TỰ LÀNH - EDITOR FLORAL38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fic: TỰ LÀNH

Tác giả: GIẤY

Editor: FLORAL38

Nhân viên văn phòng Chiến và sinh viên Bác

Tiêu Chiến là bạn thân của anh trai Vương Nhất Bác. Từ năm 13 tuổi gặp người thanh niên dịu dàng, ôn nhu này Vương Nhất Bác đã mang lòng thầm mến anh.

Thầm mến – nghe rất đẹp kỳ thực lại rất đau lòng, đến lúc tuyệt vọng Vương Nhất Bác chỉ có thể chọn cách yêu người khác để quên đi anh.

Ông ngoại qua đời, Tiêu Chiến từ trong bi thương mới dần dần cảm nhận được tình yêu thầm lặng của Vương Nhất Bác lại cũng chầm chậm thích cậu, từng bước từng bước tiến tới tình yêu song phương.

Mình trích dẫn vài đoạn mình tâm đắc:

Dù sao vết thương cũng sẽ tự lành, thối rữa cũng muốn tiếp tục yêu anh.

-

"Nếu cậu nói, người ta có thể từ chối; nếu cậu không nói, người ta có thể giả ngốc. Nói hay không nói, đều giống nhau."

-

Vương Nhất Bác đã từng vô số lần nghĩ qua cảnh tượng như vậy, nghĩ đến rốt cuộc có một ngày chính mình không cần đau khổ đứng cách Tiêu Chiến một khoảng cách xa trăm mét nhìn trộm, không cần vì sợ bị phát hiện cho nên ngay cả bóng lưng cũng không dám nhìn nhiều, mà là người kia xuyên qua gió mưa chủ động đi đến bên cạnh cậu, tựa như ở giữa mênh mông biển người, chỉ có một mình cậu trong mắt anh

-

Nếu không phải do những chi tiết nhỏ chạm đến tâm hồn như này, cậu làm sao lại nhớ mãi không quên nhiều năm như thế.

-

Trên thế giới này, hèn mọn nhất, có lẽ là thầm mến.

-

Một người không sợ trời không sợ đất như cậu, thoáng cái lại có được nhiều lý do để sợ như vậy.

-

Cậu thậm chí hâm mộ Hạ Chi Quang, thích một người có thể liều lĩnh theo đuổi, theo đuổi không được liền oanh oanh liệt liệt khóc một trận, sau đó quả quyết quên đi.

Nhưng cậu không thể.

-

Cuối cùng của cuối cùng, không có gửi đi.

-

Muốn yêu đương, sau đó, quên anh.

-

"Loại chuyện yêu đương này cũng phải nhìn duyên phận, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu, coi như là ra sức giành lấy một cơ hội cho chính mình."

-

Biết rõ không nên mong đợi nhưng vẫn ngu xuẩn mong đợi, biết rõ không có kết quả nhưng vẫn yêu cầu kết quả xa vời, thật bi thương.

-

Vì Tiêu Chiến, cậu thu liễm quá nhiều góc cạnh.

-

Hoá ra, thích cũng không có ích lợi gì.

-

Mặc cho cậu ra vẻ thong dong, mặc cho cậu miễn cưỡng chính mình, chỉ cần cậu còn thích, thì vĩnh viễn chạy không thoát cảnh trở thành người bị hại yếu thế.

-

Thích thật vô dụng, thích nhiều cũng đều vô dụng.

Thích lẫn nhau mới có tác dụng.

-

Một khắc kia cậu thầm nghĩ, nếu như người kia mãi mãi cũng sẽ không dắt tay cậu, vậy thì để cậu dắt tay một người đồng dạng với mình đi.

-

"Tiêu Chiến, anh đừng sợ."

-

Thầm mến nhiều năm như vậy đã sớm đem cậu xoa mài thành một viên bụi bặm bé nhỏ không đáng kể, lúc có một tia sáng xuyên thấu qua khe hở chiếu vào, phản ứng đầu tiên của cậu, là không dám để cho ánh sáng phát hiện sự tồn tại của chính mình, cũng không dám để cho ánh sáng biết mình từng ôm lấy ảo tưởng ngông cuồng không biết trời cao đất rộng muốn độc chiếm nó như thế nào.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#zsww