CITY OF STARS - EDITOR FLORAL38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fic: CITY OF STARS

Tác giả: 栗子九

Editor: FLORAL38

Minh tinh Tiêu Chiến và tuyển thủ tennis Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mơ một giấc mơ thấy mình trở về những ngày đầu còn yêu đương với Tiêu Chiến, vì biết trước sự việc nên cậu làm hết sức tránh đi những xích mích không đáng có dẫn đến kết cục hai người phải chia tay và cậu thành công, cả hai đều đạt thành sự nghiệp cũng yêu nhau ngày càng sâu đậm.

Nhưng tỉnh lại mọi điều đều không thể thay đổi, hiện thực quá tàn nhẫn cậu và anh vẫn là chia xa. Anh lại sắp kết hôn từ đây mỗi người mỗi ngã không thể quay lại như lúc ban đầu.

Từng câu từng chữ của fic khiến mình ngạt đến không thở nổi vì quá hiện thực lại quá đau lòng, Thanh Hoan viết quá hay nhà Floral dịch quá mượt vẫn là đọc không dừng lại được.

Lưu ý:

Đây là fic SE, mọi người không chịu được ngược hoặc không chịu được kết thúc SE thì cân nhắc trước khi đọc nha.

Mình trích dẫn vài đoạn mình tâm đắc:

Chẳng lẽ, hết thảy mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu?

-

"Mau hôn em, lấp đầy em. Em không muốn chúng ta gây nhau nữa, Tiêu Chiến."

-

Anh có thể lý giải, tính chất công việc của chúng ta có quá ít thời gian để bên nhau, em bất an cũng là bình thường. Nhưng Nhất Bác, chưa từng có một khắc nào anh muốn buông tay em, thời điểm chúng ta cãi nhau hăng nhất cũng không có."

-

Mất đi Tiêu Chiến mới là điều mà Vương Nhất Bác sợ nhất, nhưng cậu cũng không biết phải làm sao để nói ra.

-

ngựa xe như nước cùng với khói lửa nhân gian ngoài cửa sổ vẫn miệt mài chảy xuôi, đôi tình lữ quấn chặt lấy nhau trở thành bức tranh tĩnh đẹp nhất cõi đời.

Về sau dường như cũng không còn sợ ly biệt.

Mỗi buổi sáng Vương Nhất Bác đều nhu thuận cúi đầu, để Tiêu Chiến giúp mình cài mũ, hai người sẽ nắm tay nhau đi ra thang máy, sau đó mỗi người leo lên một chiếc xe, vì giấc mơ của chính mình mà bôn ba.

-

Về sau Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, một khắc đó anh điên cuồng muốn mang em đi, anh chán nản bản thân mình bất lực, còn phải để em giả vờ không có bị thương.

-

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía nhau vẫn nồng đậm yêu thương, thế nhưng tựa hồ đột nhiên phát giác trên đời này còn có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Tình yêu đôi khi cũng là một việc khiến người ta khó xử.

-

Nhưng về sau, cậu cũng không còn nói với bất kỳ ai là mình sợ hãi.

-

"Kỳ thật anh đã đặt một bàn ăn thịnh soạn trên tầng thượng của toà nhà cao nhất thành phố, còn có cả bánh kem, là định bù lại hai lần sinh nhật năm nay chúng ta không được ở gần nhau. Đương nhiên cũng có hoa, có nhạc, thậm chí chỉ cần búng tay một cái pháo hoa sẽ bay đầy trời. Nhưng lúc ngồi đợi ở phòng ăn anh lại nghĩ, anh chỉ muốn cùng với em chia sẻ thời khắc này, nếu như nói phải dùng hoa tươi cùng âm nhạc để làm nền, anh cho rằng không có thứ âm thanh nào trên đời có thể so được với tiếng tim đập tĩnh mịch khi em nhìn anh. Vương Nhất Bác, lấy anh nhé?"

-

Nhân loại mê man trong chữ yêu, nhưng lại quên mất tình yêu cũng có thể khiến cho một người thay đổi hoàn toàn.

-

Khoảnh khắc đó cậu bỗng dưng hiểu ra, Tiêu Chiến cũng là trăm phương ngàn kế, phong trần mệt mỏi muốn mau chóng chạy đến nơi.

Càng hiểu rõ, Vương Nhất Bác càng khổ sở không chịu nổi.

Bọn họ đứng ôm nhau ngay trên đường lớn ngoài khách sạn, gió đêm như mũi kiếm dài đâm xuyên qua lồng ngực.

-

Đến tận đây cậu mới hiểu được, bọn họ bên nhau là chuyện khó khăn tới cỡ nào.

-

Chia tay không phải là việc ở trong dự liệu, vậy mà lúc nói ra cũng không có ai cảm thấy bất ngờ.

-

Kỳ thật cậu đã biết từ lâu, người như bọn họ dù không có ai bầu bạn đều sẽ sống được rất tốt.

Chỉ là thời khắc này Vương Nhất Bác bỗng dưng phát hiện, không có Tiêu Chiến, cậu vẫn sẽ hướng về tương lai tốt đẹp mà đi; nhưng có Tiêu Chiến, cuộc đời cậu mới trở nên tròn vẹn.

-

Ngoài cửa sổ tuyết rơi lất phất, thiên thượng nhân gian, hồng trần cuồn cuộn, có lẽ đây là sắc trắng duy nhất khiến cho người ta cam nguyện nhìn nó nhuộm đầy trên mái tóc người yêu.

-

Sau này, Vương Nhất Bác mơ tới tràng cảnh đó rất nhiều lần, Tiêu Chiến xuyên qua hành lang sáng rực mà đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu gối bị thương, hỏi "Em có muốn về nhà cùng anh hay không?"

-

Chẳng qua là, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã khuất phục thế sự, ở một nơi như thế này bỗng dưng cậu lại nghĩ thông suốt: con đường không giống người thường này quá khó đi, cậu hy vọng cuộc sống của người mình yêu có thể dễ dàng một chút.

-

"Ba mẹ không ép buộc con phải làm như thế nào, thế nhưng Chiến Chiến, mẹ không muốn ngày nào đó mình không còn trên cõi đời mà vẫn chưa kịp nhìn thấy con lấy vợ, sinh con."

"Có một số việc, nếu chấp nhất quá mức sẽ chỉ hại mình hại người, từ nhỏ đến lớn ba mẹ đều chiều theo ý con, con có thể vì hai kẻ già này mà thoả hiệp một lần được không?"

-

Đến cùng vẫn phải bước trên đường rộng lối dài.

Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác từ hai mươi lăm tuổi đến ba mươi lăm tuổi, hiện tại anh cũng không còn có cái mười năm đẹp đẽ nào nữa để trao đi, tháng ngày về sau đem tặng cho ai bỗng nhiên cũng không còn quá quan trọng.

-

Vương Nhất Bác không biết làm như thế nào để nói cho người anh em mắt xanh này hiểu, từ năm năm tuổi cầm vợt tennis lên, cậu liền cảm thấy không còn có thể buông xuống; cũng như sau khi gặp được Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã biết đời này mình không thể nào yêu thêm ai khác.

Sau khi những việc cùng người quan trọng nhất trong đời đã qua đi, nói đến hai chữ hối hận kỳ thực cũng không phải, càng nhiều chính là tiếc nuối.

Qua một lát, Vương Nhất Bác bỗng dưng nói khẽ "Nhưng chúng ta đều biết, hết thảy không thể làm lại từ đầu."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#zsww