Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn nữa, việc thuần phục được một quân thư mạnh mẽ như Tạ Duy Nhĩ khiến Khắc Lai Đức không khỏi cảm thấy phấn khích. Ông ta mường tượng cảnh một quân thư mạnh như Tạ Duy Nhĩ bị đánh đập, bị lăng nhục, bị ép buộc sinh trứng thôi cũng cảm thấy sảng khoái cả người. Khắc Lai Đức lẩm bẩm tự nói: "Tạ Duy Nhĩ, đừng trách ta. Ngươi chỉ có thể tự trách vì quá giỏi, khiến quân đoàn tinh thú phải chịu đựng suốt gần 40 năm không thể xâm lược được Đế đô. Đợi đến khi quân đoàn tinh thú khôi phục, ngươi sẽ chẳng còn giá trị gì nữa." Còn về tiểu hành tinh bên cạnh, Khắc Lai Đức chẳng buồn quan tâm, những hành tinh đó chỉ có vài ba thư tử khai hoang, chúng chết cũng chẳng đáng kể.

Tuy nhiên, bề ngoài thì vẫn cần giữ mặt mũi, dù sao ông ta cũng là một vị bệ hạ nhân từ, không thể để cho các quân thư khác nghĩ rằng ông ta khắt khe với công thần của đế quốc được. Nghĩ vậy, Khắc Lai Đức quay sang quan truyền lệnh đang đứng bên dưới, nói: "Ngày mai ngươi hãy dẫn người đến quân khu một chuyến nữa, bảo với Tạ Duy Nhĩ rằng ta đã chọn thêm vài hùng tử cho hắn, tất cả đều có cấp bậc rất cao."

"Nếu hắn còn dám từ chối, không cần nhiều lời, trực tiếp đưa hắn đến hoàng cung, cứ nói rằng ra triệu kiến."

Quan truyền lệnh lập tức hiểu rõ ý của Khắc Lai Đức, hắn ta biết rằng Hùng Hoàng đang chờ Tạ Duy Nhĩ kháng lệnh, không thì ông ta đã không giấu tên của các hùng tử được chọn. Việc này cũng rất đúng ý của quan truyền lệnh, ai mà không muốn hái bông hoa lạnh lùng thanh cao ấy chứ ? Nếu có cơ hội, chính hắn ta cũng muốn ép Tạ Duy Nhĩ sinh trứng, buộc tên quân thư ấy phải quỳ gối phục tùng dưới chân hắn ta.

Mang theo những suy tính riêng trong mình, quan truyền lệnh cung kính nhìn Khắc Lai Đức rồi tán tụng: "Bệ hạ quả nhiên vẫn nhân từ, bao dung như vậy."

"Ai bảo hắn là thượng tướng của đế quốc ta." Khắc Lai Đức giả bộ hiền lành đáp lại, sau đó phất tay ra hiệu cho quan truyền lệnh lui xuống, chính ông ta thì rời khỏi Nghị Sự Điện trở về tẩm cung. Ông ta vừa dạy dỗ một thư tử mới được mang về, tính tình của thư tử này rất cứng đầu, khiến ông ta đánh không nghỉ tay. Đang lúc cao hứng thì bị quan truyền lệnh cắt ngang để cầu kiến, giờ đây bị Tạ Duy Nhĩ làm bực tức, ông ta quyết định sẽ trút toàn bộ cơn giận lên thư tử đó.

Trong tẩm cung, Phỉ Nhĩ Đức - Thư tử bị đánh đến máu me be bét - thấy Khắc Lai Đức tiến đến liền tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hắn không thể hiểu nổi vì sao thư tử lại phải chịu đựng những điều như vậy. Phỉ Nhĩ Đức muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn bất lực. Tỉ lệ xứng đôi giữa hắn và Hùng Hoàng quá cao, tinh thần lực của Khắc Lai Đức hoàn toàn áp đảo hắn, lại thêm việc vừa trải qua cơn bạo động tinh thần lực nên hắn chẳng có cách nào chống cự. Nhưng ngay cả khi có thể phản kháng, thì kết quả sẽ thế nào ? Có lẽ chỉ càng thêm thảm thương mà thôi....

Sáng hôm sau, Lệ Chu tỉnh dậy trong tiếng chim hót trong trẻo ngoài kia, một đêm tu luyện khiến tinh thần cậu trở nên phấn chấn hơn. Lệ Chu ngồi dậy, duỗi người rồi đi vào phòng tắm, vừa rửa mặt, cậu vừa nghĩ: " Quả thật công pháp nhu hòa giúp cơ thể cậu hồi phục rất tốt, nhưng tốc độ tiến triển quá chậm, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết bao lâu nữa cậu mới có thể lấy lại thực lực dị năng giả hệ lôi cấp 7." Cậu nắm chặt tay trái, một luồng điện mảnh mai từ đầu ngón tay lóe lên trong mắt cậu, đôi mắt xanh biếc ánh lên những tia điện tím, vừa yêu dã vừa đẹp đến kinh người, khiến người ta như bị hút lấy linh hồn vào trong đó. Tuy nhiên, Lệ Chu nhìn khung cảnh đẹp như tranh này lại thở dài, cậu xoa xoa mặt rồi nhéo nhéo cánh tay mình, bất đắc dĩ: "Trông như con gà luộc thế này bảo sao Tạ Duy Nhĩ lại không thích mình." 

Lệ Chu nhanh chóng rửa mặt xong, cậu quyết định ăn sáng rồi tiếp tục vào không gian tìm công pháp. Tiện thể, cậu sẽ gieo trông những loại dược liệu cùng với một số các nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị, rồi leo núi để thám hiểm. Với kinh nghiệm của mình, cậu tin rằng nơi núi sâu rừng rậm như vậy không thể thiếu nấm và dược liệu.

Nghĩ đến nấm, Lệ Chu liền nuốt nước miếng. 

Cậu rất thích ăn nấm. Chính vì để có thể được ăn nhiều nấm, cậu còn chọn học ở Đại học Nam Vân, cũng vì chuyện đó cậu đã phải năn nỉ mẹ viện trưởng của viện phúc lợi suốt nửa tháng. Nào ngờ, chưa kịp học được một năm thì mạt thế bùng nổ. Cậu đã vật lộn trong mạt thế suốt mười năm, cho đến khi bị phản bội và chết đi vẫn không thể tìm được mẹ viện trưởng, cũng chẳng có cơ hội thưởng thực những món nấm ngon lành thêm lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro