Chương 2: Mị hỏa thiêu thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc vào cổ họng không bao lâu, Mộ Phạm Hy cảm giác được một cơn khô nóng không tên từ bụng dưới lan tràn, trong phút chốc sắc mặt ửng đỏ nóng lên, da thịt toàn thân cũng như muốn bốc cháy.

Cơn khô nóng khó nhịn, nỗi đau đớn không thể chịu đựng được ngày càng tăng lên, những tiếng lảm nhảm không kiềm chế được phát ra từ đôi môi đỏ mọng.

Hận ý cay đắng nơi đáy mắt dần dần trở nên mê ly, vũ mị, còn có khát vọng khó nói ra!

Vừa rồi, là mị dược!

"Ngươi có nói hay không?"

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói tà ác, Thịnh Duẫn Thừa tiến lên túm lấy tóc nàng, hai con mắt lạnh lùng tỏa ra hàn quang.

Giọng nói của hắn giống như sét đánh bên tai Mộ Phạm Hy, cũng khiến nàng hiểu rõ tình huống hiện tại, chính là nàng không thể bị ăn mòn ý thức, nàng muốn thanh tỉnh!

Nghĩ đến đây, hai tay nàng đột nhiên bóp lấy đùi vặn vẹo một cách tàn nhẫn!

Đau đớn thấu tim khiến nàng khôi phục một chút lý trí, ngẩng đầu, con ngươi tàn nhẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm hai người trước mắt đầy mặt đắc ý: "Ta, ta không biết! Cho dù...... Cho dù ta biết cũng...... Cũng sẽ không nói cho ngươi!"

"Cứng đầu như vậy, bổn Thế tử xem ngươi có thể kiên trì bao lâu!"

Thịnh Duẫn Thừa khóe môi gợi lên một tia khinh thường, hai con mắt lạnh lùng lưu chuyển, ngay lập tức giơ tay đem Mộ Uyển Thuần ôm vào trong lòng.

Mộ Uyển Thuần không có phòng bị, cả người liền tựa vào lồng ngực Thịnh Duẫn Thừa, ngay sau đó gương mặt ửng đỏ, xấu hổ nỉ non một tiếng: "Thế tử...... Ngô......"

Lời còn chưa nói xong, Thịnh Duẫn Thừa cúi đầu, dùng môi chặn miệng Mộ Uyển Thuần, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Mộ Phạm Hy đang bị cơn khô nóng hành hạ.

"Thế tử......"

Một tiếng nói mê hoặc lòng người từ giữa cánh môi Mộ Uyển Thuần phát ra, nháy mắt, địa lao âm u ẩm ướt trở nên ái muội.

Bên tai truyền đến tiếng ư..m ư..m, làm thân thể Mộ Phạm Hy vốn dĩ khô nóng khó nhịn càng thêm khó chịu, nàng gắt gao cắn môi như cũ không kìm nén được phát ra những âm thanh mắc cỡ.

Ngọn lửa cực nóng đang ăn mòn từng dây thần kinh trong cơ thể, khiến cho nàng vô cùng khát khao được phóng thích giống hai người trước mắt.

"Khó chịu sao? Nếu ngươi nói ra Chu Tước Lệnh ở nơi nào, bổn Thế tử liền lập tức giúp ngươi giải thoát!"

Thịnh Duẫn Thừa buông một tay ôm eo Mộ Uyển Thuần ra, vươn một tay kia túm chặt tóc Mộ Phạm Hy, cúi đầu lại gần.

Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, làm Mộ Phạm Hy không nhịn được rùng mình, giống như có vô số côn trùng bò sột soạt khắp cơ thể, ngứa ngáy vô cùng, nàng vừa nghĩ muốn được giải thoát, lại càng nghĩ muốn chết đi!

Nhưng mà, giờ phút này nàng thật sự muốn sống không được muốn chết cũng không xong!

"Ta......" Thanh âm Mộ Phạm Hy run lên, từng sợi tóc dán ở trên mặt, không biết là do nước lạnh hay là do mồ hôi.

"Nói ra, bổn Thế tử liền giải thoát cho ngươi!" Thịnh Duẫn Thừa đưa tay nâng cằm Mộ Phạm Hy lên.

"Ngươi, ngươi giết ta đi!" Mộ Phạm Hy gắt gao cắn chặt môi, máu đỏ thẫm từ vết thương chảy ra, rơi trên áo cưới đỏ rực, yêu dã đáng sợ.

"Ngươi có chết hay không bổn Thế tử một chút đều không quan tâm, nhưng trước khi ngươi chết, bổn Thế tử phải có được Chu Tước Lệnh!" Bàn tay Thịnh Duẫn Thừa bóp cổ Mộ Phạm Hy dần dần dùng sức, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sự kiêu ngạo, khát máu!

Cảm giác áp bách hít thở không thông, khiến Mộ Phạm Hy trợn mắt nhìn ra ngoài, dần dần hô hấp trở nên khó khăn, tựa hồ lý trí cũng dần dần bay xa.

Như vậy, có phải sẽ chết hay không? Chết đi, Chết rồi liền được giải thoát......

Tách...... Đáp......

Âm thanh giọt nước rơi trên mặt đất ở nơi địa lao an tĩnh có vẻ đặc biệt mát lạnh, Mộ Phạm Hy cả người mê man, tỉnh lại trong nháy mắt, toàn thân tê liệt đau đớn khiến nàng không nhịn được nhếch miệng, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Đây là làm sao vậy?

Mộ Phạm Hy nhíu mày, trong đầu đột nhiên choáng váng, các hình ảnh liên tiếp ùa vào oanh tạc trong đầu.

Tân hôn, áo cưới, kết tội, diệt môn, Chu Tước Lệnh, báo thù...... Vô số chữ xoay quanh trong đầu.

"Ân......"

Còn chưa kịp định hình, sóng nhiệt trong cơ thể lại bùng lên, làm cho Mộ Phạm Hy mắc cỡ thở nhẹ một tiếng.

Nóng quá! Từng dây thần kinh trong cơ thể đều ồn ào náo động khát vọng, khiến sắc mặt nàng ửng hồng, thân thể nóng bỏng, cần được giải thoát!

"Hít sâu, điều chỉnh hơi thở của ngươi!"

Ngay khi toàn thân sắp nổ tung, bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng, thanh âm này so với Thịnh Duẫn Thừa càng nhiều hơn vài phần trầm ổn.

Trong lúc nói chuyện, bên tai truyền đến tiếng kim loại va chạm, xích sắt trên người nàng bị chém đứt, cả người Mộ Phạm Hy giống như một bãi bùn lầy mềm nhũn trên mặt đất.

Nam nhân từ trên cao nhìn xuống bộ dáng nghèo túng này của nàng, không khỏi nhíu mày, ngồi xổm xuống đỡ lấy thân nàng, lại không nghĩ tới cánh tay mới vừa đưa qua liền bị nàng lập tức bám lên.

Thân thể khô nóng như liệt hỏa thiêu đốt, mỗi một tấc da thịt đều nóng rực vô cùng, chỉ có càng sát lại gần, nàng mới có thể cảm giác được một tia mát lạnh.

Nhưng mà, chỉ tới gần tựa hồ còn chưa đủ thỏa mãn, Mộ Phạm Hy gắt gao túm lấy quần áo của nam nhân, ngay sau đó một đôi môi mát lạnh áp lên.

Đôi môi mềm nhẹ chạm vào khiến cho nam nhân không khỏi sửng sốt, theo bản năng giơ tay đẩy ra, lại không nghĩ nữ tử nhìn nhu nhu nhược nhược thế nhưng sức lực lại lớn như vậy, trong lúc nhất thời không đẩy được nàng ra!

Mộ Phạm Hy thật vất vả mới được dễ chịu tuyệt không buông tay, nàng gắt gao mà bắt lấy hắn, ở trong lòng hắn giãy giụa, áo cưới trên người tán loạn từng cái rơi trên mặt đất, hồng trang kiều diễm, ái muội vô hạn.

Tiếp xúc thân mật làm nam nhân không khỏi toàn thân cứng đờ, đưa tay muốn ngăn cản nàng, lại phát hiện y phục của nàng không ngay ngắn.

Da thịt trắng nõn kiều nộn như thượng hảo bạch chi ngọc, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ mượt mà, chỉ cần nhìn một cái liền không thể rời mắt, chỉ muốn trầm luân trong đó.

Thân thể bất đồng cùng nàng đụng chạm, nam nhân hô hấp trở nên âm trầm, đồng thời cũng cảm giác được thân thể biến hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro