Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất Bác dĩ nhiên hiểu ông đang ám chỉ chuyện gì, quả thật là cậu không được nhiều người thích mà.

" Hôm nay tôi đến đây chỉ nhiêu đó thôi, sau này mong Vương thiếu gia biết chừng mực, đừng đi quá xa, kẻo sau khi kết thúc không rời đi được " Tiêu Thiệu đứng dậy nói, sau đó tiến ra cửa để Nhất Bác ngồi ở đó.

Đứa con  này đúng là ông không chấp nhận được, nên ông mới đích thân đến đây nói trước và nhắc nhở cho cậu biết.

Để sau này không thể tách ra thì lại hết sức tốn công.

Nhất Bác hít thật sâu, cậu ngẩn mặt lên để ngăn mình không khóc, cậu và Tiêu Chiến vui vẻ chưa lâu, bây giờ lại xảy ra chuyện này...

Nhất Bác cười chua chát, bởi vì cậu là con trai của một nhân viên quán bar, một đứa con hoang, đứa con dư thừa của Vương gia, người đời đúng là đàm tiếu cậu, cười giễu cậu.

Nhưng mà...

Tiêu Chiến, cậu thật sự muốn bên cạnh anh cơ mà!

...

Đến tối, Tiêu Chiến đi làm về. Chuyện hôm nay ba anh đến đây cậu đều nhờ giúp việc giấu đi, đừng nói cho anh biết.

Cậu cảm nhận được anh và người nhà có gì đó mâu thuẫn, nếu nói chuyện này mối quan hệ của họ càng tệ hơn,lúc đấy cậu lại mang danh kẻ phá hoại hạnh phúc của một gia đình nữa.

Tiêu Chiến thấy cậu cứ thất thần, anh lo lắng cả buổi, đến lúc đi ngủ, anh hỏi:" Em làm sao vậy?".

Từ lúc về đến giờ cậu cứ như vậy, không tập trung chuyện gì, cứ thất thần như bị ai cướp mất hồn ra khỏi xác vậy.

Lúc anh đi làm đã xảy ra chuyện gì sao chứ?

Nhất Bác lắc đầu, cậu nhìn anh.

Tiêu Chiến, em thật sự phải rời xa anh sao? Nếu như em bị ép rời đi, anh có tìm em trở về không chứ?

Tiêu Chiến nhận thấy rõ cậu kì lạ hơn mọi hôm:" Có chuyện gì đúng không? Lúc tôi đi làm ở nhà có chuyện gì?".

Nhất Bác cứ nhìn anh, cuối cùng cậu nhón chân lên, ôm lấy anh rồi hôn lấy môi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không hiểu cậu đang muốn làm gì, nhưng anh phối hợp với cậu, ôm lấy Nhất Bác đáp trả lại.

" Là do em châm lửa trước đấy nhé?".

...

Ba ngày sau.

Đã ba ngày trôi qua sau chuyện Tiêu Thiệu đến tìm Nhất Bác nhắc nhở, cậu cũng bình thường lại, không thất thần trước mặt anh nữa.

Vết thương trên người cũng không mấy nghiêm trọng, cũng rất nhanh khỏi, mà nó sao làm khó được cậu, trước đây cậu đều bị đánh như vậy mà.

Hôm nay Nhất Bác đã được anh cho ra ngoài, Tiêu Chiến cũng đưa cho cậu chiếc điện thoại mới, cũng đã lưu sẵn số anh rồi.

Để tiện cho việc ra ngoài của cậu, Tiêu Chiến cũng sắp xếp tài xế riêng cho cậu, đưa cậu đi nếu cậu cần, không cần phải đi xe bus nữa.

Nhất Bác hôm nay đích thân đi siêu thị, nghỉ ngơi như vậy đủ rồi, cậu quay lại với thân phận là vợ của anh thôi, phải nấu cơm tối cho anh ăn nữa chứ, mặc dù Tiêu Chiến còn nấu ngon hơn cả cậu.

Nhưng kệ, anh thích là được.

Đẩy xe đi một vòng ở siêu thị, Nhất Bác cũng đã mua được thứ mình cần, để cẩn thận về Nhất Bằng, anh cũng phái vệ sĩ đi cùng cậu, ngoài việc bảo vệ Nhất Bác bọn họ còn giúp cậu xách đồ nữa.

" Nhất Bác " Tiêu Thiên Tuấn bắt gặp cậu, anh lên tiếng chào hỏi.

Thấy Tiêu Thiên Tuấn, Nhất Bác vội cúi đầu chào hỏi.

Nhìn thấy hai vệ sĩ bên cạnh xách đồ, Tiêu Thiên Tuấn cũng đoán ra được phần nào rồi.

" Uống cà phê rồi nói chuyện một chút nhé, được không?".

...

Nhất Bác nhìn Tiêu Thiên Tuấn, nếu không có anh giúp cậu lần trước, có lẽ cậu và Tiêu Chiến không tốt đẹp như bây giờ.

" Nhìn cậu thế này có phải đang rất hạnh phúc với Tiêu Chiến rồi không?".

Nhất Bác gật đầu phủ nhận.

"Phải cảm ơn anh "

" Tôi đâu có làm gì đâu chứ " Tiêu Thiên Tuấn nói.

Đến đây, anh dè chừng một chút.

" Nhất Bác này, chuyện này của cậu và Tiêu Chiến..bên nhà chính đã biết chưa?" Tiêu Thiên Tuấn hỏi.

Việc kiểm soát tình hình của Tiêu Chiến chắc chắn bên nhà chính sẽ không bỏ qua đâu, à không nói đúng hơn là dừng lại.

Nghe Tiêu Thiên Tuấn nói vậy, cậu không đáp.

Hít thật sâu, Nhất Bác mỉm cười đầy lạc quan.

" Ba anh ấy đã đến tìm tôi "

" Nhất Bác, cho dù có chuyện gì cũng không được rời xa Tiêu Chiến ".

Tiêu Thiên Tuấn quả là đoán không sai về việc bên nhà chính. Tiêu Thiệu và Tiêu phu nhân làm sao chấp nhận được cậu chứ.

Với lại thân phận của Nhất Bác đúng là khó người khác nhìn vào rồi đánh giá tốt ngay lần đầu được.

Nhưng mà...

Tiêu Chiến bất ngờ thay đổi, còn mở lòng với Nhất Bác tuy cả hai chỉ mới ở cùng nhau trong thời gian ngắn.

Đó là điều tốt, có thể thay đổi Tiêu Chiến trở thành người ấm áp.

Nhất Bác nhìn Tiêu Thiên Tuấn, cậu không chắc chắn cho chuyện này. Thật sự thì cậu muốn ở bên Tiêu Chiến mãi mãi, nhưng mà...

Trở ngại phía trước còn quá nhiều rồi.

" Nhất Bác, làm ơn, tôi xin cậu đấy ".

" Hãy đưa Tiêu Chiến thành con người ấm áp đi, cậu ta đã luôn lạnh lẽo suốt bao năm qua nay rồi ".

Nếu nói ra, Tiêu Chiến đã như vậy cũng rất lâu rồi.

Nhất Bác nhìn Tiêu Thiên Tuấn, cậu mỉm cười.

Trước kia cậu là con người tuyệt vọng, luôn nghĩ đến cái chết sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân này.

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Cái ngày mà Tiêu Chiến ngồi xuống ăn cơm cùng cậu, quan tâm đến cậu.

Anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Nhất Bác, khiến cậu có động lực sống hơn.

" Tôi không chắc mình có thể thắng được trở ngại "

"Nhưng bằng mọi cách, tôi sẽ cố gắng thắng nó "

Nhất Bác dùng động tác nói lên ý của mình, cậu nhìn Tiêu Thiên Tuấn.

Một con người có đầy niềm tin, có động lực sống đang ngồi đối diện Tiêu Thiên Tuấn.

Tiêu Thiên Tuấn an tâm, quả nhiên Nhất Bác và Tiêu Chiến là sinh ra dành cho nhau.

Bọn họ đã thay đổi lẫn nhau.

Tiêu Chiến giúp Nhất Bác có suy nghĩ tích cực hơn, không nghĩ đến cái chết.

Còn Nhất Bác đã kéo Tiêu Chiến ra khỏi nơi lạnh lẽo đó, từ từ thay đổi mọi thứ.

Nhất Bác, Tiêu Chiến..

Tiêu Thiên Tuấn tôi thật sự mong hai người có thể nắm tay nhau mà hạnh phúc đi suốt cuộc đời này.

...

Ngồi cùng Tiêu Thiên Tuấn một lúc thì cậu ra về.

Về đến nhà, Nhất Bác bắt tay vào việc chuẩn bị mọi thứ để nấu ăn cho anh.

Giúp việc thấy cậu động tay vào, liền đi ngăn cản:" Thiếu phu nhân...để tôi...".

Nhất Bác đưa tay lên, sau đó cậu lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra cùng cây bút, cậu ghi vào.

[ Tôi có thể làm được, tôi muốn nấu cơm cho Tiêu Chiến ]

Nữ giúp việc cầm lấy mảnh giấy đọc rồi nhìn cậu.

Nhất Bác tiếp tục ghi.

[ Tôi sẽ nói anh ấy là mình tự nguyện, đừng có lo ]

[ Mọi người cũng vất vả mà ]

Cậu đã dọn dẹp căn biệt thự này một mình. Ngày ngày loay hoay với nơi to lớn này, cậu dĩ nhiên biết rõ sẽ cực và mệt ra sao mà.

Nữ giúp việc nhìn cậu lần nữa, cậu ấy không cản Nhất Bác.

" Thiếu phu nhân, sau này nhờ cậu giúp đỡ rồi ".

Nhất Bác vội quơ tay quơ chân.

Người cần giúp đỡ là cậu mới đúng chứ?

Từ khi Tiêu Chiến đưa giúp việc đến đây, Nhất Bác mới hiểu rõ cảm giác được nuông chiều là thế nào và cũng không phải làm việc ra sao.

Đây là lần đầu cậu trải qua cảm giác ấy. Đúng là thích thật, nhưng ngồi không đều chán cả thôi.

Với cậu không giúp được gì cho Tiêu Chiến, nhưng ít nhất cũng phải giúp cái bụng của anh chứ?

Nhà chính Tiêu gia.

" Nghe nói con đã đi gặp Nhất Bác?" Lão phu nhân đi ra ngoài vườn, nhìn Tiêu Thiệu hỏi.

" Vâng, con đã đi gặp thằng bé " Tiêu Thiệu ông đáp.

" Con định ngăn cản hai đứa nó sao?" Bà ngồi xuống rồi hỏi.

" Mẹ, mẹ biết rõ rồi mà " Tiêu Thiệu nói.

Phũ phàng mà nói rõ thì nhà chính Tiêu gia không ai chấp nhận Nhất Bác .

Là con trai của một nhân viên quán bar, còn mang danh con hoang, thế này quá ảnh hưởng đến danh dự và hình tượng của Tiêu gia rồi.

Rầm

Lão phu nhân tức giận, bà đập bàn một cái.

" Mẹ...mẹ bớt giận " Tiêu Thiệuvội nói, sức khỏe của mẹ ông cũng không tốt, nếu chọc giận thì nguy to.

" Mẹ cấm...mẹ cấm con và nó ngăn cản Nhất Bác và Tiêu Chiến " Lão phu nhân càng lúc càng phẫn nộ nói.

" Nhất Bác đã cứu lấy Tiêu Chiến đấy...nếu con chen chân vào kéo Nhất Bác rời khỏi thằng bé, con nghĩ Tiêu Chiến sẽ ra sao?".

" Mấy năm qua con nhìn Tiêu Chiến ra như vậy, con còn chưa vừa lòng mình sao?" Lão phu nhân nói.

" Mẹ, con cũng chỉ vì Tiêu gia thôi mà..." Tiêu Thiệucố chấp giữ lại quyết định của mình.

" Vì Tiêu gia? Vì cái hình tượng và danh tiếng của con đấy à?".

" Con và nó đã biến cái nhà này thành cái gì rồi con biết không? Con cái không nhìn mặt ba mẹ, đến cả thân già này cũng bị cháu nội ghẻ lạnh...".

" Con thật sự đang bảo vệ Tiêu gia, hay là đang hủy hoại Tiêu gia?".

Đến chiều, trời bắt đầu chuyển mưa lớn. Nhất Bác ngồi đợi Tiêu Chiến về nhà.

Anh bảo hôm nay anh đi khảo sát gì đó, không biết có mắc mưa không nữa?

Đợi mãi đến gần tối, Tiêu Chiến đã về nhà. Thấy đầu tóc và quần áo anh ướt, cậu vội chạy đi lấy khăn lau cho anh.

Hôm nay tâm trạng Tiêu Chiến không tốt, ánh mắt anh đợm buồn. Ngồi để cậu lau tóc cho mình, Tiêu Chiến bất ngờ ôm lấy cậu.

" Cho tôi ôm em đi, một chút thôi ".

" Hôm nay...tôi hơi mệt ".

Tiêu Chiến không thích trời mưa, mỗi khi có mưa anh liền như thế này.

Thật tốt khi đã có Nhất Bác bên cạnh.

Nhất Bác cũng không biết anh bị gì cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

Tiêu Chiến có chuyện buồn gì sao?

Nửa đêm.

Nhất Bác nằm cạnh Tiêu Chiến, cậu bỗng nhiên giật mình dậy.

Nhìn ra cửa sổ, bây giờ trời vẫn còn mưa rất lớn. Xem ra sáng mai thời tiết không được đẹp mấy rồi.

Nhìn lên Tiêu Chiến, cậu bất ngờ thấy anh đổ đầy mồ hôi. Nhất Bác vội bật dậy, cậu đưa tay lay anh.

Tình trạng của Tiêu Chiến như đang mê man và không tỉnh táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro