Chương 92 - Phiên ngoại La Thiếu Hằng VS Thẩm Mạc Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lần trước sau khi giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ, La Thiếu Hằng đã một tuần liên tiếp mơ thấy những chuyện năm đó trong mơ. Lại một lần nữa tỉnh dậy từ trong mộng, La Thiếu Hằng thẳng thắn không ngủ trực tiếp ngồi dậy từ trên giường, mở đèn phòng lên mà bắt đầu viết nhật ký.

Cái thói quen viết nhật ký này là lúc cậu ở trại an dưỡng mà tạo thành, khi đó trong lòng áp lực đè nén quá lợi hại cũng không có biện pháp kể ra với những người khác, cậu chỉ có thể đem tất cả tình cảm đều trút xuống tại trên trang giấy mỏng manh này. Sau khi rời khỏi trại an dưỡng, cái thói quen này ngược lại vẫn được cậu giữ lại, chỉ bất quá mấy năm gần đây số lần cậu viết nhật ký trở nên ít hơn, có đôi khi khoảng một tuần hoặc nửa tháng mới có thể viết một lần.

"... Gần đây luôn trong mộng gặp hắn, biết đâu đây là một cái điềm báo đi, khiến cảnh trong mơ nói cho mình biết, hắn đang nhớ mình, mà mình trước sau như một nhớ hắn." Ở phần cuối quyển nhật ký La Thiếu Hằng viết xuống một câu này, lại nhẹ nhàng khép lại quyển vở, ánh mắt vừa vặn rơi vào vòng phật châu trên cổ tay, ánh mắt chậm rãi mềm nhũn ra.

Cậu vươn tay tháo chiếc vòng xuống, cầm ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay dừng lại ở chỗ khắc chữ trên vòng phật châu, chữ "Thẩm" bên trên rõ ràng có thể thấy được. Phật châu vốn là một đôi, còn có một chiếc ở chỗ Thẩm Mạc Thành, năm đó lúc lần đầu gặp Thẩm Mạc Thành, cả người Thẩm Mạc Thành là máu hôn mê ở trong hẻm nhỏ vẫn luôn khiến cậu cảm thấy bất an, nghĩ tới nghĩ lui liền nhờ người mua một đôi vòng phật châu, hoàn đặc biệt một người chạy đi "Chùa Cổ Nham" ở Tây Đường cổ trấn nhờ Liễu Trần đại sư khai quang, hy vọng nó có thể phù hộ Thẩm Mạc Thành bình an, lại không nghĩ rằng thủy chung không có biện pháp bảo vệ hắn an toàn.

Phật châu, tấm bảng gỗ, ảnh chụp, một ít thứ cùng Thẩm Mạc Thành có liên quan cũng vẫn còn, hết lần này tới lần khác người kia sớm đã rời đi.

La Thiếu Hằng đem phật châu mang lại vào tay, khom lưng kéo ra ngăn tủ ở bên cạnh, từ trong lấy ra một cuốn album còn có một máy quay phim. Cậu đem album để ở trên đùi, mở máy quay phim. Màu sắc máy quay phim có chút cũ, thoạt nhìn đã có không ít năm, sau khi mở máy cậu chọn chức năng chạy mở một cái video lưu trữ bên trong máy, sau đó khuôn mặt Thẩm Mạc Thành xuất hiện ở bên trên.

Thẩm Mạc Thành trong video đang ở trước bàn ăn làm vằn thắn, mặc trên người tạp dề ô vuông màu vàng, trên mặt còn có chút bột mì màu trắng, động tác của hắn có chút ngốc nghếch, ngón tay không thuần thục nặn hai bên vỏ của bánh, sau khi nặn xong một cái vằn thắn liền ngẩng đầu nhìn thấy La Thiếu Hằng đang quay video, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Đừng quay nữa."

"Anh bao của anh, không cần phải xen vào em."

La Thiếu Hằng nghe thấy thanh âm của mình từ video truyền ra.

"Em như vậy anh sẽ phân tâm." Thẩm Mạc Thành lắc đầu nói tiếp tục cầm lấy một cái vỏ bánh khác tiếp tục bao vằn thắn.

"Em muốn quay lại bộ dáng lúc anh còn trẻ, chờ anh già rồi, chúng ta có thể cùng nhau xem lại."

Thẩm Mạc Thành nghe vậy nở nụ cười, vươn tay hướng máy quay phim, "Vậy cũng hẳn là cùng nhau quay đi, như vậy mới có ý nghĩa."

"Hình như cũng đúng, anh chờ em một chút."

Tiếp đó màn hình lay động, La Thiếu Hằng nhớ rõ lúc đó mình đi vào phòng lấy cái giá đỡ máy quay phim ra, đem máy quay phim cố định ở trên giá, màn hình hướng Thẩm Mạc Thành liền chạy tới cùng Thẩm Mạc Thành cùng làm vằn thắn.

Trong màn ảnh xuất hiện một thiếu niên mặc quần áo ở nhà màu xám, vừa tiến vào khung hình trước đối với máy quay làm một thủ thế hình chữ "V" thật to, mà Thẩm Mạc Thành dưới sự thúc giục của cậu cũng cùng làm một cái thủ thế, thiếu niên này chính là mình năm đó.

"Thẩm Mạc Thành, anh làm vằn thắn thật là xấu a, một hồi đun sôi sẽ không rơi nhân đi?" Thiếu niên La Thiếu Hằng kinh ngạc nhìn thành phẩm vằn thắn hình thù kỳ quái trên bàn cơm, có mấy cái vằn thắn đã bắt đầu từ không có nặn tốt vỏ nhân bị lòi ra ngoài.

"Sẽ không đi?" Thẩm Mạc Thành dừng lại động tác trong tay, cúi đầu nhìn thoáng qua thành quả mà chính mình đã bận rộn từ sáng sớm, phát hiện vằn thắn này thật đúng là khó coi, hắn suy nghĩ một chút, nhìn về phía La Thiếu Hằng nói, "Hai tay của anh cũng không phải dùng để làm vằn thắn."

"Vậy anh muốn làm gì?"

"Bảo vệ em."

"Vô nghĩ đi, rõ ràng là em bảo vệ anh, nói đến đây anh còn thiếu em một cái mạng đâu." La Thiếu Hằng vừa nặn vằn thắn vừa lầm bầm.

"a." Thẩm Mạc Thành nhìn cậu nhích tới nhích lui mồm mép không nhịn cười được, cúi người hôn một cái trên gương mặt của cậu, nói, "Vậy có thể bồi thường một ít hay không?"

Động tác của hắn khiến cho La Thiếu Hằng đăng nặn vỏ bánh cũng ngừng lại, tay trống đi sờ sờ mặt bị hắn hôn, hé miệng bật cười, "Miễn cưỡng bồi thường một chút đi, không quá đủ."

"Vậy lấy thân báo đáp đi."

"Được."

...

Video chỉ một chút xíu liền hết, La Thiếu Hằng nhìn nụ cười sáng sủa trên mặt mình năm mười tám tuổi, trong lòng không ngừng hâm mộ, nguyên lai năm đó mình cũng đã từng cười như vậy, chỉ là cái người có thể khiến cho mình cười không tim không phổi kia đã không còn, đã nói rõ video chờ hai người đều già cùng nhau xem, hôm nay cũng chỉ còn lại có một mình mình tự xem.

Bên trong máy quay phim còn có mấy cái video của hai người, có video cậu đang vẽ trong phòng luyện tập, có Thẩm Mạc Thành ở thư phòng xử lý công việc, còn có hai người cùng nhau làm ổ trên ghế sa lon chơi game, cậu xem hết tất cả các video trong máy một lần, hình ảnh năm đó có bao nhiêu tốt đẹp, bây giờ hồi ức thì có bấy nhiêu tàn nhẫn.

*

"Anh Hằng." Lúc La Thiếu Hằng đi ngang qua quầy tiếp tân khu làng du lịch vừa vặn đụng phải Vương Tiểu Tuyền. Vương Tiểu Tuyền là quản lý làng du lịch, nhỏ hơn cậu hai tuổi, bất quá người tương đối lanh lợi có khả năng, bình thường thay thế cậu quản lý chuyện nhỏ trong làng du lịch, thấy cậu chia sẻ không ít áp lực. Nghe thấy cậu ta gọi mình, La Thiếu Hằng dừng bước lại, nhìn về phía cậu ta, "Làm sao vậy?"

"Anh Hằng anh đây là muốn đi ra ngoài sao?" Vương Tiểu Tuyền đi tới trước mặt cậu.

"Đúng vậy." La Thiếu Hằng gật đầu, hỏi cậu ta, "Có chuyện gì không?"

"Không có việc gì, vừa rồi Tiểu Tăng nói sổ sách tháng trước đã thống kê xong, muốn đem cho anh xem, vừa khéo gặp anh em liền nói với anh một tiếng." Vương Tiểu Tuyền cười nói, "Nếu như anh bận rộn trở về lại xem sau."

"Ngày mai xem đi, không vội." La Thiếu Hằng nói, "Tối nay anh mới về."

"Được rồi." Vương Tiểu Tuyền nói, sau đó nghĩ tới một việc, "Đúng rồi anh Hằng, khách hàng bên Đào Lý Cư bên kia vẫn chưa có đến, có cần gọi điện liên hệ một chút hay không, đã trễ hơn một tuần rồi."

"Còn chưa tới?" Chân mày La Thiếu Hằng nhẹ nhíu lại, Đào Lý Cư là một căn lầu đơn độc trong làng du lịch, tầng lầu có ba tầng, toàn bộ cấu trúc tầng lầu là gỗ có phần tương tự biệt thự nhỏ, đặc biệt vì các khách hàng có kỳ nghỉ phép dài mà chuẩn bị. Khách hàng Vương Tiểu Tuyền nói chính là một tuần trước đặt online Đào Lý Cư, lúc đó đối phương trực tiếp chuyển khoản thanh toán nửa năm tiền phòng, nhưng nghe ý tứ Vương Tiểu Tuyền là đối phương vẫn chưa có vào ở. Cậu suy nghĩ một chút, nói với Vương Tiểu Tuyền, "Một lúc nữa cậu lại liên lạc với đối phương một chút xem sao, nhìn xem đối phương có cái tính toán gì hay không."

"Được." Vương Tiểu Tuyền gật đầu, cậu ta cũng là nghĩ như vậy, mặc dù nói đối phương đã trả tiền rồi, ở hay không là chuyện của đối phương, nhưng là bọn họ chính là muốn quan tâm khách hàng của mình một chút, "Anh Hằng anh đi bận việc của anh đi, có việc em lại báo với anh sau."

"Được, cực khổ cậu." La Thiếu Hằng vừa cười vừa nói, rời đi trước, cậu không ngờ tới chính là cậu vừa rời đi, khách hàng ở Đào Lý Cư liền tới.

Sau khi La Thiếu Hằng rời đi Vương Tiểu Tuyền đi tới trước quầy tiếp tân, chuẩn bị dùng điện thoại ở quầy tiếp tân gọi cho khách hàng đặt Đào Lý Cư, mới vừa bảo nhân viên tiếp tân giúp cậu ta tra điện thoại, còn chưa kịp gọi qua, chợt nghe thấy nhân viên đằng trước quầy tiếp tân hướng sau lưng cậu ta hô một câu, "Xin chào, hoan nghênh đến với làng du lịch Hằng Thành."

Nhìn bộ dáng hẳn là có khách hàng mới đến, tay Vương Tiểu Tuyền cầm điện thoại dừng lại đứng ở bên cạnh, đem điện thoại bỏ lại chỗ cũ, dự định trở về lại gọi điện thoại cho đối phương, lại nghe thấy người đi tới trước quầy lễ tân nói, "Xin chào, tôi là Thẩm Vân đã đặt sẵn Đào Lý Cư." Lời nói của đối phương khiến cho cậu ta sửng sốt một chút, ngẩng đầu hướng người bên ngoài nhìn lại, phát hiện người tự xưng là Thẩm Vân tuổi còn rất trẻ, nhưng hấp dẫn ánh mắt cậu ta chính là người đàn ông đứng đằng sau Thẩm Vân.

Người đàn ông kia rất cao, nhìn khoảng gần 1m90, hắn ta mặc áo sơ mi màu xám khói, hai tay cắm trong túi quần, tóc cắt rất ngắn, khuôn mặt hắn có chút cứng rắn lạnh lùng, chỗ góc mi có một vết sẹo nhỏ khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta sinh ra mấy phần lệ khí, toàn thân mang theo một tia khí tức người lạ chớ vào, khiến trong lòng Vương Tiểu Tuyền tự dưng sinh ra lo sợ.

"Xin chào ngài Thẩm, phiền anh cho xem chứng minh nhân dân." Thanh âm nhân viên tiếp tân thức tỉnh Vương Tiểu Tuyền thất thần, cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy đối phương hời hợt nhìn thoáng qua bên phía cậu ta, rõ ràng đối phương chỉ dùng khóe mắt quét cậu ta một chút, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy tay chân có chút lạnh ngắt, vội vã thu hồi lại ánh mắt đường đột của mình, có chút áy náy hướng đối phương gật đầu.

Lúc Thẩm Vân chờ trước quầy tiếp tân đối chiếu thông tin, Vương Tiểu Tuyền vươn tay ngăn lại nhân viên tiếp tân muốn đi qua mang hai người bọn họ đến Đào Lý Cư, chính mình chủ động hướng hai người Thẩm Vân đến gần, mang theo nụ cười hợp lý hướng Thẩm Vân nói, "Xin chào ngài Thẩm, tôi là Vương Tiểu Tuyền quản lý đón khách làng du lịch, hoan nghênh hai người đến làng du lịch Hằng Thành."

"Xin chào Vương quản lý." Thẩm Vân khách khí đối Vương Tiểu Tuyền nở nụ cười, nghiêng người giới thiệu người bên cạnh hắn ta, "Đây là ông chủ của tôi, họ Thẩm, trong khoảng thời gian này sẽ ở lại làng du lịch."

Nghe Thẩm Vân giới thiệu trong lòng Vương Tiểu Tuyền thầm nói thảo nào khí tràng mạnh như vậy, nguyên lai cái người này mới là đại boss, cậu ta thu liễm tâm thần, hướng người đàn ông bên cạnh Thẩm Vân nói, "Xin chào ông chủ Thẩm."

"Ừ." Thẩm Mạc Thành trả lời một câu, ánh mắt dừng trên người cậu ta, chậm rãi hỏi, "Ông chủ của các cậu có ở đây không?"

Vương Tiểu Tuyền không ngờ tới hắn ta lại hỏi cái này, nhưng là vẫn như thật nói, "Ông chủ mới vừa rời đi, xin hỏi ngài tìm anh ấy có chuyện gì không?"

Thẩm Mạc Thành không nói gì, Thẩm Vân cung kính đứng ở bên cạnh, Vương Tiểu Tuyền không sờ trúng hắn ta là có ý gì, chỉ có thể nói, "Tôi dẫn hai người đến Đào Lý Cư, xin mời bên này." Nói xong hướng hai người làm một cái thủ thế mời.

Thẩm Mạc Thành cất bước rời khỏi, Thẩm Vân cũng theo sát phía sau.

*

Chỗ mà hôm nay La Thiếu Hằng muốn đến chính là khu mộ ở ngoại ô A thị, ngày 29 tháng 7, là ngày giỗ của Thẩm Mạc Thành, cũng chính là ngày hôm nay. Nhưng cậu không ngờ tới là lúc mình đến cửa hàng bán hoa mua hoa lại vừa vặn gặp được La Quỳnh Thư. Lúc cậu bước vào cửa tiệm hoa liền nghe thấy thanh âm của La Quỳnh Thư, sau khi sửng sốt một chút hướng thanh âm nhìn lại, quả nhiên thấy được La Quỳnh Thư đang cùng nhân viên cửa hàng bán hoa nói chuyện với nhau, vừa lúc đối phương muốn xoay người đi, cậu vội vàng xoay người chạy ra khỏi cửa hàng, không ngờ vẫn là chậm một bước, mới vừa đi ra mấy bước chợt nghe thấy thanh âm đối phương gọi cậu.

"Thiếu Hằng!" Thanh âm La Quỳnh Thư từ phía sau truyền đến, bước chân La Thiếu Hằng dừng lại hai giây vẫn là dùng tốc độ nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước, làm bộ như không có nghe thấy tiếng gọi ở phía sau.

"La Thiếu Hằng!" Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nghe như là thanh âm giày cao gót chạy nhanh dẫm trên mặt đất, đồng thời cũng nghe thấy tiếng La Quỳnh Thư la, "La Thiếu Hằng em dừng lại cho chị! Rời khỏi La gia rồi ngay cả người chị là chị em cũng không muốn nhận sao?!!"

Lời nói của chị khiến bước chân của La Thiếu Hằng chậm lại từng bước từng bước, sau cùng dừng lại ở khúc quanh, cậu cười khổ, lại không quay đầu lại nhìn chị. Lúc này La Quỳnh Thư đã đến trước mặt của cậu, bởi vì chạy một đoạn đường ngắn, hô hấp của chị có chút suyễn, chậm mấy giây, mới vươn tay nắm lấy cánh tay của La Thiếu Hằng nói, "Em là muốn trốn đến nơi nào? Chị gọi em không nghe thấy sao? Hay là nói em không muốn gặp chị?! Hả?!"

La Thiếu Hằng bị chị ấy cầm lấy tay cứng đờ, thấp giọng nói, "....Em xin lỗi."

La Quỳnh Thư nghe thấy cậu nói xin lỗi sửng sốt một chút, nhướng mày, "Hiện tại em ngay cả gọi chị là chị cũng không muốn gọi sao? Hoặc là em đã không định nhận thức người chị là chị này?"

"Không phải như vậy." La Thiếu Hằng lắc đầu, lúc này mới nhìn về phía chị của mình nói, "Em chưa từng nghĩ như vậy."

"Vậy em chạy cái gì?" La Quỳnh Thư hỏi.

La Thiếu Hằng không nói gì, nhưng La Quỳnh Thư lại biết trong lòng cậu là đang suy nghĩ cái gì, có chút bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói, "Tìm một chỗ ngồi một chút đi, chị đã thật lâu không gặp được em rồi, rất muốn cùng em nói chuyện một chút."

Giọng La Quỳnh Thư mang theo cô đơn khiến trong lòng La Thiếu Hằng chua xót, năm đó từ lúc từ trại an dưỡng đi ra ngoài, cậu liền du lịch chung quanh, đem tất cả những chỗ đã ước định cùng Thẩm Mạc Thành đều đi qua một lần. Cậu làm như vậy một mặt là muốn đơn phương thực hiện hứa hẹn của hai người, một mặt là sợ La gia thấy cậu lại càng thất vọng, cậu không có dũng khí lại xuất hiện ở trước mặt người La gia, lại không dám đi đối mặt với khuôn mặt thất vọng của cha mẹ. Loại cuộc sống này tương tự với lúc mình bị trục xuất mãi cho đến năm ngoái sau khi cậu mở làng du lịch mới kết thúc, mà thời gian lâu như vậy, ngoại trừ len lén đi thăm cha mẹ ở ra, cậu căn bản không có chân chính cùng bọn họ gặp mặt, trong đó cũng bao gồm La Quỳnh Thư.

"Dạ." Cậu thấp giọng nói.

*

"Mẹ vẫn luôn xem hình chụp của em khi còn bé, có đôi khi ở trong phòng em ngồi cả ngày, bà ấy tuy rằng không nói ra nhưng là chúng ta cũng nhìn ra được bà ấy có bao nhiêu nhớ đến em, lần trước Tiểu Hào còn cố ý đem sách tuyên truyền làng du lịch đặt ở ghế xích đu bình thường bà hay ngồi, bà ấy chính mình len lén đem sách tuyên truyền cất đi."

"Cha và mẹ đều đã già rồi, bọn họ hy vọng cũng bất quá là chúng ta có thể trở về thăm bọn họ một chút, mặc kệ năm đó chuyện của em và Thẩm Mạc Thành là ai sai, cũng làm cho nó trở thành quá khứ đi, yêu càng sâu trách càng nặng, chuyện này mà nói bọn họ cũng không dễ chịu bao nhiêu so với em."

"Chị vẫn luôn thiếu em một câu xin lỗi, năm đó sau khi xảy ra chuyện chị không có bảo hộ em trước, mà là lựa chọn mang Tiểu Quai rời đi em, đây là chuyện cho tới nay chị vẫn luôn tự trách mình nhất, xin lỗi."

"Hôm nay là ngày giỗ của Thẩm Mạc Thành đi, thay chị nói với hắn một tiếng cảm ơn đi, cảm ơn hắn tại hai năm lúc em rời khỏi chúng ta vẫn luôn chăm sóc em."

"Thiếu Hằng, lúc rảnh rỗi trở về thăm cha mẹ đi, bọn họ không còn bao nhiêu năm có thể đợi."

La Thiếu Hằng ngồi ở chỗ tài xế, còn có chút hoảng hốt, vừa rồi lúc ở quán cà phê La Quỳnh Thư còn nói khiến cho cậu có chút tiêu hóa rối loạn, cậu chưa từng nghĩ tới, mấy năm khi cậu bị trục xuất, La gia vẫn luôn ở trong tối bảo vệ cậu, càng không nghĩ đến cha mẹ luôn chờ cậu tự nguyện trở lại, thế nhưng không ngoài ý muốn nhất chính là La Quỳnh Thư nói hiện tại Sở Tô quen nhau với một người, hơn nữa còn là người đàn ông.

Cậu hít một hơi thật sâu, sau khi trong lòng hạ quyết định mới đề máy hướng khu mộ mà lái đi.

*

Khu mộ ở ngoại ô.

Hôm nay khí trời ngoài ý muốn không nắng nóng như lúc bình thường, bầu trời có chút âm u, mặt trời vốn đã không quá mãnh liệt lại bị từng tầng mây đen che lại, sắc trời có vẻ có chút tối, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn mấy độ so với bình thường. Khu mộ ở vùng ngoại ô phi thường an tĩnh, bốn phía hiện ra loại khí tức an tường, chỉ có gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua tiếng xào xạc.

"Bất tri bất giác lại qua nửa năm rồi, nửa năm chưa có tới thăm anh, anh sẽ cảm thấy cô đơn hay không?" La Thiếu Hằng ngồi ở trước một tấm bia mộ trắng, cười đối ảnh chụp trên bia mộ nói, "Trước đây tới quá nhiều lần, có người nói cho em biết sẽ quấy rầy đến anh ngủ yên, em tin là thật, sợ anh ở chỗ khác bởi vì nguyên nhân là em trải qua không tốt liền ít đến hơn, cũng không biết như vậy có đúng hay không."

"Có một đoạn thời gian rất dài đều mơ thấy anh, anh nhất định thật tò mò em mơ thấy anh cái gì đi." Cậu khoanh chân ngồi dưới đất, tuyệt không lưu ý cát bụi trên mặt đất, "Nói là một đoạn thời gian rất dài, kỳ thực em cũng quên mất đã có bao lâu rồi, đại khái từ lúc anh rời đi liền bắt đầu đi, lâu đến có đôi khi em đều không phân rõ lúc nào là mộng cảnh, lúc nào là thực tế."

"Bất quá có thể mơ thấy anh luôn luôn tốt đi, nếu không một ngày kia em quên mất đi dáng vẻ của anh thì làm sao bây giờ?" La Thiếu Hằng cười khẽ, vươn tay đi sờ hình chụp trắng đen, "Nếu như em quên đi anh, anh có trách em hay không? Còn anh, anh có phải là đã quên em rồi hay không?" Khuôn mặt người trong hình không có chút biểu tình nào, hắn không nghe được La Thiếu Hằng đang nói cái gì, càng không thể nào đáp lại cậu được, mà La Thiếu Hằng cũng không thèm để ý, vẫn đang tự cố nói, "Hằng năm vẫn luôn nói cho anh những thứ này, cũng không biết anh có phiền hay không, bất quá phiền liền phiền đi, dù sao anh phiền em cũng không nghe thấy được."

"Năm ngoái ở Thạch miếu gặp một người giống như anh, em thiếu chút nữa đã nghĩ đến anh đã trở về, bất quá ngẫm lại cũng không có khả năng, đã qua nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể còn nhớ đường về chứ."

"Ngày hôm nay gặp chị, chị ấy nói mẹ đã tha thứ cho em, vẫn luôn chờ em trở lại, em dự định ngày mai sẽ quay về đi gặp bà ấy, em đang suy nghĩ nếu như anh vẫn còn thì tốt rồi, biết đâu bà cũng sẽ tha thứ cho anh, như vậy chúng ta là có thể cùng nhau đi trở về, anh nói có đúng hay không?"

"Ngày hôm nay em mới xem lại video năm đó của chúng ta, anh nói tay anh thế nào lại vụng về như thế, anh bao vằn thắn quá xấu em đều sắp không nhận ra được nó rồi, anh nói anh ngốc như vậy, không có em thì làm sao bây giờ a?" La Thiếu Hằng nói nói liền nở nụ cười, cười cười thanh âm chậm rãi thấp xuống, " .... Anh ở bên kia thế nào rồi? Còn có người ép anh làm vằn thắn không?"

Bốn phía rất an tĩnh, trả lời cậu chỉ có tiếng gió thổi khàn khàn, cậu dùng ngón tay tinh tế miêu tả hình chụp trên bia mộ, bi thương trong mắt hầu như muốn tràn ra, "Thẩm Mạc Thành, nếu như năm đó em đi cùng với anh, có phải hiện tại em cũng không cần sống khổ sở như vậy hay không?" Cậu một tay chống đất, nghiêng thân về phía trước, nụ hơn nhỏ nhẹ rơi ở trên khuôn mặt Thẩm Mạc Thành trong tấm hình trắng đen, sau đó đứng dậy ngồi ở bên cạnh bia mộ, dựa ở phía trên, chậm rãi nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "Thế nhưng anh chết đi vĩnh viễn cũng không biết em có bao nhiêu khổ sở."

La Thiếu Hằng tựa ở trên bia mộ liền ngủ, chờ cậu tỉnh lại một lần nữa đã sắp bảy giờ tối. Cậu ngồi thẳng thân thể, giật giật tay vai vì duy trì một tư thế lâu có chút cứng ngắt, ánh mắt chuyển qua Thẩm Mạc Thành trong hình, khóe mắt cúi xuống nở nụ cười, đối với hắn nói, "Vẫn là ngủ ở bên cạnh anh tương đối an tâm, bất quá em phải đi về rồi." Cậu nói xong từ dưới đất đứng lên, ở trước mộ ngừng lại một hồi, nói "Lần sau em trở lại thăm anh." Lúc này mới chậm rãi bước đi ra khỏi khu mộ, lúc tới cửa khu mộ còn cùng bảo an khu mộ chào hỏi, bởi vì thường xuyên đến, cho nên bảo an đã sớm nhìn cậu quen mắt.

*

Lúc Vương Tiểu Tuyền nhận được điện thoại của nhân viên quán bar chính là lúc cậu ta rời đi phòng làm việc của mình chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, vừa nghe thấy đối phương nói La Thiếu Hằng ở quán bar uống say vội vã chạy đi đến quán bar. Nhân viên nói đến quán bar chính là quán bar nhỏ làng du lịch vì cung cấp cho các khách hàng sau khi ăn xong hưu nhàn tụ tập.

Lúc Vương Tiểu Tuyền chạy tới quán bar liền thấy nhân viên phục vụ ở cửa nhìn xung quanh, đối phương sau khi nhìn thấy cậu ta ánh mắt sáng lên, ngoắc hô, "Quản lý Vương!!"

"Chuyện gì xảy ra?" Bước chân Vương Tiểu Tuyền đi nhanh tới, hỏi hắn ta, "Anh Hằng đâu?"

"Ở bên trong, hôm nay anh Hằng không biết làm sao vậy, vừa đến liền cầm mấy bình rượu, thoạt nhìn như là tâm tình không tốt lắm." Nhân viên phục vụ mang theo Vương Tiểu Tuyền đi vào bên trong, vừa đi vừa nói với hắn tình huống rõ ràng, "Ngay từ đầu anh Hằng bảo chúng em cứ bận chuyện của mình, không cần để ý đến anh ấy, nhưng vừa rồi em mới đi qua phát hiện anh ấy đều sắp đem mấy bình rượu rót hết, gục xuống bàn không nói lời nào, gọi anh ấy cũng không trả lời, em lo lắng xảy ra chuyện liền gọi điện thoại cho anh."

"Cậu làm rất tốt." Vương Tiểu Tuyền gật đầu, bình thường La Thiếu Hằng cũng không phải là người thích uống rượu, bây giờ nghe nhân viên phục vụ như vậy trong lòng cậu ta không khỏi có chút bận tâm, bước nhanh hơn.

La Thiếu Hằng ngồi ở bên trong góc trong quán bar, lúc hai người tới vị trí đó, cả người cậu cuốn trên cái ghế trường kỷ, đầu tựa ở trên vách tường, cả người có vẻ có chút cô đơn và yếu đuối. La Thiếu Hằng như vậy khiến Vương Tiểu Tuyền có chút phản ứng không kịp, cậu ta đã quen biết Vương Tiểu Tuyền hai năm, trước khi còn chưa bắt đầu khai trương làng du lịch đã biết rồi, nhưng cậu ta chưa từng thấy qua La Thiếu Hằng như vậy.

"Cậu đi làm việc của mình đi." Vương Tiểu Tuyền phất tay bảo nhân viên phục vụ rời đi, sau đó chính mình đi tới, ở bên cạnh La Thiếu Hằng thấp giọng gọi anh một câu, "Anh Hằng."

La Thiếu Hằng không trả lời cậu ta, chỉ là tay để trên đùi giật giật, chứng minh cậu vẫn chưa hoàn toàn say.

Vương Tiểu Tuyền nhìn chai rượu trên bàn trống không có chút bất đắc dĩ, cậu ta vươn tay vỗ vỗ vai La Thiếu Hằng, lên tiếng hỏi, "Anh Hằng, anh vẫn ổn chứ?"

La Thiếu Hằng có chút mơ hồ mở to mí mắt nặng nề, liếc nhìn người đứng ở trước mặt mình, đường nhìn quá không rõ căn bản cậu thấy không rõ, cậu dùng sức lắc đầu, muốn để cho mình thanh tỉnh một chút, thế nhưng trong đầu truyền tới cảm giác choáng váng khiến cậu rất khó chịu, cậu ngồi chờ cho cảm giác này bớt một chút mới chống bàn đứng lên, lại một cái lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống, Vương Tiểu Tuyền ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy cậu, "Anh Hằng cẩn thận một chút!"

Dưới sự giúp đỡ của Vương Tiểu Tuyền, cậu miễn cưỡng đứng vững vàng một ít, nhưng trước mắt mơ hồ đến lợi hại, cả người hâu như muốn ngất đi, cậu có chút chật vật ói ra mấy ngụm, "... Trở về."

"Em đưa anh về." Vương Tiểu Tuyền nói, một tay vịn cậu, chuẩn bị đi ra ngoài, một giây kế tiếp lại bị người đột nhiên đẩy ra. Vương Tiểu Tuyền sau khi bị đẩy ra lảo đảo mấy bước thân hình liền đứng vững, vội vàng nhìn lại, lại thấy được La Thiếu Hằng bị người ôm vào trong ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei