Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến và Tiêu Phong mặc kệ trời mưa, cả hai cầm đèn pin cùng người của mình lao vào rừng tìm Nhất Bác và  Bạch Ngôn.

Trời mưa mãi không dứt, Tiêu Chiến không hiểu sao nghe thấy tiếng Nhất Bác gọi mình.

" Tôi nghe tiếng Nhất Bác " Tiêu Chiến thốt lên.

Anh liền tiến lên phía trước, cứ đi theo linh cảm mình...

Đoàn người phía sau cũng chia ra, đi theo sau Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cứ đi lên, anh đi được một lúc, cảm giác chân mình dẫm phải gì đó, anh cúi xuống lấy đèn pin soi sáng.

" Nhất Bác...".

Tiêu Chiến vội rút chân lại, lúc nãy không chú ý dẫm phải tay của Nhất Bác rồi.

Tiêu Chiến cúi thấp người xuống, anh đỡ lấy Nhất Bác lên.

" Nhất Bác, Nhất Bác, em có nghe anh gọi em không?".

" Nhất Bác...anh đến cứu em rồi, Nhất Bác, mở mắt ra nhìn anh đi ".

Tiêu Chiến không ngừng lay mạnh người cậu, bây giờ toàn thân Nhất Bác ướt sũng còn dính bùn đất đầy người, cậu bất tỉnh hoàn toàn rồi.

" Nhất Bác... Nhất Bác...".

Đầu óc Nhất Bác choáng váng, cậu nghe giọng nói của anh gọi mình mơ hồ mà tỉnh dậy.

Cảm giác rõ vòng tay ấm áp của Tiêu Chiến, cuối cùng anh cũng đến cứu cậu rồi...

" Tiêu Chiến...anh đến rồi...".

Nhất Bác nở nụ cười mãn nguyện, cuối cùng cũng có người giúp cậu rồi.

" Nhất Bác... Nhất Bác...".

" Tiêu Chiến...phía trước...nhà hoang...còn có người đàn ông bị thương..."

Tiêu Phong lúc này tiến lên phía trước, nghe Nhất Bác nói vậy, anh cảm nhận được bảo bối của mình đang ở gần đây.

" Em đưa cậu ấy đi trước đi, Bạch Ngôn để anh tìm " Tiêu Phong nói.

" Một số tách ra, chúng ta tiến sâu vào một chút " Tiêu Phong nói, nhanh chân bước đi.

Anh không thể đứng yên một chỗ nữa, trong lòng lo đến mức như lửa đốt cháy rồi, bảo bối của anh không thể xảy ra chuyện xấu gì được.

Tiêu Chiến đành ôm Nhất Bác lên, cậu đã ngất đi lúc nào không hay.

" Đến bệnh viện " Tiêu Chiến nói, người của anh cũng vội đi theo, chuyện còn lại đành mong Tiêu Phong tìm thấy Bạch Ngôn càng sớm càng tốt.

Tiêu Phong cũng dựa vào trực giác của mình mà đi, tiến sâu thêm một chút, anh hoảng hồn khi thấy  Bạch Ngôn nằm dưới đất, cả người đều dính đầy bùn đất rồi.

" Bạch Ngôn ".

Tiêu Phong vội lao đến, vừa chạm vào người bảo bối thì cảm nhận rõ là người của  Bạch Ngôn đang rất nóng.

Bảo bối phát sốt rồi!

Anh khẩn trương đỡ Bạch Ngôn lên vai mình, cõng  Bạch Ngôn sau đó lên tiếng:" Mau chuẩn bị xe, chúng ta đến bệnh viện ".

...

Bệnh viện.

Nhất Bác được đẩy vào trước, sau đó  Bạch Ngôn cũng được đẩy vào cùng.

Tiêu Thiên Tuấn chịu phần về Nhất Bác, còn đồng nghiệp của mình thì lo phía  Bạch Ngôn.

Cả hai người đàn ông còn lại ngồi bên ngoài hành lang, cả người  Bạch Ngôn đánh đến bầm dậm, tay của Tiêu Phong vẫn không ngừng run rẩy.

Sau khi nhận được tin, anh đã gấp gáp tìm chuyến bay bay về đây sớm nhất để tìm  Bạch Ngôn. vừa liên lạc với Tiêu Chiến thì biết chuyện mẹ anh cũng động đến Nhất Bác.

Cuối cùng cả hai cũng phải đành đến nhà chính, bắt mẹ mình phải khai ra đã giấu bọn họ ra, mẹ anh thì là người cố chấp, mãi không chịu nói.

Tiêu Chiến thì càng lúc lo cho Nhất Bác, anh cũng lo cho bảo bối nốt. Cuối cùng đánh lấy quyền thế của mình đè áp lên ba mẹ anh, bởi vì bọn họ vừa sợ năng lực của Tiêu Chiến nên đành nói ra.

Bà nội cũng biết chuyện mẹ anh làm, bà đã tức giận và bắt bọn họ nói, sau khi biết được chỗ đó cả hai liền mặc kệ màn đêm hay mưa to gió lớn, đi đến đó với tốc độ nhanh nhất có thể để tìm thấy Nhất Bác và  Bạch Ngôn.

Cũng may đã tìm thấy họ sớm nhất có thể, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Lần này mẹ anh quá đáng lắm rồi...

Thư kí Lâm được y tá đẩy đến chỗ Tiêu Chiến, khi vừa báo tin cho sếp xong cậu cũng ngất đi do bị đâm, vừa trải qua cuộc phẫu thuật, mới tỉnh lại thì nhận được tin đã tìm thấy thiếu phu nhân rồi.

Bây giờ cũng đã ba giờ sáng, cũng gần bốn giờ rồi.

" Tiêu tổng..." Thư kí Lâm lên tiếng.

" Cậu vừa phẫu thuật, đến đây làm gì?" Tiêu Chiến hỏi.

" Tôi...tôi lo cho thiếu phu nhân ".

" Do tôi mà cậu ấy...".

Nếu thư kí Lâm không sơ xuất ,không đề phòng kĩ thì thiếu phu nhân cũng không bị đưa đi như vậy.

" Không phải lỗi của cậu, là do tôi mới đúng ".

Anh đã đoán trước sẽ có việc này, nhưng vì đó là ba mẹ anh, nên anh không dám ra tay nặng với họ. Nhưng hôm nay thì xảy ra chuyện lớn rồi, cuối cùng người chịu tổn thương là Nhất Bác.

" Tiêu Chiến..." Tiêu Phong quay sang nhìn em trai mình.

Việc mẹ anh phát hiện chuyện của anh có lẽ là do hôm ở du thuyền, đã bị ai đó thấy hoặc bà đã nghi ngờ rồi cho người giám sát anh. Anh không nghĩ bà có thể làm chuyện điên rồ đến mức bắt lấy  Bạch Ngôn từ Pháp đem về đây, mẹ anh..

Bà quá là tàn nhẫn rồi.

Tiêu Chiến gục đầu xuống, sai lầm lần này của anh quá lớn rồi, cuối cùng là vẫn không thể bảo vệ tốt cho Nhất Bác.

...

Nhất Bác được đẩy ra sau vài tiếng, Tiêu Thiên Tuấn cũng đi ra.

" Cậu ấy không sao rồi, vết thương trên đầu cũng không nghiêm trọng mấy " Tiêu Thiên Tuấn nói.

Còn  Bạch Ngôn vẫn ở trong phòng cấp cứu, lúc đưa bảo bối của mình đến bệnh viện, Tiêu Phong cũng thấy rõ Bạch Ngôn bị thương nặng đến đâu, còn đang trong tình trạng sốt rất cao nữa.

Tiêu Chiến dường như được ai đó đẩy tảng đá nặng trong lòng ra, anh đã an tâm, nhẹ nhõm nhìn Nhất Bác đang nằm trên giường bệnh.

Y tá đẩy cậu đi, anh cũng bước chân đi theo.

Không lâu sau đó,  Bạch Ngôn được đẩy ra, cả người chỉ toàn là bông băng, Tiêu Phong càng nhìn càng đau lòng.

Ngân Bình bước ra, đưa tay kéo khẩu trang xuống, nhìn Tiêu Phong:” Tình hình của bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà đừng lo “.

Tiêu Thiên Tuấn bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy  Ngân Bình thì mỉm cười.

Hai ca cấp cứu vừa rồi, anh thì phụ trách cho Nhất Bác ở tầng trên, còn tầng dưới thì là bác sĩ Ngân đây lo.

Cả hai cũng mệt chết rồi.

” Vất vả rồi ” Tiêu Thiên Tuấn nói.

” Ừ “.

” Anh cũng vậy mà “.

Đến tận gần chiều Nhất Bác mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra cậu đã thấy Tiêu Chiến ngồi cạnh, anh đang hết sức lo lắng cho mình.

” Em tỉnh rồi…” Tiêu Chiến vui mừng, anh liền lao đến ôm lấy Nhất Bác.

Tiêu Thiên Tuấn nói đầu cậu bị thương, lưng thì bị va đập chỗ nào đó, còn người thì trầy xước vài chỗ, nghĩ đến đây anh lại càng đau lòng.

” Em không sao rồi mà “.

Cái lúc Tiêu Chiến gọi tên cậu, cậu thật sự đã an tâm mà ngất đi, anh đến rồi, Tiêu Chiến đã đến cứu cậu rồi.

” Phải rồi, người đàn ông bị bắt chung với em…anh ta…”.

Lúc này cậu nhớ đến  Bạch Ngôn, bị thương nặng như vậy, anh ta không sao chứ?

” Cậu ta không sao rồi, anh hai anh đang chăm sóc cho cậu ta ” Tiêu Chiến đáp để khiến cậu an tâm hơn.

Nghe Tiêu Phong nói rằng Bạch Ngôn lúc tìm thấy là đang phát sốt, còn sốt rất cao, cả người cũng chỉ toàn là vết thương, có lẽ do thế nên Nhất Bác mới liều mình chạy ra ngoài để tìm người giúp đỡ đây mà.

” Anh Tiêu Phong sao?”.

Đến giờ Nhất Bác vẫn chưa biết chuyện của Tiêu Chiến.

Cậu cũng rất tò mò tại sao mẹ anh còn bắt lấy một người đàn ông lạ, còn đánh anh ta đến bầm dập như thế, ra tay không nương tay chút nào.

” Chuyện đó anh sẽ nói cho em nghe sau, ngồi yên ở đây, anh gọi Thiên Tuấn đến kiểm tra cho em “.

Tiêu Chiến đứng dậy, anh ra khỏi phòng, đi gọi Tiêu Thiên Tuấn đến.

Phía Tiêu Phong và Bạch Ngôn vẫn chưa chuyển biến tốt mấy, bảo bối của anh vẫn chưa tỉnh lại.

Tiêu Phong nhìn  Bạch Ngôn nằm ở đó, anh nắm lấy tay của bảo bối, mặc kệ ở đây là bệnh viện, có thể người khác sẽ nhìn thấy.

” Bảo bối, tỉnh dậy đi…”.

” Anh xin lỗi đã không bảo vệ em tốt, mở mắt ra nhìn anh đi, anh thật sự rất lo lắng cho em “.

Chỉ cần bảo bối tỉnh lại, anh sẽ chính thức công khai mối quan hệ này.

Như thế ba và mẹ anh chẳng có thể xen vào làm hại đến Bạch Ngôn nữa.

Nhà chính Tiêu gia.

Tiêu phu nhân muốn ra khỏi nhà, cuối cùng lại bị hai vệ sĩ đứng bên ngoài cản lại.

” Tiêu phu nhân, nhị thiếu gia có lệnh không cho bà ra khỏi nhà, mong bà thông cảm ” Người vệ sĩ đó nói.

Tiêu phu nhân tức điên cả lên, bà xoay lưng đi vào nhà, không ngờ thằng nhóc Tiêu Chiến đó nhanh tay như vậy, mới đó đã nhanh chóng kiểm soát chuyện đi lại của bà.

Tiêu phu nhân không nuốt trôi cục tức này nổi, bà lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chiến.

Bệnh viện.

Tiêu Chiến đã ra ngoài, anh để điện thoại của mình lại cho Nhất Bác, bất ngờ thay Tiêu phu nhân lại gọi đến.

Nhất Bác có hơi dè chừng khi nhìn màng hình, là mẹ anh gọi đến.

Không biết nên nghe hay không, Nhất Bác hít thật sâu, cuối cùng là cậu nghe máy.

[ Tiêu Chiến, con bây giờ là sao đây? Đến cả ba mẹ con còn muốn giam cầm sao? ]

Tiếng trách móc của Tiêu phu nhân vang lên, Nhất Bác nghe thấy thì cũng hiểu được phần nào. Tiêu Chiến đã làm gì để bà không ra khỏi nhà sao?

[ Tiêu Chiến…con chỉ vì đứa con hoang đó mà đối xử với ba mẹ vậy sao? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà ]

Trái tim Nhất Bác có chút đau khi nghe bà nói mình là đứa con hoang, Nhất Bác chỉ lắc đầu, Tiêu phu nhân là người cố chấp lẫn cổ hủ, cậu cũng không biết nên trách bà hay sao nữa đây.

Tiêu Chiến lúc này trở về phòng bệnh,thấy cậu đang cầm điện thoại lên, anh tò mò đi đến.

Trên màng hình hiện lên số mẹ anh, Tiêu Chiến rút điện thoại ra khỏi tay cậu, anh nhấn loa ngoài, sau đó đáp:” Mẹ gọi đến làm gì?”.

[ Tiêu Chiến, nãy giờ con không nghe mẹ nói gì sao? ]

” Người nghe máy là Nhất Bác của tôi ” Anh lạnh lùng đáp.

[ Tiêu Chiến…con ]

” Cũng nhân cơ hội này tôi nói luôn, mẹ chuẩn bị hành lý đi, sáng mai sẽ có người đưa mẹ đi khỏi thành phố này ”

[ Con muốn đưa mẹ đi đâu? Con dám đưa mẹ đi chỉ vì thằng câm đó sao? ]

” Phải, tôi phải đưa bà đi, chỉ vì bà là mẹ tôi, tôi chỉ đành làm vậy thôi “.

Tiêu Chiến nói xong cúp máy ngang, anh để điện thoại sang một bên.

Chỉ vì lần này mà anh cũng thấy rõ rằng mẹ anh là người tàn nhẫn thế nào. Lúc trước đối xử tệ với anh ra sao anh cũng không để tâm đến, nhưng lần này bà rõ là xem mạng người không ra gì rồi. Ra tay với Nhất Bác với  Bạch Ngôn thế này, quá dã man rồi.

” Anh…anh tính đưa mẹ anh đi đâu vậy?” Nhất Bác kéo lấy áo anh, cậu hỏi.

Đúng là bà cố chấp, tàn nhẫn, nhưng cũng là mẹ anh…anh sẽ không vì cậu mà làm hại gì đến mẹ mình chứ?

Tiêu Chiến mỉm cười, anh đưa tay xoa đầu cậu rồi nói:” Em đừng lo “.

” Anh chỉ là đưa bà ấy đi du lịch ở ngoài đảo thôi “.

Tiêu Chiến làm chủ một đảo nhỏ ngoài biển, nơi đó anh định là nơi sẽ du lịch cùng Nhất Bác sau này, bù chuyện hưởng tuần trăng mật lúc trước, nhưng xem ra bây giờ không phải lúc.

Anh nên để mẹ anh đến đó ở vài tháng, tịnh tâm và suy nghĩ kĩ lại hành động của mình.

Ở đấy, bà chẳng thể về được nếu không có lệnh của anh, cũng như chẳng làm càng được với ai cả!

Tiêu Chiến nhanh chóng cho người đưa Tiêu phu nhân ra đảo chơi với khỉ lập tức,không chậm trễ một giây phút nào.

Đích thân nhìn mẹ mình bị đưa lên máy bay, mặc dù ba anh đã ngăn cản và bà liên tục chống đối, nhưng anh vẫn không thay đổi quyết định của mình, mặc kệ bà la hét, nhìn người của mình tuyệt tình kéo lê Tiêu phu nhân lên máy bay, như áp giải tù nhân vậy.

” Tiêu Chiến…con…”.

” Nếu ba muốn đi cùng, con sẽ sắp xếp đưa ba đi chuyến sau ” Tiêu Chiến nhìn ông nói.

Vì ba anh chưa nhúng tay vào chuyện này nên anh không có cớ động vào ông, đưa ông đi cùng bà.

Chuyện bà gây ra khiến tận ba người bị thương, thư kí Lâm cũng bị đâm do bảo vệ Nhất Bác của anh.

Người vô tội như cậu ta còn dính đạn lây, anh vẫn nên tuyệt tình đưa bà đi khỏi thành phố này một thời gian.

Anh tiến lại xe, ngồi vào trong, không nói thêm câu nào với ba mình mà rời đi.

” Ông chủ, chúng ta đi đâu?”.

” Bệnh viện “.

Bạch Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Phong mừng đến bật khóc.

Tiêu Phong ôm lấy bảo bối của mình, bị đánh đến thế này, anh quá là đau lòng rồi.

Bạch Ngôn từ bé đã bị bạn học ức hiếp, khó lắm anh mới chữa lành vết thương đấy cho cậu, bây giờ lại bị thế này, bảo bối sẽ chịu tổn thương lớn hơn nữa.

” Bảo bối, sau khi em khỏe lại…”.

” Anh quyết định công khai mối quan hệ của chúng ta ” Tiêu Phong nghiêm túc nói.

” Anh…”.

Tiêu Phong là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, trước đến nay anh không lộ mặt giữa công chúng, thế nên chưa ai biết được dung mạo của tác giả nổi tiếng với bút danh P.N này.

P.N là viết tắt tên Phong và Ngôn của cả hai. Khi quen nhau, Tiêu Phong cũng bắt đầu vào con đường viết tiểu thuyết thế này.

” Anh mặc kệ mọi thứ, bảo bối…anh sẽ bảo vệ em “.

Sau chuyện này, anh nhận ra giấu diếm cũng có ngày lộ ra, chi bằng bây giờ nói thẳng ra mọi thứ, chịu khổ trước còn hơn sau này nhiều chuyện xấu ập đến cuối cùng lại để bảo bối chịu tổn thương nhiều hơn.

Tiêu Chiến nhanh chóng trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Nhất Bác đang đọc sách, anh tiến đến chỗ cậu.

” Anh xong việc rồi sao?”.

Tiêu Chiến nói với cậu anh đã đưa Tiêu phu nhân rời đi, đích thân anh đến giám sát chuyện đó, sau khi chắc chắn làm xong sẽ trở về bệnh viện cùng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro