Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cài dây an toàn cho Nhất Bác, anh nhìn cậu rồi nói:” Sau này em không cần lo nữa. Cũng không cần phải sợ mình sẽ rời khỏi anh”.

Tiêu Chiến hôn lên trán cậu, anh đã hứa với lòng mình sẽ bảo vệ người con trai ngốc nghếch này về sau mãi mãi mà.

” Anh sẽ bảo vệ em, cún con nhỏ…”.

Tiêu Phong ăn xong thì đứng dậy, anh thản nhiên nói:” Con ăn xong rồi, con xin phép “.

Tiêu Phong rời khỏi bàn ăn, sau đó tiến ra xe, lái xe rời đi khỏi nhà chính.

Lão phu nhân không còn lời nào để nói nữa.

Năm xưa tất cả đều chỉ biết thiên vị cho Tiêu Phong, khiến Tiêu Chiến trở nên thế này.

Là do tất cả đã phạm sai lầm lớn, còn tạo ra vết thương lớn trong lòng Tiêu Chiến, khiến thằng nhóc này chẳng muốn ngó ngàng đến người thân mình.

Cũng đúng, là trước kia tất cả không ngó ngàng đến Tiêu Chiến mà.

Tiêu Phong lái xe đi dạo quanh một vòng thành phố, sau đó lại dừng xe trước nhà của Tiêu Chiến.

Anh bước xuống xe, có lẽ cả hai đã về nhà lâu rồi.

Đưa tay nhấn chuông, Tiêu Phong thản nhiên đợi người ra mở cửa.

” Đại…đại thiếu gia “.

Nữ giúp việc thấy anh liền bất ngờ, Tiêu Phong mỉm cười, đi vào trong.

Tiêu Chiến là người lạnh lùng ra sao thì Tiêu Phong thì lại ấm áp bấy nhiêu.

Tiến vào nhà, Tiêu Chiến đã ngồi ở sofa đợi sẵn.

Anh cũng đoán được thằng nhóc này sẽ đợi mình mà.

Tiêu Phong ngồi xuống, anh mỉm cười nói:” Đây là em trai của anh sao? Anh không ngờ em lại ra mặt bảo vệ em dâu như vậy “.

” Nhất Bác là người em yêu, dĩ nhiên em phải bảo vệ cậu ấy ” Tiêu Chiến đáp.

Thái độ khác hẳn hoàn toàn khi ở nhà chính luôn.

” Em trai anh cũng biết yêu rồi đấy à?” Tiêu Phong quan tâm hỏi.

” Nhất Bác là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng “.

Nói thật, trước kia Tiêu Chiến không hề nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ riêng Nhất Bác là khác, khi cậu xuất hiện, anh đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tạo dựng một mối quan hệ tình cảm tốt đẹp và lâu dài.

” Thật sến súa đấy, đây có phải là em trai của tôi không đây?” Tiêu Phong hỏi.

” Em cũng đâu sến bằng số tiểu thuyết của anh ” Tiêu Chiến đáp.

Tiêu Phong và anh luôn giữ mối quan hệ anh em tốt đẹp.

Chỉ có ba mẹ anh là thiên vị cho Tiêu Phong và chán ghét anh thôi. Chứ anh hai thì chưa từng chán ghét anh, còn hết sức yêu thương em trai mình nữa.

Tiêu Phong ra nước ngoài du học, cuối cùng dòng đời xô đẩy sao liền biến thành tiểu thuyết gia nổi tiếng, sách bán cũng rất chạy đấy.

” Em đấy, lại trêu anh rồi ” Tiêu Phong nói.

Vì cả hai anh em tình cảm rất tốt, nên chuyện gì đôi bên cả hai đều kể nhau nghe.

” Mà sao anh nổi hứng về nước vậy? Trước đến đây, em thấy anh không muốn về mà ” Tiêu Chiến hỏi.

” Anh về thăm bà nội, dù sao sức khỏe của bà không tốt, bà tuổi cũng cao rồi “.

” Tiêu Chiến anh biết em còn giận mọi người lắm. Nhưng bà nội tuổi đã cao, bà cũng biết sai rồi, em nên dành thời gian quan tâm bà đi “.

” Đừng giận bà nữa “.

Tiêu Chiến dựa vào sofa, anh không đáp gì, chỉ nhìn Tiêu Phong.

Nhiều lần Tiêu Phong cũng đã khuyên Tiêu Chiến nhiều lần nhưng đều không có kết quả gì mấy.

Trên phòng, Nhất Bác nằm lăn qua lăn lại ngủ không được, cậu quyết định ngồi dậy xuống nhà xem anh đang làm gì bên dưới.

Anh đưa cậu về nhà, sau đó bảo cậu ngủ trước đi, còn bản thân cứ ngồi lì dưới phòng khách chả biết đang làm trò khỉ gì nữa.

Nhất Bác đi xuống, nhìn thấy Tiêu Phong ngồi đó, cũng may vịnh kịp, nếu không có đã ngã xuống mất rồi.

Anh hai…anh hai anh đến đây làm gì vậy?

” Tiểu Bác ?” Tiêu Chiến thấy cậu xuất hiện liền hỏi, không phải anh dặn cậu là ngủ sớm sao?

Tiêu Phong thấy Nhất Bác, anh lên tiếng:” Xem ra em dâu không có em bên cạnh không ngủ được kìa “.

” Anh về trước đây, hai đứa cũng ngủ sớm đi “.

Tiêu Phong đứng dậy nói, sau đó rời khỏi nhà của em trai mình.

Nhất Bác nhìn Tiêu Phóng rời đi, có phải cậu vừa chen vào cuộc trò chuyện của cả hai không? Làm Tiêu Phong thấy phiền rồi đi về?

” Em đấy, không chịu ngủ sớm đi “.

Tiêu Chiến đi đến vác cậu lên vai. Anh hai nói đúng, nên đi ngủ sớm.

Ngủ sớm hay chưa thì ai đoán được Tiêu Chiến sắp làm chuyện gì chứ?

Tiêu Phong ngồi trên xe, anh thở dài, thắt dây an toàn lại rồi đạp chân ga rời đi.

Đi được một đoạn thì anh nhận được điện thoại, đành bắt máy.

” Xin chào “.

Bây giờ đã trễ, ai tìm anh vậy chứ?

[ Tiêu Phong…anh đang ở đâu vậy? ]

” Sao đấy bảo bối? Anh vừa về nước em liền nhớ anh sao?” Tiêu Phong ngọt ngào hỏi.

Thì ra là bảo bối của anh gọi đến.

[ Em…em ]

” Bảo bối, ngoan nào, anh sẽ về sớm với em thôi ” Tiêu Phong đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro