Vị diện 2.1: Cuộc đụng độ với thủy quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning : những người yếu tim hay ko thik xem cảnh máu me bạo lực vui lòng bỏ qua vị diện này nhé
Xin cảm ơn
Vừa đọc này vừa mở nhạc của ava max cho nó có cảm xúc nhoa :Đ
_________________________________________

Hỏa Hỏa, một công chức bình thường, sống cuộc đời đơn giản và hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua, cậu cảm thấy hài lòng với những niềm vui nhỏ bé. Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, Hỏa Hỏa thức dậy, vươn vai uể oải và ngáp dài. Cậu đưa tay với lấy điện thoại trên đầu giường, thấy giờ là 6:55. Cười tươi, Hỏa Hỏa tự nhủ:

"Chà, hôm nay dậy sớm trước báo thức, may quá!"

Cậu nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà, lười biếng đợi chuông báo thức. Trong đầu, Hỏa Hỏa mơ màng nghĩ về bữa sáng: "Sáng nay ăn gì ta? Hay là bạch tuộc nướng? Thèm xúc tu quá, ăn cho đã!"

Đột nhiên, một âm thanh lạ lọt vào tai cậu. Cái gì đó đang nổi lên từ mặt nước bên ngoài cửa sổ. "Chắc thuyền đánh cá cập bến rồi," Hỏa Hỏa nghĩ, "đi xuống mua hải sản tươi ngon thôi."

Nhưng ngay khi cậu còn chưa kịp di chuyển, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra. Những xúc tu khổng lồ xuất hiện từ ngoài cửa sổ, phá nát khung cửa kính và quật mạnh vào tường. Trần nhà rung chuyển dữ dội, và trong tích tắc, mọi thứ sụp đổ. Hỏa Hỏa không kịp phản ứng, cậu đã bị một cú sốc mạnh mẽ từ xúc tu của con quái vật khổng lồ, và rồi tất cả chìm vào bóng tối vĩnh viễn.

~~~~~~~~~~~~~~~
Tích tắc... tích tắc... Hỏa Hỏa bật dậy khỏi giường, mồ hôi ướt đẫm trên trán và chảy xuống cổ. Đôi mắt màu xanh lục của cậu co lại trong sự sợ hãi. Cậu lấy tay sờ lên đầu, cố gắng trấn an bản thân. "Mình vẫn còn sống, chỉ là ác mộng thôi... không sao đâu. Làm gì có chuyện râu bạch tuộc lại đánh sập căn phòng mình chứ."

Nhưng dù tự nhủ như vậy, trái tim cậu vẫn đập mạnh, cảm giác kinh hoàng từ giấc mơ quá đỗi chân thực. Hỏa Hỏa vội với lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm lớn để bình tĩnh lại. Cậu ngồi thừ người ra, suy nghĩ về cơn ác mộng vừa qua, cố gắng phân tích xem liệu đó có phải chỉ là sự tưởng tượng của mình.

Đúng lúc đó, chuông báo thức điện thoại vang lên, kéo cậu trở về thực tại. Nhưng rồi, một âm thanh quen thuộc lại vang lên từ bên ngoài: "Àoo!" - giống như có một vật thể khổng lồ nào đó vừa trồi lên từ dưới nước.

Hỏa Hỏa chưa kịp phản ứng, xúc tu khổng lồ của quái vật bỗng nhiên xuất hiện, đâm thẳng qua cửa sổ, xuyên qua cơ thể cậu một cách tàn bạo. Đau đớn, hoảng loạn, Hỏa Hỏa lại cảm thấy mọi thứ tối sầm, cậu ngã xuống và chết thêm một lần nữa.

~~~~~~~~~~~~~~
Không gian tĩnh lặng một lần nữa bao trùm, chỉ còn tiếng thở dốc đứt quãng của Hỏa Hỏa vang lên trong căn phòng tối. Cậu bật dậy khỏi giường, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình, cảm giác sợ hãi như bám rễ vào từng tế bào. Cơn ác mộng vừa qua không chỉ khiến cậu hoảng loạn mà còn để lại nỗi đau đớn chân thực, như thể xúc tu khổng lồ ấy thật sự đã xuyên qua cậu.

Hỏa Hỏa hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Chợt cậu nhớ đến điều gì đó, cậu vội vã với lấy chiếc điện thoại bên cạnh giường. Màn hình sáng lên với con số quen thuộc: 6:55. Tim Hỏa Hỏa đập nhanh hơn. Đó là thời điểm cậu đã nhìn thấy trong giấc mơ. Một cảm giác bất an, lo lắng bắt đầu len lỏi trong lòng cậu.

Cậu run rẩy bước xuống giường, đi về phía cửa sổ. Nhìn ra ngoài, khung cảnh vẫn bình yên như mọi ngày-sóng biển rì rào vỗ vào bờ, cây lá đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió sớm. Hỏa Hỏa thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: "Chắc do mình stress quá thôi... không sao đâu, hôm nay trời đẹp thế này cơ mà."

Nhưng ngay khi dòng suy nghĩ đó còn chưa kịp lắng đọng trong đầu, tiếng chuông báo thức vang lên chói tai. Hỏa Hỏa trố mắt nhìn về phía đồng hồ, cảm giác hoảng sợ lại trào lên. Giọng cậu run rẩy: "Một... hai... ba..."

Xúc tu. Nó trồi lên từ lòng biển xanh thẳm, lao thẳng về phía chung cư nơi Hỏa Hỏa đang đứng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, xúc tu quái vật đâm xuyên qua tường, chộp lấy cậu với sức mạnh kinh khủng. Hỏa Hỏa chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủi trước khi bị ném vào khoảng không, cơ thể tan vỡ, và một lần nữa, cậu lại chết.

Tất cả chìm vào bóng tối, như cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

~~~~~~~~~
Hỏa Hỏa tỉnh dậy lần nữa, cảm giác kinh hoàng bao trùm lấy cậu. Cậu quay phắt lại nhìn đồng hồ, vẫn là 6:55-giống hệt như trước. Mọi thứ đều trùng lặp, từ giấc mơ cậu mơ thấy đến thời gian thực tế. Điều này thật kỳ dị, cứ như cậu đang mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian không lối thoát.

Hỏa Hỏa ngồi dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán. Cậu suy nghĩ một lúc và quyết định thử một điều gì đó khác biệt. "Có lẽ mình nên thử ra khỏi căn phòng này, xuống tầng trệt xem sao," cậu tự nhủ. Nghĩ là làm, Hỏa Hỏa nhanh chóng bước ra khỏi phòng và đi bộ về phía thang máy.

Chung cư của Hỏa Hỏa nằm trên tầng 18, nên cậu chọn đi thang máy để xuống nhanh hơn. Thang máy có view nhìn ra biển, cho phép cậu quan sát xung quanh trong khi di chuyển. Tuy nhiên, cảm giác thấp thỏm lo lắng dấy lên trong lòng cậu. Ánh mắt cậu liên tục dõi ra phía biển, nơi cơn ác mộng trước đó đã hiện hữu.

Thang máy tiếp tục đi xuống, đến tầng 13 thì bất ngờ xảy ra. Ba xúc tu khổng lồ từ dưới biển trồi lên, giống như trong những lần trước. Hỏa Hỏa liếc nhìn đồng hồ trong điện thoại-đã là 7h. Xúc tu lao nhanh về phía chung cư, một trong số chúng đâm thẳng vào căn phòng của Hỏa Hỏa, một cái khác lao về phía thang máy cậu đang đứng, và cái cuối cùng đập mạnh vào nhà kho.

Xúc tu tấn công thang máy, khiến dây cáp đứt rời. Toàn bộ thang máy rơi tự do xuống dưới, mọi người trong đó đều thiệt mạng, bao gồm cả Hỏa Hỏa. Trước khi mất đi ý thức, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hỏa Hỏa kịp nhìn thấy cảnh xúc tu tấn công phòng của mình, một xúc tu khác tấn công tầng 14, và cái còn lại phá hủy nhà kho.

Rồi bóng tối bao trùm lấy cậu, và như một định mệnh, cậu lại được tái sinh trên chiếc giường quen thuộc, với đồng hồ chỉ đúng 6:55. Vòng lặp lại tiếp tục.

~~~~~~~~~~~
Hỏa Hỏa đứng trước gương, trái tim đập nhanh khi cậu nhìn kỹ khắp cơ thể. Không một vết xước, không một dấu vết gì chứng tỏ cậu vừa bị gây thương tích. Cơn đau mà cậu vừa trải qua vẫn còn hiện hữu trong ký ức, nhưng cơ thể lại hoàn toàn lành lặn. Cậu cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ trước hiện tượng kỳ lạ này.

Hỏa Hỏa lẩm bẩm: "Vậy là kiểm chứng đầu tiên đã đúng... mình thật sự có khả năng quay về quá khứ mỗi khi chết." Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Tiếp theo là gì đây...?"

Suy nghĩ của cậu trở nên rối loạn. Hỏa Hỏa biết rằng mình không thể tiếp tục chết đi sống lại mãi như thế này. Mỗi lần quay lại, cậu cảm nhận được sự mệt mỏi, sự căng thẳng và nỗi đau đớn ngày càng lớn. Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra đây là cơ hội để làm điều gì đó khác đi, để thay đổi kết cục tàn khốc mà cậu đã trải qua nhiều lần.

"Phải có cách nào đó... một cách để ngăn chặn thảm họa này, hoặc ít nhất là sống sót." Hỏa Hỏa siết chặt tay, đôi mắt sáng lên với quyết tâm. Cậu biết mình không thể đối đầu trực diện với thủy quái, nhưng nếu có thể sử dụng thời gian tái sinh này một cách khôn ngoan, cậu có thể tìm ra cách để vượt qua tình huống kinh hoàng này.

"Đầu tiên, mình cần biết rõ hơn về thủy quái này, cách nó tấn công và những điểm yếu của nó," Hỏa Hỏa tự nhủ. "Và để làm được điều đó... mình phải thử nhiều cách hơn nữa."

Cậu quay trở lại giường, cẩn thận lập ra một kế hoạch. Không biết cậu sẽ chết bao nhiêu lần nữa, nhưng mỗi lần chết đi sống lại, cậu sẽ có thêm một chút thông tin, một chút hy vọng. Và Hỏa Hỏa quyết tâm không để vòng lặp này kéo dài mãi mãi.

~~~~~~

Hỏa Hỏa đứng trước khung cảnh hỗn loạn, lòng cậu tràn ngập cảm xúc pha trộn giữa sợ hãi và quyết tâm. Cậu nhìn đồng hồ, thời gian vừa trôi qua vài phút sau 7 giờ, cuộc tấn công dường như đã kết thúc. Ba xúc tu của thủy quái vừa lui về dưới biển, để lại cảnh tượng thảm khốc của đống đổ nát, thang máy sập và những người bị thương khắp nơi.

"Vậy là nó tấn công xong rồi rút lui nhanh chóng," Hỏa Hỏa thì thầm, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Cậu thở dài và nhận ra rằng mặc dù lần này cậu đã thoát khỏi cái chết, nhưng thảm họa vẫn xảy ra theo đúng như cậu đã trải qua trong những lần chết trước.

Cậu nhanh chóng quay lại với nhiệm vụ trước mắt - sơ tán người dân ở tầng 12.
Nhưng ngay khi cậu bước vào cầu thang thoát hiểm, nó đã đông nghẹt người. Mọi người hoảng loạn đổ xô xuống cầu thang, gây ra sự tắc nghẽn và hỗn loạn. Tiếng la hét, tiếng khóc và tiếng rên rỉ của người bị thương vang vọng khắp cầu thang tối om.

Hỏa Hỏa cố gắng giữ bình tĩnh, dù lòng cậu vẫn còn rối loạn. Cậu nhanh chóng giúp đỡ một vài người bị thương nhẹ, hỗ trợ họ đứng vững và chỉ đường xuống dưới. Nhưng càng lúc tình hình càng trở nên căng thẳng khi dòng người ùn ùn kéo tới.

Giữa cảnh hỗn loạn, Hỏa Hỏa đột nhiên nhớ lại kế hoạch của mình. Cậu cần phải kiểm chứng lại lý thuyết về khả năng quay về quá khứ của mình. "Liệu mình có quay về đúng lúc 6:55 sáng hay chỉ đơn thuần là 5 phút trước thời điểm chết?" Cậu tự hỏi. Đây là điểm mấu chốt mà cậu cần kiểm tra để hiểu rõ giới hạn của khả năng tái sinh kỳ lạ này.

Cậu cắn môi suy nghĩ, rồi đưa ra quyết định: "Mình cần một lần chết nữa để kiểm chứng điều này." Nhưng lần này, cậu phải chọn cách chết phù hợp để không gây thêm đau đớn cho những người xung quanh, và để bản thân hiểu rõ hơn về quy luật quay về của mình.

Hỏa Hỏa cắn răng, nhìn đám đông đang chen chúc ở lối thoát hiểm, và bước lùi lại một bước. Cậu cảm thấy hơi thở dồn dập khi chuẩn bị đối mặt với cái chết một lần nữa, nhưng lần này, cậu sẵn sàng hơn. Cậu muốn nắm rõ cách thức vận hành của năng lực bí ẩn này để có thể tìm ra cách sống sót và cứu mọi người. Với quyết tâm trong mắt, Hỏa Hỏa sẵn sàng thực hiện bước tiếp theo trong hành trình vượt qua thảm họa thủy quái này.

~~~~~~~

Hỏa Hỏa ngồi trên giường, tim đập thình thịch trong lồng ngực, cậu cố gắng điều hòa lại nhịp thở khi mở điện thoại và thấy con số quen thuộc: 6:55 sáng. Mọi thứ đều trùng khớp một cách kỳ lạ và đáng sợ. Cậu nắm chặt tờ giấy ghi chú với tay run rẩy, viết thêm một dòng: "Quái vật tấn công chung cư vào lúc 7:00 sáng, và có lẽ cứ sau 10 phút sẽ tấn công tiếp."

Ký ức về cái chết vừa qua vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu, đặc biệt là cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp của xúc tu quái vật khi nó chạm vào cậu. Hỏa Hỏa cắn chặt môi, cố gắng đẩy lùi nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cậu không thể để cảm giác đó áp đảo lý trí của mình được.

Việc tái sinh liên tục này không chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp hay ảo giác, nó là thực. Và giờ đây, cậu phải tìm ra cách để phá vỡ vòng lặp chết chóc này, không chỉ để cứu chính mình mà còn để cứu tất cả mọi người trong tòa chung cư.

Hỏa Hỏa đặt cây bút xuống, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên giấy. "Nếu quái vật tấn công theo từng đợt 10 phút một, mình cần phải tìm cách thoát khỏi chung cư trước khi nó tấn công lần nữa." Cậu suy nghĩ một cách nhanh chóng, tìm kiếm những phương án an toàn và hiệu quả nhất để hành động.

"Nhưng mình không thể làm điều đó một mình..." Cậu tự nhủ. Hỏa Hỏa biết rõ rằng mình không đủ sức để bảo vệ mọi người trong tòa nhà một mình. Cậu cần sự giúp đỡ, nhưng trong tình huống này, ai có thể tin tưởng và cùng cậu đối mặt với mối nguy hiểm này?

Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu: "Bảo Bảo và Kiệt Vũ." Cậu nhớ lại hai người mà mình từng gặp trên tivi và biết rằng họ có khả năng chiến đấu với thủy quái. Nếu tìm được họ trước khi mọi chuyện xảy ra, có lẽ cậu sẽ có cơ hội để thay đổi kết cục của vòng lặp này.

Quyết tâm hình thành trong mắt Hỏa Hỏa, cậu biết mình phải nhanh chóng hành động. Cậu cần tìm ra Bảo Bảo và Kiệt Vũ, đồng thời tận dụng những giây phút ngắn ngủi còn lại trước khi thảm họa tiếp diễn.

~~~~~~~~~

Chuyển cảnh tại đồn cảnh sát.

Một chàng trai trẻ đội chiếc mũ lưỡi trai, mắt nâu đậm, Bảo Bảo, tiến thẳng tới bàn của đội trưởng. Trên tay cậu là một tập hồ sơ dày cộm, bên trong là toàn bộ dữ liệu về sự kiện gần đây. Bảo Bảo đặt nó xuống, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng:

"Đây là dữ liệu anh cần này, đội trưởng."
Người con trai đối diện có mái tóc màu tím, dáng người cao ráo và cơ bắp, nhìn Bảo Bảo với nụ cười thoải mái. Đó chính là Kiệt Vũ, đội trưởng đội 1. Anh chậm rãi đáp:

"Thôi nào, Bảo Bảo, em đừng cứng nhắc thế chứ. Em trai à, hãy thả lỏng đi. Cơ mà lần này là thủy quái à? Chúng ta cần tìm ai đó thuộc hệ hỏa để đối phó với nó nhỉ."
Bảo Bảo hất tay Kiệt Vũ ra khỏi vai mình, khuôn mặt không chút biểu cảm:

"Đang trong nhiệm vụ. Không có tình cảm anh em gì ở đây cả, thưa đội trưởng."

Kiệt Vũ cười xòa, không quá để tâm. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi một cuộc gọi khẩn cấp. Tiếng nói lo lắng từ đầu dây bên kia vang lên:

"Chung cư số X gần bãi biển đang bị thủy quái tấn công. Chúng tôi cần hỗ trợ ngay lập tức!"
Sắc mặt của Kiệt Vũ trở nên nghiêm túc ngay lập tức. Anh nhanh chóng ra lệnh cho cả đội:

"Tất cả họp mặt ngay! Chuẩn bị dịch chuyển tức thời tới tọa độ gần bãi biển thành phố X!"

Bảo Bảo và các thành viên khác không nói một lời, lập tức trang bị tư trang và sẵn sàng hành động. Thời gian đang trôi qua, chỉ còn vài phút trước khi thảm họa diễn ra.

~~~~~~~~

Chuyển cảnh tới chung cư.

Lúc này, đã là 6:57 sáng. Hỏa Hỏa đang trong trạng thái cảnh giác cao độ. Cậu đã cố gắng sơ tán hết những người ở tầng 18, bao gồm cả những người già và trẻ em, đồng thời cảnh báo mọi người không sử dụng thang máy. Nhà kho và những phòng trống đã được kiểm tra kỹ lưỡng, không còn ai ở lại. Tất cả đều đã di chuyển qua thang bộ, tuy nhiên, tình hình không như mong đợi.

Một đứa trẻ tò mò, lạc khỏi nhóm người sơ tán, đi la cà tiến về phía tầng 14, ngay khu vực mà thủy quái sắp tấn công. Thấy tình hình nguy cấp, Hỏa Hỏa lập tức lao tới, ôm đứa bé vào lòng để che chắn. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt khi nhìn thấy xúc tu khổng lồ của thủy quái đang lao thẳng về phía mình.

Không có thời gian suy nghĩ, Hỏa Hỏa cắn răng, rút con dao gọt hoa quả từ túi ra, tay cậu run rẩy. Cậu hét lên với đứa bé:

"Chạy ngay đi!"
Đứa bé nhanh chóng quay lại cầu thang thoát hiểm. Hỏa Hỏa đứng giữa hành lang, đôi mắt màu xanh lục của cậu lóe sáng trong cơn nguy kịch. Sức mạnh bên trong cậu đột ngột bùng nổ, ngọn lửa đỏ rực bắt đầu lan tỏa từ tay cậu, bao phủ lấy xúc tu khổng lồ của con quái vật.

Xúc tu của thủy quái phát ra tiếng rít đau đớn, quằn quại giữa biển lửa. Hỏa Hỏa, dù ngạc nhiên nhưng vẫn giữ sự tỉnh táo, nhận ra một số vùng trên xúc tu của quái vật có dấu hiệu đặc biệt, những vòng đỏ nhấp nháy liên tục.

"Đó là... điểm yếu của nó?"
Không chần chừ thêm, Hỏa Hỏa dồn sức đánh mạnh vào các vùng đỏ đó. Cú đánh của cậu khiến xúc tu khổng lồ bị đứt lìa ra khỏi thân thể, mất đi sự sống. Quái vật vùng vẫy lần cuối trước khi biến mất dưới mặt nước.

Hỏa Hỏa đứng sững lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu nhìn đôi tay mình, nơi ngọn lửa đã dần tắt. Hỏa Hỏa lẩm bẩm:

"Hệ hỏa... và mình còn có thể nhìn thấy điểm yếu của chúng nữa?"

Cậu nhận ra rằng không chỉ thức tỉnh sức mạnh hệ hỏa hiếm hoi mà còn sở hữu khả năng đặc biệt để nhận diện điểm yếu của đối thủ. Một sức mạnh kép đáng gờm đã trỗi dậy trong cậu mà chính cậu cũng chưa hề nhận thức được.

Ngay khi những xúc tu khổng lồ của thủy quái bị thiêu cháy và đứt lìa, tiếng còi báo động vang lên khắp chung cư, báo hiệu rằng đội đặc nhiệm đã đến. Hỏa Hỏa lặng người trong giây lát, nhìn những chiến binh nhanh chóng tiến vào tòa nhà, dẫn dắt người dân sơ tán ra ngoài an toàn. Thấy tình hình đã được kiểm soát, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hòa mình vào đám đông để rời khỏi chung cư mà không bị chú ý.

Trong khi đó, Kiệt Vũ đang ở khu vực chỉ huy, nhanh chóng thống kê lại tình hình và nhận thấy điều bất thường. Không một ai trong chung cư bị mất mạng, một điều thật khó tin với một cuộc tấn công của thủy quái khủng khiếp như vậy. Anh tự hỏi:

"Lẽ nào là do may mắn?"

Dù cảm thấy có điều gì đó không ổn, Kiệt Vũ quyết định không bận tâm quá nhiều. "May mắn cũng là một kỹ năng," anh tự nhủ. Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải xử lý con thủy quái vẫn còn đang quần thảo dưới biển.

Ngay sau khi hoàn tất việc sơ tán, Kiệt Vũ dẫn đầu đội đặc nhiệm quay lại bãi biển, nơi con quái vật vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Anh khởi động cơ thể, sẵn sàng cho cuộc chiến. Sức mạnh hệ rừng của anh được kích hoạt, tạo ra một loạt cây cối khổng lồ từ mặt đất. Những cây này nhanh chóng hút nước từ biển, làm cạn dần môi trường của quái vật, làm giảm sức mạnh của nó.

Cùng lúc đó, hai đồng đội của Kiệt Vũ cũng không hề chậm trễ. Một người thuộc hệ nham dùng sức mạnh của mình để đắp thêm đất xung quanh khu vực, cố gắng bao bọc không cho nước biển tiếp tục dâng cao. Người còn lại, thuộc hệ thủy, thì ngược lại, cố gắng điều khiển dòng nước rút ra xa, làm khô vùng bờ biển nơi quái vật đang hoạt động.

Nhờ sự kết hợp hoàn hảo giữa các hệ sức mạnh, vùng chiến sự trên bờ dần trở nên thuận lợi hơn cho đội đặc nhiệm. Quái vật bị buộc phải lộ diện trên cạn, nơi nó không còn chiếm ưu thế như dưới nước. Cuộc chiến gay cấn giữa các chiến binh và thủy quái đang đến hồi quyết liệt, và Kiệt Vũ cùng đồng đội của mình đang dần chiếm được ưu thế, từng bước đẩy lùi mối hiểm họa đến từ đại dương sâu thẳm.

Khi con quái vật hiện lên trên mặt nước, thân hình khổng lồ của nó dần lộ rõ, Kiệt Vũ cười nhếch mép đầy tự tin. Anh nhanh chóng ra lệnh cho nhóm mình triển khai kế hoạch tấn công. Nhóm của Kiệt Vũ có tổng cộng 5 người: Kiệt Vũ và Bảo Bảo đều thuộc hệ Lâm, ngoài ra còn có một người hệ Phong, một người hệ Nham, và một người hệ Thủy.

Bảo Bảo, với sự điềm tĩnh và chính xác, sử dụng sức mạnh của mình để tạo ra những dây leo từ mặt đất, trói chặt con quái vật, ngăn cản nó di chuyển. Khi con quái vật bị trói, cậu lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Ở một góc khuất trong rừng, cậu nhanh chóng nạp đạn đặc biệt vào khẩu súng của mình, rồi nhẹ nhàng nhảy lên cành cây cao để chuẩn bị nhắm bắn vào con quái vật.

Trong khi đó, Kiệt Vũ và những người còn lại áp chế con quái vật bằng sức mạnh thuộc tính của họ. Họ không ngừng tấn công, liên tục né tránh các xúc tu của nó khi chúng vùng vẫy trong nỗ lực tuyệt vọng để phản công. Xa khỏi biển, sức mạnh của con quái vật rõ ràng đã suy giảm đáng kể, khiến nó không thể đối đầu được với những đòn tấn công từ nhóm đặc nhiệm.

Một trong số các thành viên của đội thở phào, cười nói:

"Chà, xem ra không cần thuộc tính hệ Hỏa chúng ta cũng có thể đánh bại nó rồi."
Kiệt Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt đầy suy tư. Con quái vật vẫn rít lên những tiếng kêu đau đớn khi các xúc tu của nó bị tấn công liên tục. Đột nhiên, một tiếng "Đùng!" vang lên, viên đạn đặc biệt mà Bảo Bảo bắn ra từ cây cao đã xuyên thẳng qua não của con quái vật. Nó kêu lên một cách yếu ớt, rồi thân hình khổng lồ gục xuống, mất đi sự sống.

Mọi người trong nhóm Kiệt Vũ đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhiệm vụ lại một lần nữa được hoàn thành xuất sắc. Nhưng ngay khi họ tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, một tiếng gào khủng khiếp đột ngột vang lên, chấn động đến mức tất cả đều phải bịt tai lại. Tiếng gào ấy vang vọng khắp khu rừng, mang theo một cơn chấn động đầy uy lực, khiến mặt đất dưới chân họ rung chuyển. Sự kinh hoàng nhanh chóng bao trùm lên toàn đội, khi họ nhận ra rằng cơn ác mộng chưa thực sự kết thúc.

Ngay khi con thủy quái khổng lồ thứ hai trồi lên từ biển, bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ. Mọi người trong nhóm Kiệt Vũ đều sững sờ trước kích thước khủng khiếp của nó, và người mang sức mạnh hệ Phong trong đội lắp bắp:

"L-là con mẹ của con thủy quái này..."
Kiệt Vũ cau mày, đôi mắt sắc bén quan sát tình hình, rồi tặc lưỡi:

"Gọi điện về tổng bộ! Chúng ta cần viện trợ ngay lập tức!"
Tuy nhiên, Bảo Bảo bước tới và báo cáo với sự điềm tĩnh nhưng không kém phần căng thẳng:

"Không được rồi. Tiếng hét của con thủy quái này đã làm nhiễu sóng điện từ, không thể liên lạc được. Hơn nữa, tôi vừa phát hiện một xúc tu bị cháy xém. Có thể gần đây có một người mang sức mạnh hệ Hỏa."

Một thành viên khác trong nhóm Kiệt Vũ lắc đầu và nói với vẻ bi quan:

"Hoặc người đó đã chết rồi. Nếu còn sống, chắc chắn cậu ta đã xuất hiện và đứng lên bảo vệ người dân cùng chúng ta chống lại đám quái này chứ."

Trong khi đó, tiếng gào của con thủy quái thứ hai càng lúc càng vang lên đau đớn và đầy tức giận. Đôi mắt khổng lồ của nó khóa chặt vào nhóm Kiệt Vũ, nỗi căm phẫn của nó bùng lên dữ dội. Bất ngờ, một xúc tu khổng lồ quật mạnh vào rừng cây mà Kiệt Vũ đã tạo ra để bao vây và áp chế nó. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu rừng xanh tươi bị phá tan tành, những cây lớn đổ rạp, gãy vụn như những que diêm.

May mắn thay, trong nhóm Kiệt Vũ có một người mang sức mạnh hệ Nham. Anh ta đã nhanh chóng tạo nên một lá chắn bằng đất rất vững chắc, giúp đội tránh khỏi toàn bộ sát thương từ những cây đổ xuống. Không khí xung quanh vẫn tràn ngập sự căng thẳng, nhưng nhóm đặc nhiệm vẫn giữ vững tinh thần, chuẩn bị cho cuộc đối đầu tiếp theo.

Bảo Bảo, ngoài sức mạnh hệ Lâm, còn có một thuộc tính kép là khả năng trị thương. Ngay lúc này, cậu đang tập trung chữa trị cho những thành viên trong nhóm bị thương nặng, bàn tay toả ra ánh sáng xanh nhẹ nhàng giúp lành các vết thương nhanh chóng. Sự điềm tĩnh và kỹ năng của Bảo Bảo giúp nhóm đặc nhiệm hồi phục một phần sức lực, chuẩn bị đối phó với con thủy quái khổng lồ, đáng sợ trước mắt họ.

Kiệt Vũ nhìn quanh, nhận thức rõ tình thế khó khăn và sự chênh lệch sức mạnh, nhưng anh vẫn kiên định.

"Chúng ta sẽ cố gắng cầm cự... cho đến khi tìm được cách hạ nó."

~~~~~~~

Trong tầng hầm của khu chung cư, nơi mọi người đã được sơ tán, Hỏa Hỏa ngồi một góc, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn run rẩy vì những biến cố kinh hoàng mà cậu đã trải qua. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo giờ đây thiếu sức sống, trông cậu mệt mỏi và gần như bị ám ảnh bởi những lần chết đi sống lại, đôi chân yếu ớt đến mức không thể đứng vững. Những hình ảnh kinh hoàng liên tục quay cuồng trong đầu cậu, khiến cậu phải nôn mửa nhiều lần để cố vượt qua sự đả kích tinh thần khủng khiếp đó.

Một cậu nhóc, người mà Hỏa Hỏa đã cứu thoát khỏi cái chết gang tấc, tiến lại gần. Cậu bé cầm một lon nước Coca và chìa ra trước mặt Hỏa Hỏa:

"Cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi cái chết trong gang tấc! Với lại trận chiến của anh với cái xúc tu đó quá đặc sắc luôn!"
Cậu bé khen ngợi Hỏa Hỏa hết lời, đôi mắt sáng ngời và đầy sự ngưỡng mộ. Nhưng rồi cậu nhóc ngây ngô hỏi:

"Cơ mà... anh có siêu năng lực, sao không ra ngoài chiến đấu với đội đặc nhiệm đi, mà lại núp ở đây chung với tụi em vậy?"

Hỏa Hỏa khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng và đầy sự tự ti:

"Không phải đâu... Anh làm gì có siêu năng lực. Nếu thật sự có, anh đã gia nhập đội chiến binh đặc biệt để diệt quái lâu rồi. Cái vừa nãy chỉ là anh cố bắt chước theo người khác thôi mà."

Cậu bé nhíu mày suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên rúc lại gần, thì thầm vào tai Hỏa Hỏa:

"Anh ơi, em muốn xem cận cảnh đội đặc nhiệm của Kiệt Vũ quá à! Anh dẫn em đi xem đi."

Hỏa Hỏa sững người, cảm thấy lo lắng. Cậu lập tức cố gắng khuyên nhủ cậu bé không nên mạo hiểm. Nhưng cậu bé cứ nài nỉ không thôi, ánh mắt sáng bừng sự tò mò và phấn khích. Cuối cùng, không chịu nổi sự thúc giục, Hỏa Hỏa miễn cưỡng đồng ý, nhưng với điều kiện cả hai phải giữ khoảng cách an toàn.

Cả hai lén lút rời khỏi hầm, Hỏa Hỏa dẫn cậu bé đi qua các lối thoát hiểm và hành lang vắng vẻ của chung cư, rồi dừng lại tại một góc khuất nhìn ra bãi biển. Ở đó, họ có thể thấy trận chiến giữa đội đặc nhiệm và con thủy quái khổng lồ đang diễn ra vô cùng kịch tính.

Hỏa Hỏa cảm thấy một sự giằng xé trong lòng. Cậu vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy có trách nhiệm, nhưng trên hết là một nỗi ám ảnh khó tả. Cậu không biết liệu mình có thể thực sự đứng lên chiến đấu như những người đặc nhiệm ngoài kia hay không, nhưng điều cậu biết chắc chắn là mọi thứ đã thay đổi mãi mãi kể từ lúc năng lực của cậu thức tỉnh.


Đứng từ xa, Hỏa Hỏa và cậu bé chứng kiến đội của Kiệt Vũ hạ gục con thủy quái đầy xúc tu. Cả hai mừng rỡ, cậu bé nhảy cẫng lên vì phấn khích, ánh mắt sáng ngời:

"Anh ơi, mình ra xin chữ ký đi! Idol của em là anh Bảo Bảo đó!"

Hỏa Hỏa mỉm cười, cúi xuống xoa đầu cậu bé:

"Được rồi, đi nào."
Trong lòng, Hỏa Hỏa cố gắng tự trấn an. "Con thủy quái đó đã bị tiêu diệt," cậu tự nhủ. "Mọi thứ đã ổn rồi."

Nhưng ngay khi vừa dứt suy nghĩ, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên, chấn động cả khu vực. Hỏa Hỏa nhanh chóng bịt tai cậu bé lại, bản năng cảnh báo có điều gì đó không ổn. Trái tim cậu bắt đầu đập mạnh hơn, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa khắp cơ thể. Cậu ngước nhìn lên, và đôi mắt xanh lục của cậu co lại.

Cảm xúc hỗn độn đan xen, không phải chỉ là nỗi sợ thông thường. Đứng trước mặt họ là một con thủy quái khác, khổng lồ hơn, đáng sợ hơn. Linh tính mách bảo Hỏa Hỏa rằng đây không phải là lần đầu cậu đối mặt với nó. Cậu nhận ra các xúc tu bị cháy xém trên cơ thể của con quái vật, và bàng hoàng hiểu ra: đây chính là con thủy quái đã giết cậu vô số lần trong những vòng lặp kinh hoàng.

Nỗi sợ hãi quay trở lại, nhưng lần này, Hỏa Hỏa không còn chỉ có một mình. Cậu bé đang đứng ngay bên cạnh cậu, mong manh và dễ tổn thương. Nhịp tim của Hỏa Hỏa tăng lên khi cậu nhận ra rằng dù muốn hay không, cậu phải đối mặt với quái vật này thêm một lần nữa.

Lần này, không chỉ là để bảo vệ bản thân, mà còn để bảo vệ cậu bé và tất cả những người vô tội đang ở trong tầm nguy hiểm Hỏa Hỏa run run nhìn cậu bé, giọng nói lắp bắp nhưng kiên quyết:

"Nơi này không an toàn, em đi trước đi."
Nhưng cậu bé không chịu nghe lời, giãy nảy:

"Nhưng em muốn xin chữ ký cơ!"
Hỏa Hỏa bất lực, không còn cách nào khác, đành phải đánh ngất cậu bé. Cậu nhẹ nhàng đặt cậu nhóc vào nơi trú ẩn an toàn, rồi thở dài, suy nghĩ vội vàng xem có thể làm gì để giúp nhóm Kiệt Vũ chống lại con thủy quái đáng sợ kia. Cậu biết mình không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc.

~~~~~~~~~~~~

Trong lúc đó, trận chiến giữa nhóm của Kiệt Vũ và con thủy quái đang diễn ra vô cùng căng thẳng. Con quái vật không ngừng tấn công bức tường đất mà người hệ nham trong nhóm Kiệt Vũ đã tạo ra để che chắn cho cả đội. Nhưng sức mạnh của con quái quá lớn, và người mang hệ nham cảm nhận rõ ràng rằng sức lực của mình sắp cạn kiệt. Anh cố gắng gượng nói:

"Tớ sắp không trụ nổi rồi. Các cậu chuẩn bị xong chưa?"
Kiệt Vũ nhìn nhóm của mình, nheo mắt quyết định:

"Được rồi, chỉ còn cách này thôi. Người mang hệ phong, hệ thủy, và hệ nham, các cậu đi sơ tán người dân ngay lập tức, và tìm cách báo cáo cần viện trợ. Bảo Bảo và tôi sẽ cầm cự ở đây."
Cả nhóm thoáng chút hoảng hốt, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng đó là quyết định hợp lý nhất trong tình thế này. Kiệt Vũ cười tươi, dù trong lòng cũng đầy lo lắng:

"Yên tâm, nếu trận này tôi còn sống, tôi sẽ bao cả đám ăn thịt nướng nhé."
Cả nhóm đồng thanh đáp lại với một tiếng cười nhẹ nhàng, đầy hy vọng:

"Nhất trí, thưa đội trưởng!"
Riêng Bảo Bảo bất mãn chen thêm:

"Thêm một điều kiện nữa: nếu trận này thắng, đội trưởng phải nghỉ việc đi."
Bảo Bảo tiếp tục, giọng có chút cay đắng:

"Anh lúc nào cũng hứa hẹn, chưa chắc đã sống sót mà cứ nói mãi. Anh còn phải đối phó với cánh tay trái giả kia nữa đấy."
Kiệt Vũ nhìn Bảo Bảo, đôi mắt nâu thoáng ngạc nhiên trước sự lo lắng của cậu em trai. Nhưng rồi anh trìu mến nói:

"Aiza, Bảo Bảo lại lo cho anh rồi. Trận chiến trước may mắn chỉ mất một cánh tay, chứ không phải cả mạng. Thôi, nếu em đã nói thế thì đồng ý vậy. Sau trận này, anh sẽ nghỉ."

Nói rồi, Kiệt Vũ và Bảo Bảo chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Trong khi những thành viên khác nhanh chóng rời khỏi khu vực chiến tuyến để thi hành lệnh của Kiệt Vũ, cả hai người họ đứng lại, đối diện với con thủy quái khổng lồ.

Kiệt Vũ hít một hơi sâu, tập trung toàn bộ sức mạnh của mình. Bảo Bảo cũng không kém phần quyết tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho đội trưởng của mình. Hai người bắt đầu tác chiến, phối hợp một cách nhuần nhuyễn. Kiệt Vũ dùng sức mạnh hệ rừng để kiểm soát chuyển động của quái vật, trong khi Bảo Bảo sử dụng kỹ năng bắn tỉa từ xa, nhắm vào những điểm yếu trên cơ thể quái vật.

Tuy nhiên, con thủy quái mẹ này mạnh hơn rất nhiều so với những gì họ từng đối mặt trước đây. Mỗi lần họ ra đòn, con quái lại phản công mạnh mẽ hơn, khiến cả hai phải hết sức cẩn trọng để né tránh và tìm cách đáp trả.

Giữa cuộc chiến căng thẳng, Hỏa Hỏa từ xa quan sát, lòng cậu đấu tranh với sự sợ hãi và nỗi ám ảnh từ những lần chết đi sống lại. Nhưng nhìn thấy sự hy sinh của Kiệt Vũ và Bảo Bảo, Hỏa Hỏa bắt đầu nhận ra rằng mình không thể tiếp tục trốn tránh.

~~~~~~~~~

Cơn mưa trút xuống ào ạt như tiếp sức cho con thủy quái, khiến nó trở nên ngày càng hung hăng hơn. Nó dồn lực tấn công mạnh vào lớp phòng thủ bằng cây mà Bảo Bảo dựng lên, khiến lớp lá chắn rung lắc dữ dội. Trong lớp phòng thủ đó, Kiệt Vũ vừa được trị thương vừa cố gắng nghĩ cách đánh lạc hướng con thủy quái, nhưng mọi phương án đều dường như vô ích trước sức mạnh khủng khiếp của nó.

Bất chợt, cả hai nghe tiếng kêu đau đớn của con thủy quái. Ban đầu, họ nghĩ rằng đội viện trợ đã đến, nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy ai. Thay vào đó, họ chứng kiến con thủy quái giật mạnh như bị dính điện, toàn thân nó rung bần bật trong cơn mưa.

Bất ngờ, một vụ nổ lớn vang lên. Bảo Bảo nheo mắt cố nhìn xuyên qua khói bụi, và cậu chợt nhận ra một chàng trai với mái tóc đỏ rực đang đứng dưới một tảng đá. Trong tay cậu, một thiết bị chích điện vừa được thả xuống, gây ra cú sốc điện mạnh mẽ trực tiếp vào cơ thể ướt sũng của con quái vật.

Bảo Bảo mở to mắt, giọng hét lớn đầy kinh ngạc:

"Kìa! Có người hệ lửa!"
Kiệt Vũ quay đầu, mắt đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước. Quả nhiên, người con trai với mái tóc đỏ rực không chỉ sử dụng điện mà còn kết hợp với lửa, điều chỉnh sức mạnh một cách tinh vi. Kiệt Vũ thầm khen ngợi, sự thông minh của cậu ta thật đáng kinh ngạc. Sự cộng hưởng giữa nước và điện đã tạo ra hiệu ứng điện giật mạnh, và việc kết hợp thêm lửa khiến điện quá tải, dẫn đến vụ nổ lớn gây sát thương nghiêm trọng cho con quái vật.

Nhờ cú tấn công bất ngờ này, sự tập trung của con thủy quái chuyển hoàn toàn về phía chàng trai với mái tóc đỏ. Nó gầm gừ, đôi mắt đầy giận dữ hướng về phía cậu, không còn chú ý đến nhóm Kiệt Vũ nữa.

Kiệt Vũ nheo mắt, nhìn chàng trai kia một cách đầy thán phục. Anh thầm nghĩ rằng, người mang sức mạnh hệ lửa này không chỉ dũng cảm mà còn có một chiến thuật vô cùng sáng suốt. Anh quay sang Bảo Bảo và nói:

"Cậu ta thật thông minh. Lửa và điện kết hợp tạo ra quá tải, gây ra vụ nổ lớn như thế, không phải ai cũng dám thử cách này đâu. Nhưng cậu ấy cũng đang trong tình thế nguy hiểm, chúng ta cần hỗ trợ cậu ta ngay."

Bảo Bảo gật đầu đồng ý, đôi mắt cậu sáng lên khi nhận ra rằng với người mang sức mạnh hệ lửa đứng về phía họ, cơ hội tiêu diệt con thủy quái đã được tăng lên đáng kể.

Kiệt Vũ ra lệnh nhanh chóng:

"Chuẩn bị tấn công phối hợp! Chúng ta sẽ không để cậu ta chiến đấu một mình."
Cả nhóm nhanh chóng tập hợp lại, sẵn sàng phối hợp cùng người mang sức mạnh hệ lửa để đối phó với con thủy quái khổng lồ trước mắt. Trận chiến cam go đang tiến vào giai đoạn quyết định, và họ biết rằng đây là cơ hội tốt nhất để kết liễu con quái vật trước khi nó có thể gây ra thêm thảm họa nào nữa.

~~~~~~~~~~

Hỏa Hỏa nấp dưới tảng đá, cơ thể run rẩy không ngừng. Trong lòng cậu chỉ muốn trốn khỏi cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, miệng lẩm bẩm: "Mẹ ơi, người nó nhớp nháp quá, mình chỉ muốn về nhà thôi."

Nhưng rồi cậu lại nhìn lên con thủy quái bị tổn thương nặng nề, đôi mắt màu xanh lục của Hỏa Hỏa bất chợt hiện lên những điểm yếu chí mạng của nó, giống như một bản đồ chi tiết các khu vực dễ bị tổn thương nhất. "Chơi game nhiều quả là bổ ích," cậu thầm nghĩ, tự nhủ rằng chính kỹ năng từ những trò chơi điện tử đã giúp cậu nghĩ ra kế hoạch này.

Mặc dù trong đầu Hỏa Hỏa tỏ ra bình tĩnh và lý trí, nhưng cơ thể lại không theo ý muốn. Những ký ức kinh hoàng từ những lần chết chóc trước đây khiến cậu hoảng loạn. Toàn thân cậu cảm giác như muốn nôn mửa. "Mình không muốn chết nữa! Không muốn tái sinh lại vào lúc 6:55 sáng đâu!" Hỏa Hỏa thầm kêu gào trong lòng, cố gắng giữ cho bản thân không rơi vào hoảng loạn hoàn toàn.

Đột nhiên, một tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên phía sau lưng. Tim Hỏa Hỏa như ngừng đập. Cậu quay đầu lại và thấy con thủy quái, với những xúc tu nhớp nháp, đang đứng ngay sau lưng mình. Mồ hôi lạnh túa ra, chân tay cậu cứng đờ. Hỏa Hỏa chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Chạy!

Cậu co giò bỏ chạy hết tốc lực, cố gắng né tránh những xúc tu tấn công từ con thủy quái. Các đòn đánh từ con quái vật chỉ cách cậu vài centimet, nhưng bằng cách nào đó, Hỏa Hỏa vẫn may mắn thoát khỏi chúng.

"Trong 36 kế, chạy là thượng sách!" Cậu tự nhủ, vừa chạy vừa luồn lách qua đống đổ nát và tảng đá xung quanh.

Tiếng gầm rú và cơn thịnh nộ của con thủy quái càng lúc càng gần hơn, nhưng Hỏa Hỏa vẫn không dám ngoái đầu lại. Cậu chỉ biết phải tiếp tục chạy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Sống sót và thoát khỏi ác mộng này!
Hỏa Hỏa chạy thục mạng, chân gần như mềm nhũn vì mệt và sợ hãi. Đúng lúc cậu tưởng như không thể tiếp tục nữa, một bức tường cây khổng lồ bất ngờ mọc lên từ dưới đất, chắn ngang đường tấn công của con thủy quái. Tường thành vững chắc ấy tạo thành một khiên bảo vệ Hỏa Hỏa khỏi những đòn tấn công chí mạng. Hỏa Hỏa ngồi phịch xuống đất, thở dốc. Trong đầu cậu chỉ vang lên một ý nghĩ duy nhất: "Ơn trời, thoát được rồi!"

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy một người con trai với mái tóc tím buộc gọn, đội mũ lưỡi trai, bước tới trước mặt mình. Người này đưa tay ra, và một luồng sáng xanh dịu dàng bao phủ lấy Hỏa Hỏa. Cảm giác thoải mái ấy nhanh chóng xoa dịu nỗi lo lắng, căng thẳng trong lòng cậu. Những cơn đau và mệt mỏi cũng dần tan biến, thay vào đó là một sự bình tĩnh bất ngờ. Hỏa Hỏa ngước lên nhìn người đã cứu mình, nhận ra người con trai ấy chính là Bảo Bảo - một trong những chiến binh đặc nhiệm nổi tiếng trên truyền hình với thành tích nhiệm vụ không hề có thất bại.

Hỏa Hỏa không khỏi ngạc nhiên và vui mừng. Cậu cười nhẹ, rồi giới thiệu bản thân một cách hơi ngượng ngùng: "Tôi là Hỏa Hỏa. Cảm ơn anh vì đã cứu tôi."

Bảo Bảo gật đầu, đôi mắt bình tĩnh nhưng vẫn ấm áp, đáp lại: "Không có gì. Cậu ổn rồi chứ?"

Dù Hỏa Hỏa biết rõ về Bảo Bảo qua các chương trình truyền hình, việc gặp trực tiếp anh ấy khiến cậu không khỏi bất ngờ và có chút ngượng ngùng. Nhưng nhờ sự hỗ trợ tinh tế và dịu dàng của Bảo Bảo, Hỏa Hỏa dần cảm thấy mình được trấn an hơn và thoải mái hơn sau chuỗi sự kiện kinh hoàng vừa trải qua.

Hỏa Hỏa cười nhẹ nhàng, cảm ơn Bảo Bảo vì đã giúp mình cảm thấy thoải mái hơn. Bảo Bảo gật đầu, sau đó hỏi cậu: "Cậu mới có thuộc tính hệ hỏa, hay đã có từ trước?" Nhưng trước khi Hỏa Hỏa kịp trả lời, Bảo Bảo tiếp tục, "Thôi, chuyện đó nói sau. Bây giờ, lớp phòng thủ cây của tôi sẽ không trụ được lâu."

Bảo Bảo nhìn Hỏa Hỏa, ngập ngừng hỏi lại: "À, nãy cậu nói cậu tên gì ấy nhỉ?"

Hỏa Hỏa gãi đầu, ngượng ngùng đáp: "À, tớ tên Hỏa Hỏa. Rất hân hạnh được gặp cậu, Bảo Bảo. Giờ chúng ta làm gì tiếp theo? Cậu có kế hoạch nào không?"

Bảo Bảo chìa ra ba viên đạn đặc chế từ tổ chức, rồi giải thích: "Ba viên này có tác dụng hấp thụ thuộc tính vào trong chúng. Sau khi nạp đạn vào súng, nhắm vào mục tiêu, viên đạn sẽ kích hoạt sức mạnh đó." Thấy Hỏa Hỏa suy nghĩ đến mức trán bốc khói, Bảo Bảo thở dài và nói gọn lại: "Cậu chỉ cần truyền sức mạnh của mình vào viên đạn là được, còn lại để tôi lo."

Hỏa Hỏa gật đầu lia lịa, sau đó tập trung truyền năng lượng hệ lửa của mình vào ba viên đạn. Khi hoàn thành, cả ba viên đạn đều trở nên cực kỳ nóng. Cậu luống cuống đưa chúng vào ống nạp đạn và trao lại cho Bảo Bảo.

Không lãng phí thời gian, Bảo Bảo triệu hồi một cây leo dài, đưa mình lên cao để có tầm nhìn tốt nhất. Cậu chuẩn bị nhắm bắn con thủy quái khổng lồ. Đồng thời, Kiệt Vũ yểm trợ cho Bảo Bảo bằng cách tạo ra một bẫy lớn bằng cây, ép chặt con quái vật xuống bãi cát. Tuy nhiên, con thủy quái vùng vẫy mạnh mẽ, từng mảnh cây bắt đầu bung ra không thể giữ nó lâu hơn. Kiệt Vũ hét lớn: "Bắn đi!"

Bảo Bảo lập tức nhắm vào bẫy cây đang giữ con quái và bóp cò. Viên đạn mang theo năng lượng lửa bay ra, tạo nên một trận lửa lớn đốt cháy con quái vật cùng cái lồng cây. Đứng dưới lớp phòng thủ, Hỏa Hỏa khịt mũi, lẩm bẩm: "Woa, nghe mùi bạch tuộc nướng rồi."

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Con quái vật vùng vẫy mạnh mẽ, khiến bẫy cây bị sập. Cơn mưa lớn bất ngờ ào xuống, dập tắt đống lửa vừa được tạo ra. Bị thương đầy mình, con quái vật nhanh chóng tạo một lớp phòng thủ bằng nước, nằm trong đó và bắt đầu hồi phục các vết thương. Tình thế lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Hỏa Hỏa thở dài, chán nản nghĩ: "Sao con này lại trâu bò đến vậy chứ?" Đôi mắt màu xanh lục của cậu dõi theo con quái vật nằm trong lớp phòng thủ nước của nó, rồi bỗng nhiên, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu. Tuy ba viên đạn đặc chế đã hết, Hỏa Hỏa liền nhìn xuống bãi cát và bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch mới, liều lĩnh hơn.

Trong khi đó, Kiệt Vũ liên tục sử dụng sức mạnh hệ cây của mình để tấn công vào lớp màng bảo vệ nước của con quái, nhưng không cách nào xuyên thủng được. Bảo Bảo nhìn cảnh này, cảm thấy bất lực, nói:
"Anh không thể phá vỡ được đâu. Chúng ta cần một thứ có áp suất lớn, diện tích nhỏ và lao vào màng chắn đó với tốc độ cực cao mới có thể đâm thủng được."

Kiệt Vũ cau mày, đáp: "Chẳng lẽ cứ ngồi chờ đợi sao?"
Anh tiếp tục thử lần nữa, tạo ra một khu rừng cây xung quanh để hấp thụ nước, nhưng kết quả vẫn thất bại. Những cái cây vừa chạm vào màng nước đều chết ngay lập tức. Bảo Bảo nhận ra: "Bên trong lớp màng đó có chứa một loại chất kịch độc. Bất cứ thứ gì hấp thụ nước sẽ mất đi sự sống ngay."

Hỏa Hỏa bước tới bên Kiệt Vũ và Bảo Bảo, thở gấp nhưng đầy quyết tâm, nói: "Tớ nghĩ ra một cách rồi."

Cả Kiệt Vũ và Bảo Bảo quay lại nhìn cậu với sự ngạc nhiên. Hỏa Hỏa giải thích kế hoạch của mình: "Bãi cát ở đây có thể dùng để tạo ra một đòn tấn công cực mạnh. Nếu chúng ta có thể nén cát lại, tạo ra một vụ nổ lớn, rồi ép nó với tốc độ cao, nó có thể xuyên thủng lớp phòng thủ của con quái vật."

Bảo Bảo nhíu mày, hỏi: "Làm sao để tạo ra vụ nổ lớn đó? Và làm sao nén được cát?"

Hỏa Hỏa cười nhẹ: "Tớ có sức mạnh hệ lửa mà. Nếu tớ có thể làm nóng cát đến một nhiệt độ cực cao, nó sẽ tạo ra một vụ nổ như cách tớ đã làm trước đó với điện và nước. Chúng ta chỉ cần đúng thời điểm và đủ may mắn thôi."

Kiệt Vũ gật đầu: "Nghe có vẻ điên rồ, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Hãy làm đi."

Hỏa Hỏa, Kiệt Vũ và Bảo Bảo bắt đầu phối hợp, với Hỏa Hỏa tạo ra lửa và Kiệt Vũ điều khiển cây để tạo một cấu trúc nén cát. Bảo Bảo thì đứng yểm trợ, quan sát tình hình và chuẩn bị bất kỳ phương án dự phòng nào nếu kế hoạch thất bại.

Thời gian trôi qua căng thẳng, con thủy quái ngày càng hồi phục và trở nên nguy hiểm hơn. Ngay khi Hỏa Hỏa đã chuẩn bị xong, tập trung tất cả năng lượng hệ lửa của mình vào bãi cát dưới chân. Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, làm nóng cát đến mức nó bắt đầu biến thành thủy tinh và nén lại với áp lực cực cao.

Kiệt Vũ hét lớn: "Bây giờ!"

Hỏa Hỏa dồn toàn bộ sức mạnh còn lại của mình vào vụ nổ cuối cùng. Một tiếng nổ lớn vang lên, cát nổ tung, tạo thành một luồng áp lực khổng lồ lao thẳng vào lớp màng bảo vệ của con thủy quái. Với tốc độ và sức mạnh khủng khiếp, nó đâm thủng lớp nước độc, xuyên thẳng vào con quái vật.

Con thủy quái gầm lên đau đớn, vết thương chí mạng đã xuất hiện. Mọi người đứng im trong giây lát, chờ đợi kết quả.

Cuối cùng, con quái vật gục ngã, toàn thân mềm oặt, không còn sức sống. Kiệt Vũ, Bảo Bảo và Hỏa Hỏa thở phào nhẹ nhõm. Trận chiến đã kết thúc, và cả nhóm đã thành công nhờ vào sự táo bạo và dũng cảm của Hỏa Hỏa.

~~~~~~
Hỏa Hỏa thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng này. Đang chìm trong suy nghĩ, cậu bất ngờ bị một bàn tay vỗ mạnh vào lưng khiến cậu mất thăng bằng và ngã xuống nền cát trắng. Dù vậy, Hỏa Hỏa nhận ra mình không còn đủ sức để đứng dậy. Cậu thầm nghĩ: "Ôi chết thật, mình sử dụng năng lượng quá giới hạn rồi. Theo như sách mình đọc về các chiến binh, việc này có thể gây nguy hiểm lớn cho bản thân, thậm chí có thể chết nữa." Hỏa Hỏa rùng mình khi nghĩ đến chuyện đó, nhớ lại những lần chết trước đây và chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôii.

Kiệt Vũ vội bước tới đỡ dậy, xin lỗi: "Anh lỡ tay, em không sao chứ? À, anh là Kiệt Vũ, đội trưởng Đội 1. Em có hứng thú muốn trở thành chiến binh không?" Anh cười to, tiếp lời: "Trận chiến hôm nay rất đặc sắc, đều có công của em cả, cậu bé rực lửa."

Hỏa Hỏa cười gượng: "Em cảm ơn, nhưng em không có ý định làm chiến binh đâu. Năng lực của em cũng không xuất chúng lắm."

Bảo Bảo chen vào: "Làm gì có, chỉ với trận đấu hôm nay cũng đủ chứng minh cậu là một chiến binh giỏi rồi."

Hỏa Hỏa lắc đầu nguầy nguậy: "Nhưng tớ chỉ muốn làm công ăn lương bình thường thôi."

Kiệt Vũ tiếp tục thuyết phục: "Khi làm chiến binh, lương gấp bốn lần so với một người làm công việc bình thường đấy."

Dù cả hai anh em nhà Kiệt Vũ và Bảo Bảo đều thuyết phục, Hỏa Hỏa vẫn kiên quyết từ chối. Kiệt Vũ thở dài: "Vậy thôi, cũng không ép em nữa. Nhưng hay là về nhà bọn anh đi?"

Hỏa Hỏa ngạc nhiên: "Ơ, thôi anh ạ, em ở chung cư được rồi."

Bảo Bảo chỉ tay vào đống đổ nát: "Cậu tính ở trong đây à, Hỏa Hỏa?"

Hỏa Hỏa sững người, rồi nói: "Nhưng em có làm gì đâu mà ở chung với hai người được?"

Kiệt Vũ cười đáp: "Tất nhiên rồi, chuyện gì cũng phải có giá của nó đúng không? Nhóc giúp bọn anh tiêu diệt thủy quái thì đây là cách mà bọn anh báo đáp. Tuy nhiên, khi ở nhà với bọn anh, nếu một trong hai người nhờ gì, nhóc cũng phải giúp đỡ đó."

Hỏa Hỏa lưỡng lự một chút rồi thở dài: "Được rồi, nhưng chỉ trong tầm khả năng của em thôi đó nha. Mà hai người giúp em không ghi tên em vào bản báo cáo được không?"

Kiệt Vũ ngạc nhiên: "Sao được, công của em lớn lắm đó."

Bảo Bảo huých nhẹ vào eo Kiệt Vũ, ra hiệu. Kiệt Vũ liền hiểu ngay và chấp nhận điều kiện của Hỏa Hỏa. Họ ghi trong báo cáo rằng có một người bí ẩn đến giúp đỡ mà không rõ danh tính, chỉ biết cậu ta khoác lên mình áo choàng trắng tinh với sức mạnh hệ lửa.

Vậy là vị diện 2.1 kết thúc.

~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời tác giả :
Rai: ý là bản thân mị cx ko hiểu sao có thể mơ ra như này nữa hơi dảk =)))

Ngoại truyện 1 của vị diện 2.1 sẽ ra vào thứ 3 nha ✨

Bonus : ảnh quẹt đại của tác giả =)))




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro