Chương 91 - Phiên ngoại La Thiếu Hằng VS Thẩm Mạc Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi không miễn cưỡng cậu nhất định phải nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu, nhưng tôi sẽ đi tìm cậu ấy, điều này ai cũng không thể ngăn cản được." Sau khi từ "Thủy Vân quán" đi ra ngoài, Thẩm Mạc Thành đứng ở cửa nói với Sở Tô, chờ hắn đem chuyện ở trên tay xử lý xong, sau khi biết rõ ràng chuyện năm đó, hắn sẽ tự mình đi tìm cậu ấy, đồng thời sẽ tìm về tất cả ký ức mà hắn ta đã mất đi.

Sở Tô gật đầu, đối diện với hắn, Thẩm Mạc Thành thật sâu nhìn cậu ta một cái, phảng phất tựa như có thể xuyên thấu qua cậu ta nhìn La Thiếu Hằng, sau khi thu hồi ánh mắt ngồi vào xe chuyên dùng rời đi.

Trong xe Thẩm Mạc Thành ngồi ở ghế phía sau, cúi đầu nhìn tấm bảng gỗ trong lòng bàn tay của mình, ba chữ La Thiếu Hằng ở mặt trên không còn rõ ràng nữa nếu như không phải vừa rồi Sở Tô nói cho hắn biết, hắn đã không nhận ra được nữa. Từ mới vừa bắt đầu, chỉ cần trong lòng nghĩ đến ba chữ này, trong lòng hắn nhảy thình thịch giống như là chết rồi lại trọng sinh lại một lần nữa, tựa như phối hợp với cái người mà hắn đã quên mất kia.

"Chú ấy đợi anh tròn mười năm, anh mẹ nó còn sống như thế nào lại bỏ được không trở về đi xem chú ấy một chút?!"

"Sau khi anh gặp chuyện không may, chú ấy ở trại an dưỡng bốn năm."

"Thẩm Mạc Thành, anh có muốn ở cùng em cùng một chỗ hay không?"

"Thẩm Mạc Thành, anh có muốn ở cùng em cùng một chỗ hay không?"

"Có muốn ở cùng em cùng một chỗ không?"

"Cùng em ở cùng một chỗ."

"Lại cùng nhau."

"... Được."

"Được." Thẩm Mạc Thành cúi đầu nói, nắm tấm bảng gỗ nhỏ chặt trong tay, mắt khô khốc.

"Boss, anh nói cái gì?" Thẩm Vân ở phía trước lái xe nghe thấy hắn nói gì đó, thế nhưng quá mức nhỏ giọng nên không có nghe rõ, liền dò hỏi, "Anh vẫn ổn chứ? Có cần báo bác sĩ Thái Bác đi bệnh viện hay không ..."

"Không cần." Thẩm Mạc Thành cắt ngang hắn ta, rút ví tiền từ trong túi ra đem tấm bảng gỗ nhỏ cầm trong tay bỏ vào.

"Thế nhưng anh..." Thẩm Vân có chút chần chờ, không biết mình có nên nói tiếp hay không, sau khi đi ra từ "Thủy Vân quán" hắn ta cũng cảm giác thấy Thẩm Mạc Thành không đúng lắm, sắc mặt cũng rất xấu, từ lần trước sau khi tỉnh lại thân thể Thẩm Mạc Thành cũng không phải tốt lắm, bây giờ nhìn bộ dáng này của hắn khiến hắn ta lo lắng.

"Không có gì." Thẩm Mạc Thành nói, "Lần này trở lại cậu điều tra giúp tôi một người, còn có năm đó trước khi Thẩm gia tìm ra được tôi đã xảy ra chuyện gì." Thẩm Vân là một trong những trợ thủ đắc lực mà hắn tín nhiệm nhất trong tay hắn, điều tra chuyện năm đó giao cho cậu ta chính hắn cũng tương đối yên tâm.

"Chuyện lúc trước?" Thẩm Vân sửng sốt một chút, trong đầu lóe lên, "Boss, lẽ nào anh nghi ngờ...."

"Thẩm gia cũng nên thanh tẩy lại một lần nữa rồi." Thẩm Mạc Thành hỏi một câu trả lời một nẻo mà nói một câu như vậy.

Thẩm Vân nghe vậy cũng trầm mặc lại, chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên hỏi cậu hiểu rất rõ ràng.

*

Chuyện năm đó Thẩm Mạc Thành gặp chuyện không may đã qua lâu lắm rồi, muốn điều tra lại một lần nữa muốn truy tìm cũng quá dài, lần đầu tiên hắn bị ám toán người phía sau màn thao túng đã sớm bị Thẩm gia xử lý, mà hai năm hắn ở A thị Sở Tô nói cũng đã bị người đặc biệt xóa mất, thật muốn điều tra cũng không dễ dàng. Bất quá, tư liệu của La Thiếu Hằng ngược lại sau hai ngày liền đưa đến trên tay của hắn.

"Tư liệu của La Thiếu Hằng cũng không khó tìm, thế nhưng muốn tìm hiểu tình huống của cậu ta từ mười tám tuổi đến hai mươi tuổi ngược lại có chút phiền phức, hình như là có người đặc biệt đem chuyện có liên quan đến cậu ấy trong hai năm đó xóa sạch. Trong tài liệu cho thấy cậu ta là học sinh viện mỹ thuật A đại, lúc mười tám tuổi ngoại lệ được trúng tuyển học viện mỹ thuật hoàng gia nước X, có người nói đây là mộng tưởng từ trước tới nay của cậu ta, thế nhưng làm cho người ngoài ý muốn chính là sau khi cậu ta nhận được giấy báo trúng tuyển lại cự tuyệt, sau lại điều tra tiếp về sau phát hiện cùng tin tức hai năm đó cậu ta bị xóa có quan hệ rất lớn." Thẩm Vân nói tới chỗ này liền dừng lại, nhìn thoáng qua người đang lật xem tư liệu của La Thiếu Hằng, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn là tiếp tục nói, "Tại trong hai năm đó bên người La Thiếu Hằng xuất hiện một người yêu ở chung, mà nguyên nhân cậu ta cự tuyệt học viện mỹ thuật Hoàng Gia cũng là bởi vì đối phương."

Khi hắn ta nói đến đây tay Thẩm Mạc Thành cầm tư liệu nắm thật chặt, mắt dừng lại ở trên tấm hình của La Thiếu Hằng trong trang thứ nhất tư liệu, người trong hình tuổi còn rất trẻ, bên trên ghi chú lúc đó cậu ta mười tám tuổi.

Thẩm Vân thấy biểu tình của Thẩm Mạc Thành, không biết có nên nói tiếp hay không. Kỳ thực trong lòng của hắn ta cũng là bị chấn động rồi, lúc phát hiện đối tượng mà hắn đang điều tra, vậy mà là vợ năm đó của Thẩm Mạc Thành, mà năm đó La Thiếu Hằng vì Thẩm Mạc Thành chịu đựng tổn thương, ngay cả hắn ta là người đứng xem cũng không nhịn được mà hơi động dung.

"Cậu đi ra ngoài đi." Thẩm Mạc Thành thấp giọng nói, mang theo áp lực không rõ ràng.

"Dạ." Thẩm Vân lên tiếng, xoay người rời đi.

Kèm theo tiếng đóng cửa vang lên thật nhỏ, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Mạc Thành, ánh mắt của hắn vẫn luôn như cũ dừng lại ở trên mặt La Thiếu Hằng trong hình, đó là một tấm hình trên giấy chứng nhận nhập học đại học, thiếu niên trong hình mang theo nụ cười nhàn nhạt, làm cho người nhìn không khỏi sinh lòng yêu thích.

Hắn vươn tay muốn đi chạm vào người trong hình, nhưng cách ảnh chụp mấy cm liền dừng lại, như là sợ quấy rầy người trong hình vậy. Cứ như vậy dừng lại một lúc hắn mới chậm rãi vươn ngón tay chạm vào gò má của La Thiếu Hằng trong hình, lực đạo mềm nhẹ qua lại vuốt ve, một khắc kia ôn nhu trong mắt hắn đầy ấp mà trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ có.

Sau khi vuốt ve một hồi lâu hắn mới chậm rãi thu tay về, bắt đầu lật xem tư liệu của La Thiếu Hằng ở trong tay.

Tư liệu ghi lại rất chi tiết, từ lúc La Thiếu Hằng sinh ra từng chút từng chút một đều ghi lại ở trong tư liệu, tuy rằng hắn cấp thiết muốn biết những chuyện mà mình đã quên đi, thế nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua quá khứ của La Thiếu Hằng.

Toàn bộ thư phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy nhỏ nhẹ, Thẩm Mạc Thành xem đến sau cùng ngón tay của hắn đang không ngừng run rẩy, ngay cả tim hắn cũng run rẩy không chịu được.

Trong tài liệu biểu hiện La Thiếu Hằng là bởi vì một người đàn ông bị La gia đuổi ra khỏi nhà, từ nay về sau cùng La gia thoát ly quan hệ, thế nhưng người ngoài lại không biết chuyện này, chuyện La Thiếu Hằng cùng người đàn ông bị La gia ép xuống tận cùng. Lúc La Thiếu Hằng cùng đối phương trải qua một đoạn thời gian vui vẻ, thế nhưng một năm sau đối phương lại ngoài ý muốn tai nạn xe cộ tử vong, năm thứ hai sau khi đối phương gặp chuyện không may La Thiếu Hằng đi vào một trại an dưỡng ở A thị, ở nơi đó chính là ở bốn năm.

Mà người đàn ông ở chung với La Thiếu Hằng trong tư liệu kia, đó chính là Thẩm Mạc Thành.

Trong tư liệu còn kèm theo một ít tấm hình chụp chung của hắn và La Thiếu Hằng, phía sau còn có mấy tấm hình chụp La Thiếu Hằng ở trại an dưỡng, La Thiếu Hằng ở trại an dưỡng trong hình cả người gầy đến đáng sợ, ánh mắt trống rỗng, mấy tấm hình đều là cậu ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn qua có vẻ tịch mịch lại không có sinh khí.

"Xin lỗi ..." Thẩm Mạc Thành cúi đầu hướng người trong hình nói, bàn tay hắn đặt ở cạnh bàn nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay bởi vì dùng sức quá độ mà có chút dữ tợn, "Xin lỗi, anh làm sao lại có thể quên được em...."

Hắn dựa trán vào trong hình, chậm rãi nhắm mắt lại, lại không ngăn cản được khóe mắt ướt át, hắn như trước không nhớ nổi, thế nhưng khi nhìn thấy đối phương hắn cảm thấy cái loại đau lòng này tựa như so với chết còn khó chịu hơn.

*

"Ôi chao, anh chưa chết đi, này này ...."

"Có muốn ở cùng một chỗ không a, anh nói chuyện a Thẩm Mạc Thành."

"Xin lỗi mẹ, con đã nghĩ kỹ, con sẽ không rời khỏi Thẩm Mạc Thành."

"Thẩm Mạc Thành, em cũng chỉ còn có anh...."

"Thẩm Mạc Thành, sau này anh giặt quần áo nấu cơm không cho ở bên ngoài nuôi vợ bé!"

"Thẩm Mạc Thành!!!"

...

"Hắn ta đã chết! La Thiếu Hằng con thanh tỉnh một chút đi, Thẩm Mạc Thành đã chết rồi! Hắn ta đã chết! Con còn muốn lừa gạt mình đến bao giờ!"

"Hắn đã chết, hắn đã chết! Thẩm Mạc Thành đã chết!"

"Hắn đã chết!!"

"!!!" La Thiếu Hằng bỗng nhiên ngồi dậy ở trên giường, chống chăn há miệng thở dốc. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng trên lưng cậu và trên trán mồ hôi chảy không ngừng, sau khi hít thở lại bình thường một ít cậu vươn tay mở đèn trên tường lên, ánh sáng vàng nhu hòa đem chung quanh giường chiếu sáng rọi.

Giơ tay lên lau đi mồ hôi ở trên trán, cậu dựa vào lưng giường, ngước mắt nhìn trần nhà đầy bụi, bên tay còn tiếng vọng âm ĩ.

Tình cảnh trong mộng quá mức rõ ràng và chân thực, khiến cho cậu dĩ nhiên biết rõ là trong mộng cũng không thể chịu đựng nổi. Từ lần đầu tiên ở trong hẻm nhỏ gần trường học cứu về Thẩm Mạc Thành mà bắt đầu, tình cảnh ở trong mơ tựa như một cuốn phim, mà cậu làm khán giả, một đường nhìn mình năm đó từ nhỏ không hiểu chuyện đến lúc trong lòng tràn đầy thê lương.

Mẹ không chút nào che giấu vẻ giận dữ, cùng tách trà Thanh Hoa bị quăng ngã ở bên chân, còn có cái tát quăng ở trên mặt mình, bao gồm cảm nhận sâu sắc bị móng tay cắt mặt, cậu đều nhớ rõ từng chút một, chung quy cậu không phải là một người hiếu thuận, vì một người đàn ông, lựa chọn ngỗ nghịch với người sinh thành nuôi dưỡng nhiều năm, phụ sự kỳ vọng của cha và mẹ.

Từ nhỏ sống ở La gia, từng lời nói từng hành động của cậu đều có thầy giáo chuyên nghiệp chỉ đạo, dạy cậu nên làm cái gì, không nên làm cái gì, sau lễ thành niên mười tám tuổi năm ấy thật vất vả nhận được quyền hạn học đại học có thể ở bên ngoài, đây là chuyện mà cậu tha thiết ước mơ, cũng là khi đó cậu gặp được Thẩm Mạc Thành. Hai năm ở cùng với Thẩm Mạc Thành, là khoảng thời gian vui vẻ trân quý nhất trong cuộc đời cậu, ở bên cạnh Thẩm Mạc Thành, cậu không cần lo lắng làm thế nào mới thích hợp thân phận của người La gia, mà Thẩm Mạc Thành khi đó mất đi ký ức trong mắt chỉ có một mình cậu.

Sau khi bị đuổi ra khỏi La gia, Thẩm Mạc Thành thành nơi duy nhất cậu ký thác, bởi vì Thẩm Mạc Thành, mới có thể làm cho cậu cảm giác mình cũng không phải chỉ có một mình.

Năm đó cậu cho là sẽ như vậy cùng Thẩm Mạc Thành tiếp tục trải qua cuộc sống hai người, cho dù Thẩm Mạc Thành không thể khôi phục ký ức cũng không quan hệ, cậu đã làm xong dự định tương lai của hai người, muốn đi đâu du lịch, đi đâu sinh hoạt, sau này hai người làm cái gì cậu đều đã hoạch định xong rõ ràng, nhưng cậu không nghĩ tới chính là tất cả toàn bộ hoạch định của cậu không kịp thực hiện Thẩm Mạc Thành đã rời đi rồi.

Cảnh trong mơ từ lúc hai người chung đụng từng chút từng chút một nhảy đến hình ảnh Thẩm Mạc Thành xảy ra tai nạn xe cộ, mười năm trước cậu rõ ràng không có trải qua cảnh tượng kia, thế nhưng cảnh trong mơ lại chân thực đến khiến cậu hầu như không thể nào thở được. Hình ảnh sau cùng dừng lại ở trên thi thể đã bị cháy hoàn toàn ở trong phòng nhận xác, tổn thương toàn thân mất độ nặng đã không có biện pháp nhận rõ diện mạo, chỉ có thể dựa vào xét nghiệm bệnh viện đến chứng thực thân phận người chết.

Lúc đó cậu không ăn không uống quỳ ngoài phòng nhận xác hai ngày, thẳng đến bị người cứng rắn kéo ra khỏi nơi đó, theo cảnh trong mơ vừa chuyển, thẳng đến trên lễ tang của Thẩm Mạc Thành, cái buổi chiều u ám kia, áp lực trong khu mộ bị đè nén đáng sợ, cậu quỳ gối ở trước bia mộ đột nhiên phát hiện mình không có đường có thể đi, ngoại trừ cắt đứt liên hệ với người nhà, cái người thân cận cậu nhất kia đã bỏ lại cậu rời đi.

Cảnh trong mơ đến đây liền kết thúc, thế nhưng trong lòng trống rỗng cùng mãnh liệt gào thét lại vẫn còn tiếp tục, nơi đó không ngừng kêu tên một người.

--Thẩm Mạc Thành

La Thiếu Hằng thở dài, giơ tay lên đè lại vị trí tim, chậm rãi nhắm mắt lại, lộ ra một tia cười khổ tự giễu.

Vì cái gì chính là lại không quên được?

Bởi vì ở trong lòng chống cự khả năng này, cậu từ đầu đến cuối cũng không muốn mất đi hồi ức của cậu và Thẩm Mạc Thành đã trải qua, vô luận là vui buồn hay là ly hợp, chỉ cần có liên quan đến người kia, cậu cũng không muốn mất đi.

Cậu quay đầu nhìn về cuốn lịch nhỏ tin xảo trên hộc tủ, dừng lại ở ngày mà phía trên dừng bút đỏ khoanh lại, trong mắt hiện lên bi thương và ôn nhu nhè nhẹ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lại đến lúc nên đi gặp anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei