Chiến học đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Gì vậy?.... à lại có đánh nhau đấy mà, ngày nào cũng vậy ha…ừ..ngày nào chả vậy

Những tiếng xôn xao, nháo nhào vang lên, nhưng một lúc sau thì đâu lại hoàn đấy, mọi việc lại bình thường như chưa có gì xảy ra, ở đây chuyện đánh nhau xô xát là chuyện hết sức bình thường và quen thuộc, quen thuộc đến nỗi nếu ngày nào không xảy ra thì hôm đó dân chúng sẽ cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên cho mà xem, dù trường có giám thị thì họ cũng không buồn quan tâm nữa vì trường này có truyền thống đánh nhau có tiếng ở quận, dù có cản được ở trường thì ra ngoài chúng nó cũng bụp nhau thôi, thậm chí có khi mình còn bị vạ lây cho nên cũng chả ai thèm ngó ngáng nữa làm gì.

-“á buông buông buông…đau bà, buông ra, buông ra coi”.

-“buông gì mà buông, nhờ ông có xíu việc mà cũng làm không được, đàn ông con trai gì mà…hết nói nổi luôn”.

-“xíu việc hả trời? bà kêu tui giờ này xuống căn tin mua dùm bà chai nước, mà bà không thấy tụi kia đang ‘thương nhau’ ở dưới đó hả? nghĩ sao vậy trời, xui xui nó ‘thương’ luôn tui rồi sao”.

-“tui chưa thấy thằng nào như ông nha, hèn vậy trời, ông ngán tụi nó hả? nó đánh ông, ông không biết đánh lại sao…”.

-“thấy tụi nó đông hông? Bà có biết là mãnh hổ nan địch quần hổ hông, tụi nó mỗi thằng cho một cái vô đầu là xong tui luôn”.

-“bó tay ông luôn rồi, mà bình thường tui thấy ông cũng đâu có chọc phá gì ai đâu, việc gì phải sợ, hay là hồi đó gây thù chuốc oán gì với người ta nên sợ, khai thiệt đi cua bồ hay em gái tụi nó đúng hông”.

-“cắn chết bà giờ, chẳng qua tui hông thích mấy thằng ưa bạo lực thôi, tính tui hiền lành dễ thương ôn hòa đáng yêu mà hahaha”

-“ko ưa bạo lực mà suốt ngày đòi cắn chết tui, tui thấy ông còn dã thú hơn tụi nó nữa…”

Cuộc đối thoại giữa Hoàng và Anh kết thúc sau tiếng chuông vào lớp. Hoàng (ngố) một học sinh bình thường rất chi là bình thường, ít nói hiền lành và không được hòa đồng lắm, tuy nhiên lại là một người tốt bụng luôn giúp đỡ người khác và khi có người ở bên cạnh thì nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt của mình nhưng đằng sau nụ cười đó là một người có một đôi mắt băng lãnh vô hồn và buồn thẳm. Anh-một cô bạn xinh xắn, ngược lại với Hoàng, là một người vui vẻ hòa đồng năng nổ trong mọi việc, một cô lớp phó học tập giỏi giang, rất thích chơi chung với Hoàng và luôn gọi Hoàng là ngố, tuy là một người mạnh miệng nhưng lại rất nhát và ngoài Hoàng ra thì dường như Anh chẳng ăn hiếp được ai.

-“mẹ nó, lũ chó đói, thù này ko báo tao bán báo suốt đời. má nó chơi cú này đau thật”.

-“chơi lại liền đại ca, dám đánh úp anh em mình, quất tới lun”.

-“quất con mắt mày, thấy tụi nó mạnh không, giờ nhào vô thì có mà ôm đầu nhào ra, có cách nào chơi lại không, nản quá nản quá, đánh lén hả? ko được, chơi là phải quang minh chính đại, đánh lén thì khác nào lũ chó đó. Kì này chắc phải nhờ đến người đó thôi…”.

-“ừ phải nhờ đến người đó thôi…”

-“phải……. nhờ đến người đó thôi……….à mà đại ca ơi, người đó là người nào?”

-“má ngu, ko biết thì mày im dùm tao, ngu còn tỏ ra nguy hiểm”.

Cường và bọn đàn em ỏm tỏi cả một góc căn tin. Cường là một đại ca nửa mùa, tính tình bát nháo, quậy phá không thể ngồi yên, rất hay đánh nhau và luôn bị đánh tơi tả, hay coi phim chưởng hồng kong nên luôn tỏ ra mình là một chính nhân quân tử. Thắng-đàn em Cường luôn sát cánh cùng Cường. Lương-đàn em Cường có chức năng làm bao cát cho Cường mỗi khi bực mình.

Đối đầu với Cường là Minh, khác với Cường, Minh là một người im và hiểm, là đầu gấu cầm đầu 1 nhóm, tuy khác nhau nhưng mục đích của cả 2 là muốn trở thành boss của trường Đông Thành.

Reng…reng…reng…tiếng chuông ra chơi reo vang, cả lớp như òa lên vì hạnh phúc, hôm nay ko biết cô sử bị gì khảo bài hết lớp, nhưng lại ko chịu trả giấy cho nhanh mà gọi từng đứa lên khảo bài miệng, làm những đứa ngồi dưới cũng lo sốt vó, hôm nay có đứa nào học bài đâu, ko biết thằng thất đức nào dám tung tin hôm nay cô nghỉ có việc, làm chẳng đứa nào học hành, gặp bài dài nữa chứ. Cũng may nó ko bị kêu lên, ko thì nó cũng ngáp luôn rồi, thiệt may quá đi mà, hôm nay nó phải lang thang tìm chỗ ghế đá nào vắng vắng mà thăng thôi, mệt quá, lâu rồi mới có ngày được bình yên như thế này, hôm nay nhỏ Anh không biết chạy đâu mất từ hồi mới ra chơi, nhưng mà không sao, ko có nhỏ đó thì nó khỏe, ko bị sai vặt tùm lum, ko bị càu nhàu lèm bèm, càng ko bị cáu nhéo véo bấu, nói chung là hành hạ về cả thân xác lẫn tinh thần.

Đột nhiên….

-“ê ê ê ê……”.

-“gì bà, có cần la lớn vào tai tui vậy ko vậy hả, vừa phải thôi điếc giờ, nãy giờ chạy đâu vậy, làm tui tìm bà quá trời luôn”.

-“tìm tui chi???”- Nhỏ thắc mắc

-“trốn chứ chi, đi thì đi luôn đi, qua đây chi vậy bà nội”.- nó làu bàu

-“tui điều tra ra này hay lắm nè, nghe ko nghe ko???” -Nhỏ hào hứng

-“chuyện gì, bà bao tui uống sinh tố hả?”

-“suốt ngày ăn với uống, hehehe nãy tui điều tra ra được cơ chế hoạt động của tụi thằng Cường rồi, để tui kể ông nghe”. ( nhỏ có ước mơ làm điều tra viên nên lúc nào cũng đi tìm hiểu các băng nhóm trong trường ) “tui là tui phải thâm nhập dữ dội lắm mới lấy được thông tin đó nha…”

-“tốn mấy cây kẹo”. Nó cắt ngang

-“ờ thì à, uhm à…2 cây,trời ơi ông làm tui mất hứng quá nha, phải giả bộ ghê ghê kể mới thú vị chứ, bình thường quá chán òm, im nghe kể nè, đầu tiên phải nói đến trường mình, thì ra trường mình có 2 thế lực mạnh nhất, luôn đối đầu với nhau đó là….”

-“chuyện đó ai mà ko biết, tụi thằng Cường với thằng Minh chứ gì, biết rồi bà làm như tui mới chuyển qua đây học ko bằng”. Nó lại cắt ngang lời nhỏ

-“tui tát một cái là sái cả háng à! Giỡn hả, giờ tui kể hay ông kể, im cho chị kể nhaa, cưng còn bát nháo coi chừng chị á”. -Nhỏ gằng giọng, “như ông đã biết, trường mình có 2 thế lực mạnh nhưng chắc ông ko biết này đâu hahaha, thật ra ngoài trường mình ra quận mình có 3 thế lực lận và trường mình là 1 trong 3 thế lực đó, nghe nói là hồi đó trường mình với trường Trung Thành và Tây Thành hay đánh nhau lắm nhưng có 1 người đã đứng ra lập cam kết, tạo thành liên minh và 3 trường này cam kết ko được đánh nhau nữa, lỡ có xích mích thì phải hòa giải bằng đàm phán và nếu hòa giải ko dc thì chỉ được đánh nhau 1 vs 1 giữa 2 bên, 2 bên ko được can thiệp”.

-“vậy bà có biết người lập ra liên minh là ai hông?” -Nó hỏi

-“ai biết đâu, tui có hỏi mà hổng ai biết hết, mà tui nghĩ người này phải mạnh lắm mới đủ lực để hòa giải tụi đầu gấu đó”.

-“ai biết đâu, bà biết tui ko quan tâm ba cái này mà, nói tui chi”. -Nó ngáp ngáp

-“tụi thằng Cường nhìn cùi bắp vậy mà cũng mạnh dữ, nhìn ngu ngu khùng khùng mà cũng được nể lắm á”.

Reng…reng…reng…vô lớp thôi, oải quá học thêm 1 tiết nữa được về rồi. một tiết cuối cùng cũng trôi qua, giờ về cũng tới. vẫn con đường quen thuộc, vẫn dãy nhà hàng cây bên đường, nó ko biết là nó đã đi bao nhiêu lần con đường này rồi, từ hồi tiểu học đến giờ nó luôn đi con đường này, luôn đi 1 mình, nó ko có nhiều bạn, từ nhỏ nó đã quen với cách sống một mình, chỉ khi lên cấp 3 thì nó mới gặp Anh, tuy tính 2 đứa ko giống nhau nhưng chơi với nhau rất vui, nó xem Anh như người bạn số một của nó, người bạn tốt nhất mà nó có. Nó ghét mọi thứ, trong người nó luôn hiện diện 1 thứ cảm giác ức chế, nó luôn cảm thấy ko được thoải mái với mọi thứ xung quanh tuy nhiên khi nào gần Anh, tuy cũng có lúc thật mệt mỏi và phiền não nhưng Anh giống như một liều morphin cho cuộc sống của nó vậy, nó cảm thấy tốt hơn khi có Anh bên cạnh.

Nó bước nhanh hơn, nó muốn về sớm, buồn ngủ quá, nó muốn ngủ, hôm nay trời mát thật tuy đang giữa trưa nhưng khí trời hôm nay thật dễ chịu. Chợt, bước đến nơi ngã tư đường nó đột nhiên dừng lại, nó lặng người đi và chăm chú nhìn vào 1 tảng đá ven đường, bao nhiêu năm rồi tảng đá đó vẫn nằm yên nơi đó, ko thay đổi ko dịch chuyển dẫu có thì cũng chỉ có những mảng rêu phong bám trên đó. Nó bước đến bên tảng đá, lặng người nhìn thật kĩ vào tảng đá xù xì đó, lòng nó thắt lại, những kí ức chợt ùa về, nó nhớ…nó nhớ rất rõ…rất rõ quá khứ, mắt nó nhắm nghiền lại vài giây rồi nó trở lại trạng thái bình thường, mắt nó ánh lên vẻ sắt lạnh, nó bước nhanh khỏi nơi đó, bước thật nhanh về phía trước, bước đi một cách đầy dứt khoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đường