Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng chính vì đêm đấy, nếu không có cậu bé đó, anh đã mất mạng ngoài đường rồi.

Cũng chính vì đêm đó, Tiêu Chiến thay đổi con người mình, anh trở nên cô độc hơn, không muốn ai lại gần mình và ngược lại.

Bởi vì đêm đấy anh phát sốt, cả nhà đều chỉ chú ý đến anh hai anh, không hề ngó ngàng đến Tiêu Chiến bệnh tật ra sao. Đến khi tỉnh lại, cũng không ai đến chăm sóc anh ngoài quản gia.

Từ đấy, Tiêu Chiến không hề xuất hiện trong buổi tụ họp gia đình, cũng không ăn cơm chung cùng người thân, số lần anh nói chuyện với họ có lẽ cũng là đếm trên đầu ngón tay.

Khi cả nhà phát hiện ra Tiêu Chiến thay đổi, biết bản thân mình sai, nhưng muộn rồi..

Tiêu Chiến mãi mãi không chú ý đến, mấy năm qua họ luôn tìm cách gọi anh về dùng cơm, luôn xin lỗi anh vì sai lầm của mình.

Nhưng anh không nói, không đáp, chỉ im lặng, ngày ngày phấn đầu rồi ngồi vào cái ghế Tiêu tổng bằng thực lực của mình, nắm mọi quyền hành của Tiêu gia, là người đứng đầu trong nhà hiện giờ.

Cũng tốt thật, bây giờ anh đã có Nhất Bác bên cạnh, cậu thay đổi anh, còn là cậu bé năm xưa cứu lấy mạng anh lúc đấy.

” Tiểu Bác, cảm ơn em “.

Tiêu Chiến cúi xuống, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Người con trai này của anh, anh sẽ bảo vệ em từ đây và mãi mãi về sau.

Nhất Bác đặt tay lên vai anh, cậu cũng đáp trả lại.

Không ngờ cậu bé đã cắn cậu đến chảy máu lại là người đàn ông này.

Cuộc đời mà, đúng là đâu ai biết trước được gì, người tính không bằng trời tính, chuyện này cũng chỉ có hai ta biết thôi.

Tiêu Chiến!

Nhà chính.

Tiêu Phong kéo vali, anh đứng trước cửa đưa tay nhấn chuông.

Bên trong quản gia tiến ra, vừa mở cửa, nhìn thấy đại thiếu gia liền hoảng hồn.

” Đại…đại thiếu gia ” Quản gia thốt lên.

Tiêu Thiệu đang tưới cây ngoài vườn gần đó, nghe tiếng của quản gia ông cũng gấp gáp đi ra, thấy con trai của mình đang đứng trước mặt, ông liền đến ôm lấy Tiêu Phong.

” Tiêu Phong…con về rồi “.

Tiêu Phong mỉm cười, đáp:” Vâng, con về rồi!”.

Buổi chiều, Tiêu Chiến cùng Nhất Bác dùng trà chiều ngoài vườn, hôm nay được nghỉ ngơi, còn bên cạnh cậu như thế này thì còn gì bằng nữa đâu?

Nữ giúp việc lúc này đi đến chỗ anh, nói khẽ gì vào tai Tiêu Chiến, khiến Nhất Bác cũng tò mò theo.

Nghe tin từ giúp việc báo với mình, mặt mày Tiêu Chiến liền không vui vẻ gì mấy.

Nhất Bác đưa tay kéo ống tay áo Tiêu Chiến khiến anh chú ý đến mình.

Anh cũng liền quay sang nhìn cậu, có chút không muốn nói, nhưng nhìn Nhất Bác thế kia ah cũng không muốn giấu.

” Nhà chính gọi đến, bảo anh và em đến đó dùng bữa tối vào ngày mai ” Tiêu Chiến nói.

Bọn họ muốn anh về chỉ vì…

Tiêu Phong cũng đã về rồi, đã xuất hiện lại rồi.

Nhất Bác kéo lấy áo anh, cậu lắc đầu.

[ Anh không muốn về thì đừng về ]

Dù sao mối quan hệ của họ cũng không tốt, nếu ngồi chung bàn ăn dùng bữa, chỉ là một bầu không khí nặng nề, nuốt không trôi nốt nữa là..

Tốt hơn là đừng về!

Nhà chính Tiêu gia.

Sự trở về bất thình lình của Tiêu Phong khiến Tiêu gia nhào nháo cả lên, ai ai cũng bất ngờ về Tiêu Phong.

Tiêu Phong ở ngồi sofa, nhàn nhạ uống trà và trò chuyện cùng ba mẹ mình, cũng như có mặt bà nội ở đây.

” Tiêu Chiến em ấy…” Tiêu Phong lên tiếng, hỏi thăm đến tình hình của Tiêu Chiến.

Tiêu phu nhân lắc đầu thở dài, thấy vậy anh cũng đoán được ra sao rồi.

” Con nghe nói Tiêu Chiến đã kết hôn?”.

Đáng ra hôn lễ của Tiêu Chiến anh cũng sẽ xuất hiện, nhưng vì bận việc không sắp xếp kịp để tham gia nên cũng không cũng biết mặt mũi em dâu mình ra làm sao cả.

” Em con có một cậu vợ rất tốt ” Lão phu nhân lên tiếng, đang ngầm ám chỉ đến phía Tiêu Thiệu nốt.

” Vậy ạ, vậy quá tốt rồi, con cứ sợ Tiêu Chiến làm khổ con  nhà người ta nữa ” Tiêu Phong lên tiếng nói.

” Em nào dám chứ, anh hai?”.

Tiêu Chiến bất ngờ đi vào, bên cạnh là Nhất Bác đi cùng mình.

Cả nhà bất ngờ khi thấy Tiêu Chiến xuất hiện ở đây, hiếm khi anh chú ý đến nhà chính, một năm nhiều khi chỉ thấy anh về đây một lần.

Thật sự thì nhà chính này Tiêu Chiến không hề muốn về đây tí nào.

Chẳng qua là anh hai anh bất thình lình về nước, cũng nên sang hỏi thăm một chút chứ?

Nhất Bác đứng cạnh anh, bước vào đây cậu thấy sức ép thật nặng nề. Bây giờ cậu cũng hiểu rõ tại sao anh không thích về nhà chính rồi.

Đáng ra Tiêu Chiến cũng không về đâu, nhưng cũng là anh em, anh nói nên chào hỏi nhau một tiếng để còn biết là anh em.

Nghe thật miễn cưỡng quá đi thôi.

” Tiêu Chiến, cháu dâu “.

Lão phu nhân kích động đứng dậy, bà đi đến chỗ anh.

” Hai đứa về sao không báo bà một tiếng?” Lão phu hỏi, nhìn sang Nhất Bác.

” Vậy con về quá bất ngờ, mọi người không kịp chuẩn bị gì ạ?” Tiêu Chiến hỏi.

” Không có, chỉ là bà…”.

” Bà không nghĩ con sẽ về đây đúng không?” Tiêu Chiến hỏi tiếp, sau đó ngẩn mặt nhìn sang ba và mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro