Chương 3: Dược giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mộ Phạm Hy!"

Nam nhân khó khăn cắn chặt răng, đem Mộ Phạm Hy đẩy ra, cũng không biết là bị nàng lây bệnh, trong cơ thể dâng lên một trận khô nóng.

Cảm giác mát lạnh đột nhiên biến mất, khiến cho Mộ Phạm Hy không khỏi nhíu mày, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định dựa vào bên người hắn.

Nam nhân sửng sốt, muốn giữ lấy tay nàng nhưng không được, trong cơn choáng váng, Mộ Phạm Hy lại lần nữa bắt được cánh tay hắn.

"Ân...... Nóng quá......"

Mộ Phạm Hy híp mắt, cánh môi phát ra tiếng ưm ưm, nàng đưa tay kéo hắn lại.

Hơi thở ấm áp phả vào tai, nam nhân không nhịn được rùng mình một cái, đang nghĩ xem nên làm như thế nào để thoát khỏi nàng, bất ngờ nơi xa truyền đến tiếng bước chân.

Không kịp nghĩ nhiều, nam nhân giơ tay một chưởng đánh lên gáy của Mộ Phạm Hy, nhặt lấy quần áo rơi trên mặt đất, toàn bộ đem nàng bọc lại, giơ tay chém xuống, đem xiềng xích trên người Mộ Phạm Hy tách ra, trong giây lát, địa lao chỉ còn lại tiếng gió gào thét cùng bó đuốc đang cháy!

Không biết qua bao lâu, Mộ Phạm Hy từ từ mở mắt, la trướng lụa mỏng trên giường khiến cho nàng không khỏi ngẩn người một chút, ngay sau đó trong đầu một mớ thông tin hỗn độn không ngừng xoay chuyển.

Cuối cùng nàng cũng đã nhận ra hiện thực, nàng thế nhưng mà xuyên qua a!

Đường đường là tiểu đội trưởng của đội đặc vụ nước Z , xuyên qua làm đích nữ đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, mang trên mình nỗi hận thù của gia tộc!

"Tỉnh?"

Ngay khi Mộ Phạm Hy nỗ lực sửa sang lại những tin tức phiền loạn trong đầu, bên tai truyền đến một giọng nói rõ ràng và độc đoán, quay đầu mới phát hiện, bên cạnh còn có một người ngồi.

"Ăn xong đi!"

Không đợi Mộ Phạm Hy đáp lại, nam nhân từ trong tay lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng, giọng nói lạnh lẽo bá đạo, khi nói ra cũng không tự giác mang theo mùi vị ra lệnh.

Nhưng mà, Mộ Phạm Hy từ trước đến nay không chịu bị người khác sai khiến, trong miệng ngậm viên thuốc kia, xoay mặt nhìn về phía người nói chuyện, người nọ mặc một thân y phục màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt kiêu ngạo lạnh lẽo, sâu không thấy đáy.

"Ngươi là ai?" Đôi mắt trong suốt của Mộ Phạm Hy tăng thêm vài phần đề phòng.

Thấy Mộ Phạm Hy không chịu nuốt, người nọ không khỏi nhíu mày, đưa tay điểm vào huyệt vị ở cổ nàng một chút, không chờ Mộ Phạm Hy phản ứng lại, viên thuốc kia đã trôi xuống cổ họng!

"Ngươi......" Mộ Phạm Hy trừng mắt, đang muốn tức giận, người trước mắt đưa qua một chén nước, ngẩn ngơ một chút, nàng đột nhiên tức giận tiếp nhận uống mấy ngụm.

"Dược tính trong cơ thể ngươi đã được giải." Giọng nói lạnh lẽo, không có một tia độ ấm, lộ ra hai con mắt bên trong sâu không thấy đáy, thật là làm cho người ta có giác hít thở không thông.

Dược?

Lời này nháy mắt gợi lên ký ức của Mộ Phạm Hy, vẫn còn nhớ rõ lúc trước thân thể nàng khô nóng khó nhịn, bên cạnh lại có thêm một người, nhìn đến người trước mắt này cổ áo tán loạn rộng mở, chẳng lẽ......

"Ngươi đã làm gì ta!" Mộ Phạm Hy trừng khởi hai mắt, một cước đá qua!

Nhưng mà, thân thể xuất hiện một trận đau đớn làm nàng không khỏi nhăn mặt, động tác nháy mắt thất bại.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ đối với ngươi làm cái gì!" Hắc y nhân đáy mắt hiện lên một tia tà nịnh, hướng về phía Mộ Phạm Hy vừa nói: "Nếu ta thật muốn đối với ngươi làm cái gì, vừa rồi chỉ cần bất động để ngươi tùy ý phát huy liền tốt rồi!"

Lời này nói ra khiến Mộ Phạm Hy sửng sốt, trong đầu lại lần nữa hiện lên những đoạn ký ức, hơn nữa vừa rồi hắn nói "thuốc đã được giải", sau khi hiểu ra được thì đỏ mặt tía tai!

"Trước tiên ngươi ở nơi này chờ một lát!" Nam nhân liếc nhìn nàng một cái, thanh âm lạnh lùng vang lên, là mệnh lệnh, không mang theo một tia thương lượng.

"Ân!"

Mộ Phạm Hy đáp lại một tiếng không dám ngẩng đầu, có lẽ là quá mệt mỏi, tùy ý ngồi ở bên cạnh.

Tuy rằng không biết hắn là người tốt hay người xấu, nhưng hắn không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại đem chính mình từ địa lao cứu ra, về sau sẽ không gây bất lợi cho mình.

Một lát sau, nam nhân từ bên trong bước ra, trên tay cầm một ít chai lọ hướng Mộ Phạm Hy đi tới.

"Ngươi làm gì!"

Mắt thấy hắc y nhân giơ tay hướng về chính mình, Mộ Phạm Hy lập tức nổ tung giống như con nhím xù lông, toàn thân đề phòng.

Hắc y nhân sửng sốt, nhìn nàng giương nanh múa vuốt bộ dáng, hai con mắt lạnh lẽo hiện lên một tia lãnh đạm: "Lại đây, giúp ngươi xử lý vết thương!"

Xử lý? Vết thương?

Mộ Phạm Hy sững sờ một chút, ngay sau đó toàn thân đau đớn nhắc nhở nàng thân thể này thê thảm, ngẩng đầu nhìn đi nhìn lại kia vẻ mặt âm vụ của hắc y nhân, nàng nhấc chân đi qua.

Thuốc bột tinh mịn rơi trên miệng vết thương, từng đợt đau thấu tim gan, chân mày Mộ Phạm Hy nhíu lại thành 1 cục, nhưng vẫn cắn răng không rên lên một tiếng.

"Thật là một nữ tử cứng đầu!" Hắc y nhân băng bó cho nàng xong, ngẩng đầu nhìn nàng nghẹn đến mức vẻ mặt đỏ bừng, hai con mắt hiện ra một tia tà mị.

Mộ Phạm Hy nâng mí mắt, trợn mắt lên, xoay người nghiêm mặt nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nàng cũng không nhận ra được người này, nhưng hắn đột nhập vào địa lao Dự Vương phủ lại thoải mái mà đem chính mình cứu ra được như vậy, rõ ràng là đã lên kế hoạch rất tốt, nhằm mục đích gì thì vẫn không thể hiểu được.

Hai con mắt hắc y nhân lãnh vụ nặng nề nhìn chằm chằm Mộ Phạm Hy, sau đó, giơ tay kéo miếng vải đen trên mặt xuống, hình ảnh trước mắt làm Mộ Phạm Hy bất giác nín thở.

Ngũ quan giống như được điêu khắc tinh xảo, hai bên tóc mai như đao khắc, đuôi lông mày tựa như mực, môi mỏng màu đỏ tươi như nhiễm huyết, gợi cảm yêu dã, đôi mắt dưới hàng lông mày dài và rậm như những ngôi sao, nhưng nhìn lại, trong sâu thẳm hai con mắt khát máu là sự rét lạnh, ác độc.

Trong đêm tối, sự xuất hiện của một khuôn mặt như vậy khiến cho Mộ Phạm Hy lập tức bỏ qua sự tồn tại của ánh trăng, dường như vẻ đẹp trong thiên hạ đều là vì hắn làm làm nền!

"Ân Ly Tu!" Giọng nói cuốn hút lại mang theo trầm lãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro