

Cậu cứ nghĩ anh là người ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, là thiếu gia của Tiêu gia thì ăn sung mặc sướng từ bé nên tính khí mới lập dị thế.

Nhưng cậu đã lầm rồi, càng ở gần anh càng thấy rõ Tiêu Chiến không phải người như thế.

” Em có biết đan chứ?” Anh hỏi.

Cậu lắc đầu.

Nhất Bác không khéo tay về mấy chuyện này, trước kia cậu cũng đã thử, nhưng thật sự không có thời gian luyện tập.

Vì khi ở Vương gia. Ngoài việc đi học và làm bài tập, cậu còn phải làm việc trong nhà, hầu hạ mẹ con Nhất Bằng nên đế cả thời gian ngủ cũng không đủ.

” Để tôi dạy em “.

Tiêu Chiến nói, anh nắm lấy tay cậu, từ tốn chỉ cậu cách đan lên.

Nhất Bác liền hứng thú làm theo. Ngồi trong lòng Tiêu Chiến, cậu cảm giác rõ an toàn là thế nào.

Có anh che chở, có anh bảo vệ.

Cậu không còn sợ chuyện gì nữa.

Được một lúc thì Nhất Bác đã mệt và ngủ say trong lòng Tiêu Chiến, anh cũng dừng tay lại, sau đó ôm cô về phòng.

Trông Nhất Bác lúc nãy rất thích chuyện đấy nên anh không cản, cứ để cậu làm đến mệt thì đi ngủ thôi.

Trời cũng đã gần sáng, Tiêu Chiến nằm xuống chợp mắt một xíu.

Định gây bất ngờ cho cậu, ai dè còn đánh thức cậu thế này.

Sáng hôm sau.

Thư kí Lâm bước vào, cậu định đưa một số tài liệu cho Tiêu Chiến thì.

Vừa đi vô, thư kí Lâm mém xíu ngất vì sốc.

” Tiêu…Tiêu tổng, anh đang làm gì vậy?” Thư kí Lâm hỏi.

” Tôi đan khăn cho Tiểu Bác ” Tiêu Chiến nói.

Bây giờ anh đang rảnh, tranh thủ làm tại công ty luôn.

Thư kí Lâm đầy trầm trồ. Không nghĩ Tiêu Chiến là người thích đan len may vá thế này ấy?

” Tiêu tổng…những việc này…” Thư kí Lâm đặt tài liệu trên tay xuống.

” Để đấy đi, tôi sẽ giải quyết sau ” Tiêu Chiến nói, vẫn đang chăm chú làm công việc riêng của mình.

” Vậy…tôi xin phép “.

Thư kí Lâm nhanh chóng rời đi.

Đi xuống đại sảnh, cậu cảm thấy bây giờ mọi thứ đang thay đổi hoàn toàn rồi.

” Thư kí Lâm, sao thế? Tiêu tổng hôm nay khó ở à?” Nhân viên nữ đứng cạnh lo lắng hỏi.

Bình thường Tiêu Chiến cũng hay khó ở mà, nhân viên ở đây ai mà không biết chứ.

” Không phải, hôm nay Tiêu tổng không khó ở ” Thư kí Lâm vội nói.

” Chứ làm sao mà anh hoảng thế kia?”.

” Hôm nay Tiêu tổng quá yêu đời, còn tươi cười nữa, nên tôi hoảng “.

Tiêu Thiệu nghe chuyện về Tiêu Chiến và Nhất Bác. Thân làm ba, ông cũng nên đến xem cuộc sống của cả hai ra sao.

Xe dừng trước cổng biệt thự, Tiêu Thiệu bước xuống.

Nhất Bác bên trong thấy có người đến, giúp việc đang bận, cậu đành đi ra mở cửa thay cho họ.

Cậu vừa mở cửa ra, nhìn thấy Tiêu Thiệu liền hoảng sợ.

Mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng cậu vẫn nhớ rõ đây là ba của anh.

Nhìn thấy ông, cậu vội cúi đầu xuống chào hỏi.

” Nhất Bác phải không?” Tiêu Thiệu hỏi.

Nhất Bác gật đầu, tay nắm chặt quần của mình.

Thình lình thế này ba anh đến, cậu còn chưa chuẩn bị gì kịp nữa là…

Tiêu Thiệu tiến vào trong, với đứa con  không thể nói chuyện này.

Nhà chính Tiêu gia không ít người chấp nhận chuyện này.

Thật ra bọn họ muốn có một cô con dâu hoàn hảo, là tiểu thư đài cát, văn hay chữ tốt, xinh đẹp dịu dàng.

Chứ không thể chấp nhận người  mang danh là đứa con hoang, là con trai của một nhân viên ở quán bar như Nhất Bác!

Nhất Bác trước giờ biết rõ rằng mình không được nhiều người thích mấy, ngồi đối diện với Tiêu Thiệu thế này, cậu cũng đã biết trước thể nào ông cũng không có thiện cảm gì với mình.

” Vương thiếu gia, tôi nghe bảo cậu đã thay đổi con trai tôi?” Tiêu Thiệu nhìn cậu hỏi.

Nhất Bác không biết phải làm sao, cậu cũng không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu nữa.

” Cảm ơn Vương thiếu gia đã thay đổi con trai tôi, nhưng mà…”.

” Vương thiếu gia biết rõ thân phận mình ra sao rồi chứ?” Tiêu Thiệu đang cố nhắc về chuyện cũ.

Nhất Bác nắm chặt quần , cậu gật đầu.

” Cũng may Vương thiếu gia còn nhớ chuyện đấy, bốn tháng tiếp theo, nhờ Vương thiếu gia chăm sóc con trai tôi thật tốt “.

” Sau đó hãy rời khỏi Tiêu Chiến đi, thằng bé thay đổi, tôi sẽ có thể tìm được vợ tốt hơn cho nó. Nhất Bác, cậu hiểu tôi đang ám chỉ điều gì chứ?” Tiêu Thiệu nhắc nhở lần nữa.

Ông đang muốn nói rằng Nhất Bác hoàn toàn không xứng với Tiêu Chiến, cậu cũng chỉ là một thằng bị câm, lại không thân không phận cao quý gì, người đời đồn thổi lại quá nhiều, khi làm dâu cho Tiêu gia quả là mất mặt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro